Beta: Âu Dương Vô Tâm
Tháng chạp, trong cung cực kỳ bận rộn, không nói đến chuyện đón người mới, sinh nhật Hoàng Thượng đã là một đại sự.
Hạ Uyển Chi biết rõ sinh nhật hắn là hai mươi tháng chạp, sớm đã chuẩn bị lễ vật. Hắn là vua một nước, thiên hạ đều là của hắn, còn kỳ trân dị bảo gì hắn không có. Nàng bỏ sức dâng lên bảo vật cũng là phí sức chẳng có kết quả tốt, không bằng nấu cho hắn 1 ít đồ ăn để biểu đạt tâm ý.
Yến hội sinh nhật Tề Diệp được cử hành tại Triều Hoa cung, văn võ bá quan sáng sớm chuẩn bị lễ vật, quan viên ngoài thành cũng rối rít đến hoàng cung Kim Lăng chúc mừng.
Rất nhanh đã đến hai mươi tháng chạp, Hạ Uyển Chi từ sớm chuẩn bị, hắn sau khi hạ triều sẽ đến Hướng Hoa các. Nàng tự mình nấu một chén mỳ trường thọ, lại đi trước Ngọc Long điện, biết rõ hắn hạ triều sẽ trở về Ngọc Long điện thay y phục.
Nghe nói Hạ Uyển Chi đến, Tề Diệp liền để nàng đi vào, hỏi thăm “Sao lại tới đây mà không đi Hướng Hoa các?”
Nàng cười không đáp, hành lễ nói “Tần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng, mong ước Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, long thể an khang.”
Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, nhéo nhéo mặt “Chẳng lẽ đặc biết đến đây chỉ để nói những lời này?”
“Tất nhiên không phải!” Nàng cười thần bí, xách theo hộp cơm cho hắn xem, “Hoàng Thượng mở ra xem một chút!”
Tuy biết rõ nàng nghịch ngợm đục nước thả câu, nhưng Tề Diệp vẫn mở hộp cơm tinh mỹ ra liền nhìn thấy chén sứ thanh hoa cùng mỳ trường thọ và một đôi đũa ngà lê hoa mộc.
“Là Uyển Nhi tự mình nấu?” Hắn có chút ngoài ý muốn.
Nàng gật đầu nhìn bát mỳ trường thọ “Thần thiếp tài nấu nướng không tốt, hi vọng không bị Hoàng Thượng ghét bỏ.”
“Uyển Nhi có lòng, trẫm sao lại ghét bỏ?” Bưng bát mỳ trường thọ, hắn ăn thử một sợi, liền hai ba ngụm liền đem chén mỳ ăn sạch.
Hạ Uyển Chi cầm lấy khăn tay lau miệng cho hắn, hỏi “Hương vị thế nào?”
“Mỹ vị!” Không mặn không nhạt so ra tuy vẫn kém tay nghề của ngự trù, bất quá phần tâm ý này ngự trù không thể so sánh, đối với hắn tất nhiên là mỹ vị.
“Hoàng Thượng cũng thật dành biết dỗ tần thiếp, tài nấu nướng của tần thiếp còn không rõ ràng sao?” Giọng nói có chút thay đổi, nàng nói “Bất quá tần thiếp rất vui vẻ!”
“Trẫm cũng rất vui vẻ!” Hôn lên khóe môi nàng một cái, hắn từ đáy mắt đến đuôi mày đều ngập tràn vui vẻ.
Hạ Uyển Chi cũng không cùng Tề Diệp cùng đi Hướng Hoa các, nàng còn không có tư cách cùng hắn sánh vai dự hội, bởi vậy liền đi trước.
Lúc tới cũng còn chưa muộn, Lâm Huệ cùng hai vị tiệp dư khác đã đến, trông thấy nàng đứng dậy hành lễ, nàng mỉm cười gật đầu ngồi xuống vị trí của mình.
Không bao lâu những phi tần khác lục tục tiến đến, đương nhiên không thể bắt vua của một nước chờ đợi các nàng. Hà Chiêu dung nâng cao bụng bầu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp tiến đến, không ít ánh mắt nhìn qua, nàng cười không nói gì. Hạ Uyển Chi vuốt ve bụng mình, cũng không nói lời nào, bên tai đã truyền đến tiếng hàn huyên trò chuyện của Triệu Tu nghi cùng Hà Chiêu dung.
Ít lâu, thái giám hô một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” phá vỡ trầm mặc. Bởi vì còn là buổi sáng, cũng chỉ là người trong hậu cung, thật cũng không nhiều náo nhiệt, cũng chỉ là mọi người cùng nhau dùng đồ ăn sáng mà thôi.Tề Diệp tiến đến liền liếc nhanh nhìn Hạ Uyển Chi, thu hồi ánh mắt nhàn nhạt gật đầu “Hãy bình thân!“. Mấy vị phi tần một hồi liền ngồi xuống, thái hậu cười nói “Hôm nay đúng là sinh nhật của Hoàng Thượng, ai gia chuẩn bị một phần lễ vật.”
Thái hậu cho ma ma đem kinh thư nàng viết tay đưa lên cho hắn, Tề Diệp cười tiếp nhận “Thái hậu phí tâm, trẫm rất thích!“. Hắn lật vài trang nhìn qua, liền đưa cho Quang Thuận nhận lấy.
Sau Thái hậu là Hoàng hậu, Hoàng hậu dâng một thân áo ngủ cho hắn, nói rằng từng cây kim sợi chỉ đều do chính mình thêu. Tề Diệp trên mặt phô diễn vài câu, lại để cho Quang Thuận thu về.
Thục Phi chuẩn bị một bộ văn chương nghiên mực, đều là thượng hạng, bút lông sói, bút ngọc, bản vẽ Lan Lăng cùng với nghiên mực đã của tiền triều đại văn hào dùng qua, mỗi một cái đều là tinh phẩm, chỉ riêng nghiên mực cũng đã mất nhiều tâm tư. Thục phi ra tay liền một số tiền khổng lồ, tiêu tốn không ít ngân lượng, so với Thái hậu cùng Hoàng hậu đều nhiều hơn, tâm ý thật cũng không ít hơn so với các nàng.
Thái hậu, Hoàng hậu cũng không nói gì, Tề Diệp cũng chỉ là xem qua.
Kế tiếp là Hạ Uyển Chi, nàng đứng dậy hành lễ chúc mừng, liền cho Hạ Bích trình lên một hộp gấm, “Tần thiếp nghe nói Hoàng Thượng gần đây dễ bị sái cổ, liền tự mình làm một cái gối đầu bằng xác kiều mạch, nghe nói gối lên rất có lợi cho cổ, hi vọng Hoàng Thượng thích.”
“Hạ Chiêu nghi phí tâm!” Tuy cùng là một câu thoái thác, nhưng lúc hắn nói lời này nhìn Hạ Uyển Chi một cách cao hứng, ánh mắt cũng sáng lên, cũng không phải là thích qua loa. Chỉ là một biến hóa rất nhỏ có thể làm cho mấy người ở đây nghe qua cũng biết quà tặng của nàng được lòng hắn.
Quà tặng kế tiếp đối với Tề Diệp mà nói đúng là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Lâm Huệ biết rõ hắn thích xem sách, tìm một bộ sách cổ rất hợp ý.
Về phần Hà Chiêu dung, nàng cũng thêu một bộ áo ngủ, nhìn thấy Hoàng hậu đưa lên một bộ áo ngủ, liền cho Tú Hà chuẩn bị một cái túi thơm tự mình thêu, bất quá là góp đủ số mà thôi, nàng cũng không trông cậy vào việc Hoàng thượng sẽ nhớ kỹ túi thơm nho nhỏ của mình.
Chúc mừng xong liền bắt đầu, ngự thiện phòng chuẩn bị mì thọ, đây mới thực sự là mỳ thọ, nhưng Tề Diệp đã ăn qua một chén, hắn chỉ ăn vài miếng liền buông đũa xuống. Thái hậu khẽ nhíu mày, ngược lại cũng không nói gì, cũng không phải ăn mỳ trường thọ sống lâu trăm tuổi, bất quá là vì điềm tốt mà thôi.
Hôm nay Tề Diệp có thể nghỉ ngơi một chút, buổi sáng tại Triều Hoa cung nghe kịch, các nàng cũng cùng nhau nghe, lò sưởi ấm áp thật cũng không mấy khó chịu. Thái hậu thích nghe kịch, hôm nay hợp tâm trạng chọn đều là hí khúc dùng chúc thọ.
Hạ Uyển Chi ngồi trong chốc lát cảm thấy có chút mệt mỏi liền để Hạ Đồng đỡ ra ngoài đi lại, nàng dự yến hội lúc nào cũng sẽ mang theo Hạ Đồng.
Cách Hướng Hoa các không xa là ngự hoa viên, mấy ngày nay tuyết đã tan, trên mặt đất khá sạch sẽ. Đi vài bước, Hạ Đồng nhìn chừng không có người nào, “Nô tỳ hỏi thăm một chút, rất nhiều dầu bôi tóc ở giữa thả xạ hương, tựa hồ có người cố ý bỏ vào. Mùi xạ hương đặc biệt bền bỉ, quan trọng là dầu bôi tóc không thể thiếu loại hương liệu này.”Xác định có người cả gan bỏ vào?” Hạ Uyển Chi vẫn còn chút hoài nghi. Hạ Đồng gật đầu, “Nô tỳ không chắc chắc lắm, nô tỳ nghe nói Hoàng hậu, Thục phi, Triệu tu nghi, còn có Lâm sung dung trên người đều có mùi hương này, đều là dùng dầu bôi tóc tăng thêm xạ hương, người không quen khẳng định không thể nghe thấy được.” “Có người bị hạ thủ là tốt rồi!” Nàng vừa rồi còn cho rằng lại có người ngồi không yên muốn đem nàng trừ khử.
“Ngược lại Hoàng hậu tựa hồ rất thích loại dầu bôi tóc này, nô tỳ hỏi thăm một chút, Hoàng hậu vẫn luôn dùng.” “Hừ, bên trong có cái gì chúng ta mặc kệ, ai dùng cũng được ta không quan tâm, chính mình tự chú ý là được rồi!” Xạ hương đối với thai nhi bất lợi, hôm nay Hoàng hậu có thai, chỉ cần dùng lâu dài, thai nhi trong bụng nhất định sẽ có ảnh hưởng, mà nàng cũng không rảnh nói ra.
Nàng cũng muốn lấy mạng mình, chính mình vì sao phải hồ đồ cứu nàng?
Trên đường trở về lại cùng Thục phi đụng mặt, Hạ Uyển Chi cúi người hành lễ, Thục phi cười lạnh một tiếng, ngạo mạn rời đi.
Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua, đang muốn thu hồi tầm mắt, phát giác 1 ánh mắt đang nhìn mình, nhìn quanh liền thấy một thái giám đang nhìn mình.
Thấy nàng nhìn mình, thái giám có chút bối rối cúi đầu, khom mình hành lễ theo gót Thục phi đằng trước. Hạ Uyển Chi thấy kì lạ, một bộ mặt lạ hoắc, hỏi “Gã thái giám kia là ai?”
Hạ Bích liếc mắt nhìn, “Là quản sự của Thục phi nương nương, người quản sự trước kia phạm phải sự tình bị trách phạt, hôm nay hắn bên cạnh hầu hạ Thục phi, tên Khang Thọ.”
Cuối cùng là nhịn không được, Hạ Uyển Chi liền trở về Chiêu Hoa cung nghỉ ngơi, ngồi xem hí kịch rất buồn ngủ, không thấy hay chỉ thấy mệt mỏi.
Bữa trưa dùng tại Triều Hoa cung, dùng bữa xong liền tự về nghỉ ngơi. Tối đến lại có dạ tiệc được cử hành, lúc đó văn võ bá quan vô số, náo nhiệt kinh khủng.
Buổi chiều được ngủ một giấc ngon lành, Hạ Bích gọi nàng dậy, cố gắng trang điểm ăn mặc cho nàng, thay xong cung trang tươi sáng Hạ Bích liền thưa:“Buổi chiều Hoàng thượng tới nhìn nương nương ngủ thật ngon nên không đánh thức nương nương, lúc nô tỳ đến thì nhìn thấy Hoàng thượng lặng nè nằm trên bụng nương nương nghe thanh âm!”
“Hẳn là bệ hạ có nói gì đó?” Nàng có chút kinh ngạc, cũng không nghĩ tới chính mình ngủ sâu như vậy, có người nằm sấp trên bụng còn không biết.
“Cũng không nói cái gì, ngồi một lát liền rời đi.” Hạ Bích thành thật trả lời.
Trang điểm xong liền đi Hướng Hoa các. Hương hoa thoang thoảng. Bầu trời chưa tối Hướng Hoa các đã đèn đuốc sáng rực, Hạ Đồng nói Vinh Quốc hầu cùng Vinh Quốc phu nhân đã tiến cung, nàng gật đầu ý đã biết.
Không có ý chỉ của Hoàng hậu, cho dù bọn họ tiến cung nàng cũng không thể lén lút gặp mặt, Hạ Uyển Chi nghĩ đã lâu không nhìn thấy mẹ nàng, liền đi tìm Hoàng hậu thỉnh ý.
Đi không được vài bước liền trông thấy tỳ nữ Nguyệt Quế của Hoàng hậu đứng một bên, nàng tiến tới định lên tiếng đã nhìn thấy Hoàng hậu giơ tay đánh cho Triệu tu nghi một cái tát, nàng trước hết ngậm miệng thật chặt, lui lại mấy bước, lúc Nguyệt Quế quay đầu thì nàng đã kịp núp ở 1 nơi.”Hoàng hậu nương nương thứ tội, tần thiếp không phải là không nghe theo nương nương phân phó, chỉ là tần thiếp liên tục không tìm được cơ hội ra tay.” Triệu tu nghi che gương mặt sưng đỏ, khóc lóc kể lể.
“Vô dụng, đồ vô dụng, khó trách Hoàng thượng không thích ngươi, không xây nổi tường thì là bùn nhão.Việc này nếu ngươi làm không xong, bản cung sẽ không lưu lại ngươi.” Hoàng hậu phất tay áo, nhanh chóng rời đi để không để người khác chú ý.
Triệu tu nghi được cung nữ dìu đỡ đứng dậy, trên mặt có một vết sưng đỏ, chậm rãi rời đi. Đợi các nàng đi xạ, Hạ Uyển Chi nhíu mày đi ra, hai chân có chút tê dại. Hạ Đồng xoa hai chân nàng, nói “nương nương, nô tỳ nghe Hoàng hậu cùng Triệu tu nghi tựa hồ lại tính kế cái gì đó.”
“Đợi lát nữa lưu ý một chút, đừng mắc bẫy.” Nghe ngữ khí đúng là tính kế cái gì, nàng không thể không coi chừng.
Vốn là muốn đi xem mẹ nàng, yến hội đã mau chóng bắt đầu, căn bản không có thời gian, nàng liền cho Hạ Bích đi truyền lời hỏi thăm vài câu bày tỏ tâm ý.
Hướng Hoa các một mảnh đèn đuốc sáng trưng, thức ăn tinh mỹ ngon miệng, người trên chính vị uy nghiêm thiên thành, nổi bật bất phàm, tâm tình không tệ tiếp nhận lời chúc mừng của văn võ bá quan.
Nàng lúc ra khỏi cung đã dùng chút thức ăn, bởi vậy trên yến hội gì đó, nàng cũng chỉ là làm dáng cho Hạ Đồng thử độc, sau đó chỉ ăn một chút.
Bởi vì vô tình nghe thấy lời nói kia, nàng đêm nay phá lệ lưu ý nhất cử nhất động của Triệu tu nghi, Triệu tu nghi lại phá lệ lưu ý Hà Chiêu dung, thỉnh thoảng quan sát cử động. Hạ Uyển Chi hiểu được, thì ra đêm nay Hoàng hậu đối với Hà Chiêu dung đã chuẩn bị hạ tay, chỉ điểm chính là Triệu tu nghi.
Không cần suy nghĩ nhiều vì sao Hoàng hậu phải đối phó Hà Chiêu dung, chỉ bằng cái bụng đang đội lên của nàng liền có đầy đủ lí do. Hoàng hậu đây là sợ hãi Hà Chiêu dung sinh hạ hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, đoạt danh tiếng Hoàng hậu.
Tâm nhãn của Hoàng hậu quả thực nhỏ hẹp, một đứa bé cũng không tha, trước kia hạ tử dược thảo vào chén thuốc của phi tần, hôm nay cho dù vô tình mang thai cũng sẽ trăm phương ngàn kế trừ đi, thật sự là độc phụ.
Tựa hồ đứa bé cảm giác được cái gì, bụng nàng bị đá hai cái, nàng vuốt ve phần bụng đang đội lên của mình, không tiếng động an ủi, “Đừng lo lắng, có mẫu phi ở đây sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi.”
Văn võ bá quan bên kia ăn uống linh đình, mà nữ quyến bên này ngoại trừ những người cùng bàn ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu, phần lớn đều im lặng dùng bữa, cũng không nhiều tiếng động.
Kể từ sau khi mang thai, nàng nhiều hơn một cái “khó nói”, đó chính là qua không bao lâu lại phải “giải quyết” một lần, bởi vậy yến tiệc bắt đầu không lâu đã rời tiệc hai ba lần. Lần nữa muốn đi ra ngoài, nàng liền phát hiện Hà Chiêu dung dưới sự dìu đỡ của cung nữ đứng dậy rời đi, bởi vì có lưu ý, Hạ Uyển Chi rất nhanh thấy nàng liếc nhanh qua hướng mình, ngồi không bao lâu liền phải ra ngoài trong chốc lát.
Hai người một trước một sau rời tiệc, Hướng Hoa các thực ấm áp, vừa ra ngoài gió rét liền đập vào mặt, nàng nắm thật chặt da lông áo choàng, hai tay đặt trước bụng che chở, để không bị cảm lạnh.
Lúc đi đường không cẩn thận làm phần váy trên bị dơ một chút, nàng đành phải cho Hạ Bích dọn dẹp cẩn thận mới đi ra ngoài, miễn cho người khác nhìn thấy liền chê cười. Hướng Hoa Các đèn đuốc sáng trưng, thiên điện bên cạnh cũng không ít ánh sáng, Hạ Đồng xách theo đèn lồng đi phía trước, nàng thân thể bất tiện cũng không đi được nhanh.
Đi vài bước liền nghe thấy âm thanh “ai nha”, vừa dừng chân đã nhìn thấy hai bóng người hướng đế góc khuất mà đi, âm thanh kêu đau lại từ phía trước truyền đến, đúng lúc trên đường trở lại Triều Hoa cung, các nàng đi tới, chỉ nghe thấy tiếng cầu cứu của Tú Hà “Có ai không, nương nương ngã xuống, có ai không...”
Tiếng nói vừa dứt, rất nhanh liền có tiếng cung nhân chạy tới, luống cuống tay chân đỡ Hà Chiêu dung, Hạ Uyển Chi xem sắc mặt nàng trắng bệch, Hà Chiêu Dung tựa hồ cũng nhìn thấy nàng, chỉ là mới liếc qua đã bị cung nhân đỡ đi, bộ dáng rất chật vật. Nàng đã mang thai chín tháng, một lần xô ngã này không chắc có thể không xảy ra chuyện.
“Nương nương, Hà Chiêu dung chỉ sợ là muốn sinh!” Hạ Đồng nhìn nhìn mặt đất, hướng chủ tử là nàng mà nói. Theo ánh mắt của Hạ Đồng, trên mặt đất một bãi máu, nàng nhíu mày, cũng không hẳn là muốn sinh thôi đâu.
Trở lại Hướng Hoa các, nàng liền thấy Triệu Tu nghi vẻ mặt có chút phức tạp, sắc mặt trắng bệch, trên tóc có thêm một mảnh lá cây cũng không biết. Hướng Hoa cung lại không có cây cỏ, xem ra là vừa ra ngoài một chuyến, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi, khả năng nàng ta chính là thân ảnh vội vã rời đi.
Nàng không khỏi nở nụ cười.
Ngồi xuống không được bao lâu liền trông thấy tiểu thái giám bên tai Quang Thuận công công nói vài câu, Quang Thuận đến gần Tề Diệp thì thầm, Hạ Uyển Chi nhìn sắc mặt của hắn biến đổi, ánh mắt đột nhiên đuổi đến, nàng vội vã thu hồi tầm nhìn, cố làm ra vẻ không biết, cúi đầu che giấu, lại còn bưng trà làm bộ như đang uống.
Xem nàng đang ngồi bình an vô sự, Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm, “Cho ngự y đi xem một chút, bà đỡ cũng ở bên ngoài coi chừng, có tin gì lập tức báo lại, tạm thời không cần kinh động những người khác, hết thảy đều chờ yến hội kết thúc lại nói sau.”
Quang Thuận công công gật đầu lui xuống.
Hoàng hậu thanh sắc bất động nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ, khóe miệng chứa đựng nụ cười quỷ dị, ánh mắt rơi vào người Triệu tu nghi, vuốt ve đầu tóc, tâm tình thật tốt.
Yến hội cứ theo lẽ thường tiến hành, Hạ Uyển Chi cũng không nóng nảy, nàng ngược lại muốn nhìn một chút màn đùa giỡn đêm nay kết cục thế nào.
Một đêm yến hội linh đình, Tề Diệp đứng dậy rời đi, yến hội xem như kết thúc, văn võ đại thần tự có cung nhân dẫn đường ra ngoài. Hoàng thượng Hoàng hậu vừa bước khỏi, những phi tần khác cũng rời đi.
Hạ Bích tiến đến bên cạnh Hạ Uyển Chi nói, “Hà Chiêu dung rất nguy hiểm, ngự y bà đỡ đều coi chừng, đêm nay chỉ sợ muốn sinh, vẫn chưa tới tháng mười đâu! Nương nương có cần tới nhìn một chút không?”
“Không được, hôm nay có chút mệt mỏi, ta còn phải về nghỉ thật tốt.” Nàng cũng không muốn vào lúc này tham gia náo nhiệt, chỉ cần biết rõ kết cục là được, ngược lại có chút hi vọng Hà Chiêu dung không cần phải như vậy mà thua cuộc, nàng còn trông cậy vào nàng ta dùng đứa bé này vặn ngã Hoàng hậu đây.