Beta: ThyAn89
Giờ Thìn một khắc Đức phi nương nương tỉnh dậy, không nhìn thấy Vương chiêu viện, có chút ngoài ý muốn hỏi:“Vương chiêu viện vẫn chưa đến đây?”
Bội dung đáp “Nô tỳ liên tục xem Vương chiêu viện hình như còn chưa ngủ dậy.”
Đức phi cười lạnh một tiếng “Chuẩn bị rửa mặt đi, xem ra Vương chiêu viện này là muốn bản cung tự mình đi gọi nàng!”
Rất nhanh Bội Dung liền trang điểm cho Đức phi, ăn diện lộng lẫy, Đức phi trong lòng đắc ý mang theo một đám cung nhân đi Hỉ Hoa điện. Người của Hỉ Hoa điện trông thấy nàng đến đây, đang muốn đi thông báo thì bị Đức phi gọi lại, dưới sự hướng dẫn của Bội Dung, nàng đẩy cửa ra đi vào.
Đinh Hương đang chuẩn bị như mọi hôm đánh thức chủ tử nhà nàng, chỉ nghe thấy động tĩnh, vừa mới quay đầu lại khi nhìn rõ là ai, liền trông thấy hai vị cung nữ từ sau lưng Đức phi đi lên, trong tay bưng chậu đồng, giả vờ đem vào trong.
Đinh Hương cao giọng hành lễ, hy vọng có thể đánh thức cái người đang ngủ say như chết “Nô tỳ thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Bội Dung mang một cái ghế kê trước giường, Đức phi thản nhiên ngồi xuống, khẽ đưa tay, Đinh Hương còn không có nhào tới, hai chậu nước tất cả đều đổ vào trên người Vương chiêu viện đang ngủ say.
Nước lạnh giội xuống, Vương chiêu viện đột nhiên giật mình tỉnh giấc, kinh hoảng thất thanh nói “Trời mưa, Đinh Hương trời mưa rồi, còn không mau che dù...”
Vương chiêu viện vừa nói vừa lau nhẹ nước trên mặt, mở mắt ra liền nhìn thấy hai vị cung nữ đổ nước, nhìn kĩ một chút lại phát hiện Đức phi nương nương ngồi ở một bên xem kịch vui, sửng sốt một chút mới phản ứng được
“Đức phi nương nương đây là ý gì?”
“Vương chiêu viện đừng trưng một bộ dáng muốn đem bản phi ăn tươi nuốt sống như vậy, bản phi bất quá là có tâm đánh thức Vương chiêu viện mà thôi, cũng đã giờ Thìn hai khắc rồi, chẳng lẽ Vương chiêu viện đã quên lời bản phi nói hôm qua, giờ Mẹo phải tới hầu hạ bản phi rửa mặt.”
Vương chiêu viện bây giờ mới nhớ tới, hôm qua bị Hạ Bích cái tiểu tiện nhân kia tát một cái, Hoàng Thượng đối với Hạ Uyển Chi cái đồ tiểu tiện nhân kia lại càng hỏi han ân cần, thậm chí còn cho phép một cung nữ thấp kém đánh mình, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, buổi tối nhịn không được khóc một đêm, thật vất vả mãi mới ngủ được, làm gì còn nhớ rõ những chuyện khác?
Cuối cùng hiểu ra, Vương chiêu viện nhìn về phía Đinh Hương, quát lớn “Vì cái gì không đánh thức ta sớm một chút?”
“Nương nương bớt giận, đều là nô tỳ sai, nô tỳ quên thời gian. Cầu xin nương nương trách phạt!” Đinh Hương phối hợp với quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Vương chiêu viện hừ một tiếng, nói “Đồ vô dụng, còn không tạ tội Đức phi nương nương, nếu không phải ngươi thất trách, ta cũng sẽ không trễ nải canh giờ, để cho Đức phi nương nương phải chờ đợi!” Vương chiêu viện đưa tay lau một cái trên khuôn mặt ướt nhèm nhẹp nước, nói với Đức phi
“Nếu tần thiếp đã bị trách phạt, Đức phi nương nương cũng khoan dung, tần thiếp cũng không nhiều lời nữa, trước xin đi thay y phục.”
“Đi đi, ngươi cảm lạnh bản phi cũng gánh không nổi.” Đức phi đáp “Nhưng nô tỳ này thất trách, còn giữ bên cạnh làm cái gì, Vương chiêu viện nếu là bận tâm tình cũ, không bằng đem người giao cho bản phi, bản phi nhất định sẽ dạy bảo thật tốt.”
“Chuyện của cung Hỉ Hoa không cần Đức phi nương nương phí tâm, bọn nô tỳ làm sai tần thiếp sẽ tự mình dạy bảo.”
Nếu Đinh Hương bị nàng mang đi, còn có cơ hội sống nữa sao?
Hơn nữa, Đinh Hương chính là là tâm phúc may mắn của nàng, nếu như bị Đức phi mang đi dạy bảo, nàng còn không bị những nữ nhân trong cung kia cười đến chết sao? Hôm qua bị đánh một bạt tai, bọn họ đi rồi, Chu tiệp dư các nàng nhìn thấy, trên mặt không có lộ ra ngoài, trong lòng không chừng tại nơi nào thầm vui mừng đây!
“Như thế cũng tốt!”
Đức phi cũng không miễn cưỡng, nhìn thoáng qua Vương chiêu viện đang chật vật không thôi, mỉm cười rời đi.
Đức phi vừa đi, Vương chiêu viện coi Đức phi là cái ghế, chén trà đều hất đổ, ấm ly vỡ nát, cái ghế rắn chắc hơn ngã không gãy, nàng thấy thế tức giận, cho người mang ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, ngồi ở trước bàn trang điểm ngắm nghía lại khuôn mặt, ngủ một đêm, vết thương trên mặt đã biến mất không thấy, nhưng trong lòng lại thêm một vết thương.
Lúc trước nàng ta ra tay ác độc, về sau nhất định phải đem nàng ta giẫm xuống dưới chân mà van xin mình. Vương chiêu viện oán hận nghĩ.
Buổi sáng lúc thỉnh an, Hạ Uyển Chi phát giác Vương chiêu viện nhìn nàng bằng ánh mắt oán hận, nàng làm bộ không phát giác gì, vẻ mặt nhàn nhạt cùng các phi tần khác hàn huyên vài câu, không hề nhiều chuyện.
Hoàng hậu dặn dò vài câu, ánh mắt quét trên người Hạ Uyển Chi hai lần, làm cho những ai không dám nhiều chuyện đều kiếm cớ cáo lui.
Lúc mọi người rời đi, nàng kêu Nguyệt Mai cho gọi vương chiêu viện ở lại.
Hoàng hậu nói
“Bản cung nghe nói vương chiêu viện hôm qua chống đối Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho người trừng phạt vương chiêu viện?”
“Là tần thiếp ngu dốt, gặp phải Hạ tiệp dư, lúc này mới bị Hoàng Thượng trách phạt.”
Vương chiêu viện cắn răng nói một câu, nàng cũng không cảm giác mình làm sai, duy nhất làm sai đại khái chính là nàng ở trong lòng hoàng thượng không có trọng lượng bằng cái tiểu tiện nhân kia mà thôi.
“Các ngươi vốn là cùng nhau tiến cung, huống chi Vương chiêu viện nay đã là nhị phẩm chiêu viện, Hạ tiệp dư bất quá chỉ là tam phẩm tiệp dư, như thế nào lại bị một phi tần phân vị thấp hơn ngươi khi dễ, Vương chiêu viện rất là nên tự kiểm điểm một chút.”
Vương chiêu viện lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng lại xấu hổ không thôi, ngay cả hoàng hậu đều cảm thấy nàng vô dụng, chẳng lẽ nàng thật sự vô dụng như vậy?Hạ Uyển Chi từ Phượng Nghi cung rời đi đang chuẩn bị đi về, Hạ Bích nhắc nhở nàng mấy ngày này không có đi thăm Lâm Huệ, suy nghĩ một chút, nàng liền đi về phía Đức Sang cung, ai biết đi được vài bước đã nhìn thấy Thục phi đang ngắm hoa, nàng không thể làm bộ không nhìn thấy, bởi vì Mộc Hương tỳ nữ thân cận bên cạnh Thục phi đã nhìn thấy nàng, hơn nữa còn nhún người hành lễ.
Thục phi quay đầu lại, khẽ nhấc mi mắt liền thấy nàng. Hạ Uyển Chi quy củ hành lễ, Thục phi cười một tiếng, nói
“Khó khăn lắm mới được gặp gỡ Hạ tiệp dư, mau tới đây nhìn một chút hai đóa hoa kia mới đẹp mắt làm sao?”
Hạ Uyển Chi đến gần, nhìn nhìn hai đóa hoa trong tay nàng, chỉ chỉ bên phải phía bên kia đáp “Tần thiếp cảm thấy đóa hoa này vô cùng đẹp mắt, bất kể là màu sắc hay là độ nở rộ.”
“Bản phi ngược lại cảm thấy đóa hoa bên trái này mới đẹp mắt, bên phải bất quá là ỷ vào một chút vận khí mà thôi, được trời xanh chiếu cố. Giống như là có vài người nhất thời được sủng ái lại khó nói rõ cái gì, bất quá là vận khí tốt, chờ Hoàng Thượng nhìn chán lúc đó mới có thể biết được. Hạ tiệp dư nói có đúng hay không?”
“Nương nương nói rất đúng, tần thiếp đã hiểu!”
Nàng không ngốc, nghe ra Thục phi trong lời nói có kim, Tề Diệp có phải hay không đối với nàng chỉ là nhất thời mê luyến nàng không biết, chờ lúc hắn chính thức ghét bỏ, chính mình sẽ biết là tình sâu mãi mãi hay là nhất thời mới mẻ.
Hạ Uyển Chi nàng cho tới bây giờ không có yêu cầu xa vời với Tề Diệp hắn có thể mê luyến nàng lâu dài, điều đó quả thật là một việc thật sự nực cười!
“Hôm nay trông khí sắc Huệ nhi muội muội tốt hơn nhiều.” Hạ Uyển Chi đi vào cùng Lâm Huệ đối mặt, cười trấn an lời nói.
Lâm Huệ cười vuốt ve mặt, đáp “Tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, thân thể là nên tốt rồi, như Uyển tỷ tỷ nói. Nếu là nhất mực đắm chìm ở trong thống khổ, có thể đổi lấy cái gì?”
Nàng nói “Ta đều đã thông suốt, hài tử mất còn có thể có lại, chỉ cần Hoàng Thượng còn có thể chiếu cố, ta còn trẻ, sẽ không sợ không có được hài tử.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!”
Hạ Uyển Chi ngoài ý muốn thấy nàng đột nhiên đã thông suốt, ngược lại hi vọng Lâm Huệ liên tục tiếp tục chán nản, cũng miễn cho nàng tự mình động thủ.
“Ta nếu như là không nghĩ thông suốt, tại hậu cung này chỉ sợ là sinh tồn không nổi nữa, chẳng mấy ngày nữa, những hạ nhân kia liền bắt đầu không còn cho ta mặt mũi, thực là một đám nô tài lòng lang dạ sói.”
“Hậu cung chính là như vậy, ngươi được cưng chiều liền nịnh bợ, ngươi thất sủng liền giẫm hai chân lên, trước kia không tin, chuyện lần này, ta chính là thấy rõ, cũng may có Uyển tỷ tỷ ở đây, nếu không còn không biết khó khăn đến đâu.” Lâm Huệ thổn thức hai tiếng.
Hạ Uyển Chi cười cười không nói, chuyện tình hậu cung há lại một hai câu nói xong hết.
Lâm Huệ nhớ ra cái gì đó, nhìn mặt của nàng nói “Nghe nói hôm qua Vương chiêu viện đánh ngươi?””Việc nhỏ mà thôi, nàng là chiêu viện, cho dù đánh ta cũng chỉ có thể cam chịu.”
Hạ Uyển Chi thầm than nàng tin tức nhạy bén, nghĩ đến ở giữa hậu cung này, không có ai là không để ý đến chuyện bên ngoài, nàng cũng không ngoại lệ, cho dù sinh non tĩnh dưỡng, hay là thời khắc nào cũng chú ý nhất cử nhất động trong cung.
Nói như thế nàng nhất định biết rõ Tề Diệp vì nàng tức giận, làm cho Hạ Bích hung hăng tát vương chiêu viện một cái tát, sáng nay nàng đi thỉnh an, ánh mắt của những người kia nhìn nàng liền có chút ít bất đồng.
“Hôm nay Uyển tỷ tỷ thân thể cũng bình phục, đẩy chính là niềm vui của Hoàng Thượng, muội muội thực vì tỷ tỷ cao hứng, hôm đó được sủng ái, muội muội cũng đi theo tỷ tỷ thơm lây.” Lâm Huệ trong lòng hâm mộ, hâm mộ nàng có thể được Hoàng Thượng yêu thương, vì nàng dạy dỗ Vương chiêu viện, thậm chí tự mình bôi thuốc cho nàng.
Trong hậu cung có vài vị cung phi hưởng thụ đối đãi như vậy, ước chừng ngoại trừ Thục phi bên ngoài, nàng là ở trong lòng hoàng thượng được sủng ái nhất thôi đi!
Các nàng không phải là người mù, từ mỗi tiếng nói cử động của Hoàng Thượng cũng có thể nhìn ra được.
Vừa nghĩ như thế, Lâm Huệ vuốt ve bụng, nếu là nàng có thể bảo trụ hài tử, có phải hay không có thể mẹ vinh nhờ con? Bất kể là thân phận hay là địa vị, cũng sẽ trở nên hết sức quan trọng, coi như là ở trong lòng hoàng thượng cũng sẽ có một vị trí như ở trên trời.
Lâm Huệ nghĩ, nàng không cầu xin quá nhiều, chỉ cần Hoàng Thượng có thể nhìn nhiều nàng vài lần là được.
Chỉ tiếc, hắn đã liên tiếp ba bốn ngày không có tới thăm nàng, Lâm Huệ trong lòng rất ưu thương, hỏi “Hoàng Thượng gần đây có phải hay không bề bộn nhiều việc?”
“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm!”
Hạ Uyển Chi nhếch mi nhìn nàng, thầm nghĩ nàng hỏi dụng ý của mình.
“Vậy cũng được!”
Lâm Huệ gật gật đầu, hai người lại hàn huyên vài câu, nàng nói
“Nghĩ đến qua không được bao lâu nữa liền thay phiên Uyển tỷ tỷ thị tẩm.”
“Có lẽ là thế đi!”
Nuôi ba tháng, thân thể của nàng đã khỏi, trừ phi Tề Diệp không muốn đụng vào nàng, như vậy nàng sẽ thị tẩm, chỉ là thời gian không chừng mà thôi.
Nguyệt Mai cầm lấy một chén nước ô mai vén rèm lên đi vào, hoàng hậu sau giờ ngọ nghỉ ngơi, mới vừa tỉnh ngủ người còn có chút mơ hồ, Nguyệt Mai bưng lên nước ô mai giải khát, hoàng hậu uống một chén, thanh tỉnh không ít.
Không bao lâu người của kính sự phòng đến báo, hoàng hậu cho người vào hỏi
“Chuyện gì?”
“Hồi bẩm nương nương, ngự y viện bên kia nói Hạ tiệp dư thân thể đã bình phục, nô tài nghĩ là đã có thể treo thẻ bài của nàng?”
Hạ tiệp dư?
Hoàng hậu nhíu nhíu mày “Việc nhỏ như vậy còn phải hỏi ý Bản cung sao? Các ngươi kính sự phòng làm ăn cái gì không biết, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, đừng một chút chuyện nhỏ đều làm không xong.”Công công bị hù dọa quỳ trên mặt đất không ngừng chửi mình vô dụng, hoàng hậu nghe được phiền lòng nóng nảy, khoát tay áo, công công như được đại xá lui ra ngoài, hoàng hậu hất đổ cốc trà
“Đồ vô dụng!”
“Nương nương bớt giận, cần gì vì một cái đồ vô dụng mà tức giận? Hạ tiệp dư nếu là phi tần của Hoàng Thượng, luôn muốn thị tẩm, hơn nữa, hạ tiệp dư thị tẩm lại có thể thế nào? Hoàng hậu là hoàng hậu, nàng chẳng qua chỉ là một tiệp dư nho nhỏ mà thôi.” Nguyệt Mai lên tiếng trấn an.
Hoàng hậu hừ một tiếng “Ngươi ngược lại nói nghe cũng êm tai, nàng thị tẩm chính là một trong chín tần, Hoàng Thượng nhiều năm như vậy đối với người khác ngươi còn không biết, còn chưa thị tẩm phải đi cùng dùng bữa, còn vì nàng cho đánh vương chiêu viện, vinh nước hầu làm sao có thể cùng so sánh với Vương gia, Hoàng Thượng lạnh nhạt vương chiêu viện, có thể lạnh nhạt với Vương gia sao?”
“Hoàng Thượng từ trước đến nay quốc sự đem so với cái gì đều là trọng yếu, hôm nay vì một người làm ra nhiều như vậy không thể tưởng tượng nổi là vì chuyện tình gì, rơi xuống nước cứu người, trừng phạt chiêu viện... Nếu không phải Hạ tiệp dư ở trong lòng hoàng thượng là bất đồng, vì sao Hoàng Thượng sẽ có những cử chỉ thiên vị kia?”
Nguyệt Mai nhất thời không nói gì, hoàng hậu đáp “Một cái Thục phi cũng đã đủ làm cho bản cung phiền lòng rồi, nếu thêm một cái hạ tiệp dư nữa, hừ, bản cung ở hậu cung này còn có thể nói đến chuyện đường sống sao?”
Hoàng hậu nói “Cho dù nàng thị tẩm, bản cung cũng sẽ không cho phép nàng được sủng ái, hơn nữa, người của Đức Hỉ cung cũng sẽ không trông thấy nàng lớn mạnh.”
“Nương nương nói rất đúng!” Nguyệt Mai phụ họa một tiếng.
Tề Diệp sau khi cùng thái hậu dùng bữa trưa liền đi về nghỉ, ngủ trong chốc lát đứng lên, Quang Thuận công công hầu hạ hắn rửa mặt, thanh tỉnh một chút, hắn hỏi “Hạ tiệp dư thân thể tốt hơn chưa?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây Lâm ngự y đã nói Hạ tiệp dư thân thể đã bình phục, có thể thị tẩm, chỉ là đúng lúc, Hạ tiệp dư thân thể lại khó chịu, nên nô tài không có báo lên.” Quang Thuận công công nhìn ánh mắt của hắn sáng ngời, phỏng đoán tâm tư của hắn đáp “Không bằng đêm nay cho Hạ tiệp dư thị tẩm?”
Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu “Đi xuống an bài đi! Phong Xuân Các mùa hè này quá nóng, nếu là mùa đông thì tốt rồi!”
“Hoàng Thượng nếu là thật sự thích, lúc bắt đầu mùa đông cũng có thể an bài Hạ tiệp dư tại Phong Xuân Các thị tẩm.” Quang Thuận công công nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ Hoàng Thượng này là đối với Hạ tiệp dư có nhiều bất đồng.
“Cũng không sai chủ ý của ta!” Tề Diệp tán đồng gật đầu, Quang Thuận công công cười cười.
Ngày mới chập tối Hạ Uyển Chi cũng biết nàng đêm nay thị tẩm, nhìn thoáng qua đèn lồng màu đỏ treo ở cửa điện, nàng cười cười trở về trang điểm thay y phục.
Không bao lâu tin tức nàng thị tẩm liền truyền đến trong tai phần đông cung phi, tâm tình khác nhau, dù sao cũng sẽ không có ai cao hứng.Vương chiêu viện nắm chặt khăn tay tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chua chát, nhìn qua hướng Hỉ Lai điện cũng có thể phun ra lửa.
Đức phi ngược lại cảm xúc không biến hóa nhiều lắm, dù sao nàng sớm muộn cũng phải thị tẩm, sớm một chút chậm một chút có cái gì khác nhau đâu, chỉ cần không uy hiếp địa vị của nàng, Đức phi tạm thời sẽ không động nàng.
Lúc Trúc Thanh cô cô hầu hạ nàng tắm rửa, nói không ít điều làm cho người mặt đỏ tới mang tai, nàng không phải là hoàn toàn không biết gì, nhưng vẫn là làm bộ thẹn thùng để tránh bị hoài nghi.
Hạ Uyển Chi chỉ tắm với cánh hoa. Trúc Thanh đề nghị xoa dầu vừng cùng hương lộ lên người nàng nhưng nàng không đáp ứng, chỉ là bôi chút hương lộ trên cổ, sau đó dùng khăn ướt lau một chút. Hương thơm nồng đặc lập tức tiêu tán không ít, chỉ còn lại nhàn nhạt mùi thơm ngát.
Rửa mặt xong liền có thái giám chờ, Trúc Thanh cùng Hạ Bích dùng chăn bông sạch sẽ bọc nàng không một mảnh vải che thân lại kỹ lưỡng. Hai vị thái giám bộ dạng phục tùng rũ mắt tiến đến, hai người mang Hạ Uyển Chi đi Phượng Hoàng cung.
Trong thời gian uống cạn chén trà, Hạ Uyển Chi đã bị đặt lên long sàng rộng mênh mang trong Phượng Hoàng điện. Rèm giường cùng tua cờ màu vàng sáng hiển lộ rõ ràng thân phận của chủ nhân cung điện này.
Nàng cho rằng sẽ chờ thật lâu, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm, lòng bàn tay khẽ ướt át. Ai biết đợi không bao lâu, đã nghe thấy thái giám canh cửa bên ngoài hành lễ thỉnh an, nàng kinh ngạc một chút, toàn thân ngây ngốc, hàm răng khẽ run lên.
Lỗ tai dỏng lên, nghe tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân trầm ổn đến gần, nàng bóp bóp nắm tay đặt ở trước ngực, vẻ mặt khẩn trương.
Không bao lâu, Tề Diệp xuyên qua bức rèm che, tiếng đinh đang trong trẻo vang lên, hắn ngồi tại mép giường, nhìn nửa gương mặt nàng giấu ở trong chăn, lộ ra cái trán trơn bóng, cùng với hai mắt nhắm chặt, lông mày cau lại, lông mi thật dài run lên một cái. Hắn nhìn mà nhịn không được khẽ cười một tiếng, kéo chăn xuống để lộ ra mặt của nàng, ôm lấy cằm của nàng nói “Mở mắt ra nhìn trẫm!”
“Không cần mà!”
Nàng cắn cắn môi, nhắm hai mắt lại không mở ra, âm thanh mềm mại nhu nhu, mang theo một tia làm nũng.
Tề Diệp nghe, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt rơi vào trên đôi môi căng đầy mềm mại, vui vẻ nói “Trẫm có rất nhiều biện pháp làm cho ngươi nhìn trẫm.”
Nói rồi hắn nghiêng người tiến lên, ngậm lấy đôi môi mềm mại, liếm liếm rồi mút.
Hạ Uyển Chi nhịn không được ưm một tiếng, hai mắt nhắm chặt vụt mở nhìn hắn một cái rồi lại rất nhanh nhắm lại, trên mặt nhuộm đỏ ửng.
Tề Diệp cạy hàm răng nàng ra, cuộn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, giữa răng môi có một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, là hương vị bạc hà. Môi lưỡi giao triền, trong nháy mắt sóng nhiệt đánh tới trên người. Hạ Uyển Chi còn bị bọc ở trong chăn đệm, nàng như cái bánh chưng bị Tề Diệp ôm vào trong ngực, cùng nàng triền miên hôn môi.
Không bao lâu, đôi cánh tay vòng qua cổ của hắn, đầu lưỡi vòng quanh đầu lưỡi của hắn không ngừng mút. Tề Diệp hưng phấn không thôi, môi lưỡi tê dại mềm yếu, tay không bị khống chế chui vào đệm chăn, men theo nhiệt độ cơ thể tìm được da thịt của nàng, ở trên bộ ngực mềm mại của nàng vuốt ve. Xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại làm cho hắn lập tức miệng đắng lưỡi khô, hạ thân trướng đau.
Tề Diệp xoa nắn nàng, Hạ Uyển Chi lập tức hô hấp cứng lại, đè lại tay của hắn, ngửa đầu thẹn thùng nhìn qua hắn, ánh mắt điềm đạm đáng yêu “Hoàng Thượng, tần thiếp sợ hãi!”
“Đừng sợ, trẫm ở chỗ này, ngoan ngoãn, buông tay ra...” Tề Diệp mỉm cười hôn đôi môi sưng đỏ của nàng, theo cái cằm hôn xuống, lưu luyến ở cổ, ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng. Hơi thở ấm áp làm toàn thân nàng tê dại, tay níu đệm chăn dần dần buông ra. Nàng cúi đầu thở dốc, âm thanh cực kỳ mập mờ.
Tề Diệp nghe, lập tức càng căng cứng, dọc theo cổ hôn một đường đi xuống ướt chèm nhẹp. Ở cổ có chút đau, nàng hừ một tiếng. Tề Diệp ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cúi đầu cắn môi của nàng, bàn tay đi xuống phía dưới, chăn bọc rất nhanh bị mở tung, thân thể trắng nõn tuyệt vời giống như lễ vật tốt đẹp nhất trên đời.
Hắn hít vào một hơi, hai tròng mắt ngăm đen lóe sáng, một tay nâng đầu của nàng, cúi người đè ở trên người nàng, tiếp tục hôn môi lưỡi của nàng, lôi kéo tay nàng đặt lên thắt lưng hắn, gắn bó tiền miên, tràn ra âm thanh khàn khàn “Muốn trẫm không?”
Hạ Uyển Chi hô hấp dừng lại, nàng không biết trả lời hắn thế nào, sửng sốt một chút rồi rất nhanh kịp phản ứng lại. Dưới ánh nhìn chăm chăm của hắn, hai tay linh xảo cởi bỏ đai lưng vứt trên mặt đất. Hai tay mềm mại thon dài từ cổ của hắn đi xuống, chậm rãi cởi bỏ áo bào, ngửa đầu hôn cằm của hắn, rồi đến cổ, học bộ dáng của hắn, dù không được như vậy.
Mặc dù như thế, bộ dáng nàng không có kĩ thuật lại càng làm cho người máu sôi trào, đặc biệt là tay của nàng vô tình ở trước ngực hắn quẹt nhẹ một chút, hắn hưng phấn đến không chịu nổi. Một cái lật mạnh đem người áp dưới thân thể, áo bào lỏng lẻo rất nhanh liền bị cởi ra vứt trên mặt đất. Hắn lôi kéo tay của nàng đặt tại nơi nóng hổi kia.
Hạ Uyển Chi lập tức bị dọa muốn thu hồi tay. Hắn lại cười một chút, đẩy ra hai chân của nàng, đi vào ở bên trong, cúi đầu hôn môi lưỡi nàng “Uyển Nhi? Trẫm muốn ngươi!”
Hạ Uyển Chi trong lòng rõ ràng, hai tay vuốt ve trên lưng hắn, dùng thân thể lấy lòng hắn. Mà hắn thì đã tìm được cửa vào. Giống như sợ nàng bị thương, kiên nhẫn ở trên người nàng hôn môi, vuốt ve rồi lại hôn hít. Nàng nhịn không được liên tục thở dốc, phát ra âm thanh kiều mị.
Eo thon đẩy một cái. Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn đau đến ưm một tiếng, tay vòng quanh bả vai bắt lấy lưng hắn, lưu lại từng dấu vết. Mà hắn lại càng phát ra hưng phấn, ở trên người nàng ra sức đánh thẳng vào, hết sức triền miên.