Đêm đó sau khi Văn Đan Khê nghe Trần Tín kể lại thì cứ nghĩ suốt về chuyện của Tần Nguyên và vợ trước của y. Tất nhiên, đúng như Trần Tín nói, Tần Nguyên là một người hiểu chuyện, không bao giờ làm chuyện hồ đồ như quay đầu ăn cỏ cũ. Nhưng Văn Đan Khê cũng không thể tin tưởng y trăm phần trăm được, vì có câu người ngoài cuộc thì tỉnh táo người bên trong lại u mê mà. Lúc chuyện xảy ra với mình thì thường sẽ mê muội. Hơn nữa vợ trước này của y nghe ra cũng không phải dạng vừa. Theo Trần Tín kể thì trước khi tới Liêu Tây cô ta có ghé qua Dịch Châu hỏi thăm chuyện của Tần Nguyên, mà cô lại chẳng biết gì cả. Văn Đan Khê ngẫm lại mà có hơi khó chịu.
Không nghe ngóng được gì từ Trần Tín, cô bèn liếc mắt qua Hạ hắc tử thích nhất là buôn chuyện. Hôm nay, tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô bèn tìm người đi mời Hạ hắc tử tới ăn cơm. Rút kinh nghiệm đợt trước, Hạ hắc tử đối với lần mời cơm này có hơi lo sợ trong lòng. Hắn vừa thấy Văn Đan Khê đã giơ tay thề thốt ngay tắp lự: “Tẩu phu nhân, lần này Hạ hắc tử ta tuyệt đối không giấu giếm người gì hết, từ đó tới giờ ta chưa từng gặp một động vật cái nào. Nếu ta có nói dối nửa chữ, thì cứ phạt ta ế vợ cả đời đi, cú này thề độc lắm rồi đó.”
Văn Đan Khê cười thân thiện: “Được rồi, cậu nhìn cái dáng khẩn trương của cậu đi, gì mà ế vợ cả đời, ta còn đang định làm mai cho cậu đây.”
Hạ hắc tử vừa nghe làm mai cho mình, đôi mắt hí nhất thời phóng ra hào quang lấp lánh.
Văn Đan Khê khoát tay nói: “Việc này còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, vừa có tin thì ta sẽ sắp xếp cho các người gặp mặt ngay. Có điều, cậu có thể nói cho ta biết trước chút chuyện của tỷ tỷ ta không.”
Hạ hắc tử vừa nghe cô hỏi tới Lý Băng Nhạn thì lòng cũng rục rịch. Hắn ngó quanh quất, thấy tất cả đều là người tâm phúc của Văn Đan Khê, bèn ghìm giọng nói: “Phu nhân, việc này người hỏi ta là đúng người rồi.”
“À, cậu nói tiếp đi.”
Hạ hắc tử nói rất chi là du dương trầm bổng, rù rì êm tai, cứ như hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được vậy: “Vợ trước của Tần tiên sinh là Lâm thị, bề ngoài phải nói là xinh đẹp, ăn nói nhỏ nhẹ. Đối với ai cũng ôn hòa điềm đạm…”
Văn Đan Khê phải cắt phăng cái màn khen ngợi tràn giang đại hải của hắn: “Vậy cậu nói cho ta nghe thử, thái độ của Nhị đệ với cô ta thế nào?”
Hạ hắc tử gãi gãi má, có vẻ phân vân: “Cái này ta nhìn nhưng thật tình không đoán ra nổi, phu nhân ngài cũng biết đó, Tần tiên sinh không giống như Tướng quân, y có vui buồn mừng giận cũng chả bao giờ thể hiện ra mặt.”
Văn Đan Khê gật đầu, quả thật là vậy.
“Cậu nghĩ kỹ lại xem, còn sót gì không?”
Hạ hắc tử nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, rồi bổ sung: “Còn, ta nghe người ta nói đã có một đứa con trai bốn tuổi, hơn nữa cha của đứa bé đó không nhận nó, nên Lâm thị mới dẫn theo con trai tìm tới Tần tiên sinh.”
Câu này của Hạ hắc tử hệt như một tảng đá lớn ném vào mặt nước, tạo thành một vùng bọt sóng trong lòng Văn Đan Khê. Xem ra, Lâm Bạch Hoa này còn khó đối phó hơn Điền quả phụ kia. Chí ít Trần Tín không có tình cảm gì với nữ nhân kia, chủ yếu là cô luôn quán triệt quan niệm một vợ một chồng với hắn. Nhưng Tần Nguyên và Lý Băng Nhạn thì khác. Tần Nguyên với Lâm thị là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm. Sự ra đi của cô ta đã gây ra tổn thương rất nghiêm trọng cho Tần Nguyên, chẳng phải thường có câu “Yêu càng nhiều hận càng sâu” sao? Mà Lý Băng Nhạn lại là kiểu nữ tử hiền lành ấm áp, chỉ cần Tần Nguyên hơi dao động, thì dù tỷ ấy có đau lòng đi nữa cũng sẽ không cố sức ngăn cản. Kết quả sau cùng, nói không chừng chính là Tần Nguyên tha thứ cho cô vợ trước này, Lâm thị dắt theo con trai trở về, rồi cùng Lý Băng Nhạn hầu hạ một chồng.
Nếu thật như vậy, thì Tần gia sẽ mãi mãi không có ngày yên ổn. Tuyệt đối không được, cô nhất định phải giúp đỡ Lý Băng Nhạn. Nghĩ tới đây, cô cấp tốc gọi Xuân Phương chuẩn bị giấy và bút mực cho mình, để cô gấp rút viết thư cho Lý Băng Nhạn. Sau khi Xuân Phương chuẩn bị xong, Văn Đan Khê lập tức cầm bút viết sột soạt, Xuân Phương đứng bên nhìn, trong khi ánh mắt Hạ hắc tử lại vô thức dời về phía Xuân Phương, nhịp tim của hắn bất giác tăng nhanh lên, nghĩ thầm: “Phu nhân nói muốn làm mai cho ta, liệu có phải chọn một nha đầu bên cạnh không? Ừ, nghe người ta nói, Triệu Lục Cân có ý với Xuân Thảo, còn Xuân Phương…” Thế là lòng xuân của Hạ hắc tử bắt đầu rạo rực.
Thời gian qua chừng một chung trà, Văn Đan Khê mới viết thư xong. Cô dặn Xuân Phương niêm kín bức thư lại rồi đưa cho Hạ hắc tử: “Lát nữa cậu ra về nhân tiện gửi nó tới Liêu Tây.”
Hai mắt Hạ hắc tử đứng tròng, miệng há mở, bộ dạng hoàn toàn ngây ngốc.
“Hạ hắc tử —“ Văn Đan Khê dài giọng.
“À ờ.” Hạ hắc tử như vừa giật mình tỉnh mộng, nhanh nhảu cười khan một tiếng lấp liếm, hắn nhận thư rồi chạy ùa ra khỏi phòng như chạy trốn.
Xuân Phương là một người nhạy bén, nên đã sớm để ý tới thần thái của Hạ hắc tử, cô khẽ than phiền với Văn Đan Khê: “Sao hắn cứ ngây ra như ngỗng đực vậy.”
Văn Đan Khê cười thâm ý: “Độc thân quá lâu nên ai cũng quái gở.”
Xuân Phương che miệng cười khẽ.
“Phải rồi, ta định làm mai cho cậu ta, muội rảnh thì hỏi Xuân Thảo với Xuân Diên thử, coi ai có ý với Hạ hắc tử, rồi về báo lại cho ta.”
Xuân Phương đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Dạ, phu nhân.”
Văn Đan Khê làm xong chuyện này thì cũng chỉ biết ngồi yên chờ hồi âm. Những việc khác đều ngoài tầm với của cô. Cô lững thững đi tới sương phòng phía Tây, lúc này Trần Tín đang chơi với tiểu Tử Khôn đến là vui, Tử Khôn cưỡi lên lưng hắn, hai tay kéo hai bên dây lưng làm ra bộ cưỡi ngựa. Trần Tín thì bò qua bò lại trên đất. Văn Đan Khê hết nhịn nổi bèn lắc đầu than: “Chàng xem chàng chiều con thành cái dạng gì kìa.”
Trần Tín lại có vẻ thích thú: “Hề hề, ta thích, dù có cưỡi lên cổ ta cũng vui.”
Văn Đan Khê hừ một tiếng, đúng lúc này, cô đột nhiên phát hiện trên người Trần Tín chảy ra một vệt nước khả nghi.
Trần Tín cũng trợn to hai mắt kêu lên: “Tiêu rồi, trên lưng ta ấm quá, lũ tới, nương tử.”
Văn Đan Khê lật đật chạy qua, bế tiểu Tử Khôn ra khỏi lưng hắn, nhanh chóng cho nhóc con đi tè.
Lưng tiểu Tử Khôn vẫn thẳng băng, miệng còn kêu léo nhéo: “Xè xè, không có.”
Văn Đan Khê tức đến độ phát một cái vào mông con: “Không phải bình thường con luôn gọi sao? Sao hôm nay lại đi xè trên người cha.”
Trần Tín vừa cởi quần áo vừa không quên biện hộ cho con gái: “Tại ta hết, tại lúc nãy ta nghe con kêu “Xè xè”, ta tưởng là con muốn tìm hoa(*) nên lấy cây hoa cúc trong bình đưa cho nó.”
(*) Hai từ đồng âm.
Văn Đan Khê nhanh chóng thay bộ đồ khô cho Tử Khôn, rồi lau lại thảm. Trần Tín cũng thay đồ xong, lại cười hì hì bước lên bế con gái.
Tiểu Tử Khôn như chơi mệt rồi, nó kéo kéo tay áo Trần Tín, nói với giọng non nớt: “Cha, ngửa ngửa.”
Trần Tín nghe rõ, con gái bảo hắn nằm xuống, hắn không nói một lời nằm ngửa ngay xuống đất. Trần Tử Khôn do dự một lát, rồi giật giật tay áo Văn Đan Khê: “Mẹ, ngửa ngửa.”
Văn Đan Khê cũng nằm xuống theo ý con, tiểu Tử Khôn nhìn hai bên với vẻ hài lòng, ngáp một cái thật đã rồi nằm chen vào giữa cha mẹ. Thế là một nhà ba người nằm thẳng cẳng trên thảm trải sàn.
Tiểu Tử Khôn cứ lẩm bẩm trong miệng loại ngôn ngữ mà chỉ nó mới hiểu, chẳng mấy chốc đã ngủ mất đất. Trần Tín thấy con ngủ say bèn rón rén bế con qua phòng bên, khép cửa lại, sau đó lại rón rén đi ra, hắn vặn vặn cổ, lắc lắc tay chân, cảm khái: “Nghỉ một lát thôi, chơi với con còn mệt hơn đánh trận, chơi đủ dạng đủ kiểu.”
Nói rồi hắn lộn trở lại ngã uỵch xuống thảm lần nữa, Văn Đan Khê vừa định đứng dậy lại bị hắn gạt nhẹ chân, thành thử lại ngửa mặt ra đất.
Trần Tín xít qua bên cạnh cô, kín đáo tâng công: “Nương tử, ta chơi với Bảo nhi cả buổi trời, mệt lắm.”
Văn Đan Khê đáp dửng dưng: “Mệt thì ngủ cho hết mệt.”
Trần Tín thấy ám chỉ bất thành, chẳng thể làm gì hơn là nói toạc ra: “Nương tử, nàng xem ta vất vả cực nhọc như vậy, phải cho ta chút phần thưởng chứ.”
Văn Đan Khê đáp nghiêm trang: “Chàng cực khổ là vì con gái của mình, tại sao lại đòi ta thưởng?”
“Ờ… Nói tóm lại là ta muốn thưởng.” Trần Tín cãi lý không lại, dứt khoát đổi sang chơi xấu.
“Nàng không cho cũng không được.” Hắn nói rồi lấn người lên, nâng mặt cô lên hôn túi bụi như sói vồ thịt, đồng thời tay hắn cũng không nhàn rỗi, diệt nhanh chướng ngại vật trên người.
“Nương tử, vi phu thoát y giúp nàng.”
“Không được.” Văn Đan Khê kiên quyết cự tuyệt.
“Nương tử —“ Trần Tín gọi cô như nói mê, đôi bàn tay thô ráp mạnh mẽ ma sát trên thân thể mềm mại cách mấy lớp y phục của cô, hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, thứ gì đó trong cơ thể đang trồi lên, chỉ chốc nữa thôi sẽ bùng nổ. Ánh mắt Văn Đan Khê cũng dần dần chuyển từ tỉnh táo sang mê loạn. Sức kháng cự cũng ngày một yếu.
Trần Tín nhân cơ hội này muốn lột y phục cô, lúc này Văn Đan Khê bỗng nhiên bừng tỉnh, cô dồn sức đẩy phắt Trần Tín khỏi người mình. Trần Tín nhìn cô chẳng biết làm sao, Văn Đan Khê vuốt phẳng y phục rồi nhảy phốc lên, bước nhanh tới cạnh cửa. Giờ Trần Tín mới hiểu mình vừa bị ruồng rẫy, hắn che cây củ cải nóng rực cao ngất của mình, kêu rên: “Nương tử nhẫn tâm!”
Văn Đan Khê ngoái đầu cười, Trần Tín cũng lật đật cười nịnh nọt, muốn cô hồi tâm chuyển ý, ai dè Văn Đan Khê cười xong thì đi luôn ra ngoài, lần này Trần Tín đã thất vọng triệt để, kêu rên tiếp: “Nương tử nhẫn tâm, Đan Khê xấu.”
Sau đó, chợt nghe cửa đánh ầm một tiếng. Lập tức một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đập thẳng xuống người hắn, Trần Tín kêu lên đau đớn, rồi lại la lên mừng rỡ: “Nương tử, nàng quay lại rồi hả.”
Văn Đan Khê thấp giọng oán giận: “Đồ ngốc, mở cửa sẽ bị cảm lạnh, còn bị người ta nhìn thấy thì làm sao.”
Trần Tín lập tức hét lên hưng phấn: “Nương tử tốt bụng, nương tử hiền lành.”