Trần Tín hỏi với vẻ mặt u uất: “Đan Khê, sao nàng lại cười? Lẽ nào ta nói không đúng?”
Văn Đan Khê từ từ hãm lại, gật đầu nghiêm mặt nói: “Chàng nói rất có lý.”
Mây xám trên mặt Trần Tín lập tức bay sạch, hắn cười hề hề rồi vùi đầu lên vai cô, nói bằng giọng nóng bỏng: “Vợ à, chúng ta lên giường ngủ đi.”
Văn Đan Khê quay ngoắc người cự tuyệt hắn: “Không ngủ, ta còn phải đọc sách tiếp.”
Trần Tín nhanh trí: “Chúng ta lên giường đọc chung.”
Nói rồi không đợi cô từ chối tiếp hắn đã bế thốc cô lên đi thẳng tới giường. Hắn cười hì hì vén màn lên, thả Văn Đan Khê xuống mép giường, khom lưng cởi giầy giúp cô, rồi dịch đế nến lại gần đầu giường. Sau đó lôi từ trong tủ ra quyển “Phi hoa diễm tưởng” hắn thích nhất, đạp rơi giầy rồi nhảy phắt lên giường kéo Văn Đan Khê lại đọc chung. Chưa đọc được mấy trang, Trần Tín đã bắt đầu nghĩ ngợi lan man, rục rà rục rịch. Văn Đan Khê tất nhiên nhận ra sự khác thường của hắn, mè nheo nói: “Nhị Tín, hôm nay chúng ta đã làm rồi, đêm nay không thể.”
Cánh tay đang ôm cô của Trần Tín bất giác siết chặt lại, hắn đành phải gật đầu nói: “Ừ, được rồi.”
Mấy hôm nay cứ để cô nghỉ ngơi thật khỏe trước đã, hắn cũng nhân cơ hội nghiên cứu thêm “Binh pháp”, bữa khác lại tái chiến, hắn chắc chắn sẽ làm cho cô lau mắt mà nhìn. Thế là hai người đọc sách một lát rồi thổi nến nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, hai người vừa rời giường thì Tần Nguyên đã chờ sẵn trong sân.
Trần Tín nhanh chân dẫn y tới thư phòng, lòng Văn Đan Khê cũng khá là thấp thỏm, không biết Tần Nguyên lại mang tới tin gì đây. Thời gian trôi qua ước chừng một bữa cơm, hai người mới lục tục ra khỏi thư phòng. Tần Nguyên nhìn Văn Đan Khê cười nhạt rồi gật đầu cáo từ, để lại Trần Tín với nét mặt ưu sầu.
“Nhị Tín, chàng sao thế?”
Trần Tín lắc đầu đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, dường như rất nôn nóng. Văn Đan Khê cũng không gặng hỏi thêm, mà chỉ vẫy tay bảo Xuân Thảo bưng điểm tâm lên.
Trần Tín lơ đãng xiên một cái bánh bao nhỏ, ăn mà không biết mùi vị. Lần nữa hắn nhận ra ánh mắt dò hỏi của Văn Đan Khê, chẳng thể làm gì hơn là buồn bực nói: “Nhị đệ nói ta và lão Tam tới Tần Châu và Bá Châu, do Thát tử sắp tràn tới nên đệ ấy bảo chúng ta nên kéo binh mã tới trước, chờ thời cơ thích hợp thì chiếm cả hai nơi.”
Văn Đan Khê im lặng, tiện tay cầm địa đồ trên giá sách lên, cô phát hiện Tần Châu và Bá Châu cách Dịch Châu không xa, hai thành này đều là cửa ải quan trọng trong thời bình, vị trí thông nhau không phải hiểm yếu. Nếu có thể chiếm được hai nơi này thì ba vùng sẽ nối liền một dải, xem ra rất có tầm chiến lược.
Văn Đan Khê nói sau khi đã xem qua một lát: “Lo lắng của Nhị đệ không phải vô lý, nếu hai nơi này bị Thát tử hoặc là ai khác chiếm cứ, thì sợ Dịch Châu của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy theo.”
“Ta biết, nhưng ta không muốn xa nàng. Đệ ấy còn bảo ta… Quên đi, không nói nữa.” Trần Tín khổ sở ra mặt.
Văn Đan Khê nghĩ ngợi giây lát rồi lên tiếng: “Nhị Tín, chàng đi đi, ta ở nhà chờ chàng.” Hiện tại cô cũng đang canh cánh lo nghĩ cho hướng đi sau này của họ. Vương triều Đại Lương sắp diệt vong, nội loạn trong nước nổi lên bốn phía, quần hùng tranh giành đấu đá. Giặc ở phía Đông thì ngày càng ép sát, có khuynh hướng tranh chủ vùng Trung Nguyên. Giả như cuối cùng Đại Lương thật sự bị dị tộc soán vị như lịch sử Minh triều, vậy thì cả họ và hậu thế sau này đều phải nằm dưới sự thống trị và nô dịch của Thát tử —- chuyện này vô cùng có khả năng, trong lịch sử sau khi dị tộc đoạt được quyền thống trị đã tiến hành nô dịch và áp bức người Hán một cách tàn khốc, tỷ như Mãn Thanh và Mông Nguyên. Đây là diễn biến mà cô hoàn toàn không muốn thấy. Nhưng về phương diện này, cô cũng hiểu Trần Tín không có dã tâm quá lớn, hơn nữa tính cách hắn chất phác ngay thẳng, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành một chiến tướng thiết huyết trấn thủ một phương. Còn về Tần Nguyên, hiện tại cô không hiểu thấu người này, nhưng xem qua hành vi của y, thì dường như theo khuynh hướng trở thành phụ tá cho người khác.
Trần Tín thấy Văn Đan Khê lặng thinh thì chân mày nhíu lại, cho là vì phải xa mình nên cô không vui, nên vội vã xoa tay cô an ủi: “Vợ à, nàng đừng lo lắng, ta sẽ về thật nhanh.”
Văn Đan Khê bất ngờ lên tiếng: “Nhị Tín, giả như tương lai chúng ta có địa bàn lớn hơn, có nhiều binh sĩ hơn, vậy chàng sẽ làm sao?”
Trần Tín mờ mịt: “Không biết.”
Văn Đan Khê bỗng bỏ ra một câu: “Thật ra ta thấy Tần Nguyên hợp làm lão đại hơn chàng.”
Trần Tín trầm ngâm một lát, rồi gật đầu chần chừ.
Sau đó chẳng biết nghĩ tới điều gì, mắt hắn đột nhiên sáng vụt lên, đặt cạch đũa xuống, đứng dậy: “Vợ à, ta đi một lát rồi về ngay.”
Văn Đan Khê lắc đầu, tính tình người này đúng là bộp chộp, hết gió rồi mưa.
Trần Tín đi rồi cô cũng buông đũa xuống, ngồi một mình trước bàn cúi đầu suy tư.
Trần Tín hớt ha hớt hải tìm tới Tần Nguyên, mào đầu ngay một câu trời giáng: “Nhị đệ, sau này ta không làm lão đại nữa, đệ làm đi.”
Tần Nguyên nhận được tin này thì như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch ra, y run giọng hỏi lại: “Đại ca nói gì vậy?”
Trần Tín: “Đệ thông minh tài giỏi hơn ta, sau này đệ cứ đảm đương đi, nếu đệ muốn chiếm địa bàn thì bọn ta sẽ đánh cho đệ.”
Trên môi Tần Nguyên nở ra nụ cười khổ, trầm giọng hỏi: “Đại ca, sao lại đột nhiên nghĩ vậy?”
Trần Tín đáp nhanh: “Nói tóm lại là ta sực nghĩ ra, chúng ta ai làm lão đại cũng như nhau, sau này vẫn là huynh đệ.”
Hắn thấy Tần Nguyên có vẻ hồ nghi thì vội vàng biện bạch: “Tẩu đệ nhắc nhở ta là xuất phát từ ý tốt, đệ đừng hiểu lầm nàng.”
Bây giờ thì Tần Nguyên đã hiểu rõ tất cả, y không nói gì mà chỉ bước nhanh ra cửa, đẩy rầm cửa phòng ra, trong đại sảnh, Hàn sư gia và rất nhiều phụ tá đang bàn chuyện.
Tần Nguyên đanh giọng phân công: “Các ngươi hãy nói rõ tình hình cho Tướng quân biết, ta đi rồi về ngay.” Nói xong nháy mắt ra hiệu với Hàn sư gia, ông ta hiểu ý bèn sấn lên tìm cách níu chân Trần Tín.
Tần Nguyên loạng choạng ra khỏi cửa, đi tìm Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê trông thấy dáng vẻ này của y thì kinh ngạc ra mặt, vội vàng hỏi han ân cần: “Nhị đệ, đệ bị sao vậy, khó chịu ư?”
Tần Nguyên lắc đầu, nhìn thẳng vào Văn Đan Khê. Văn Đan Khê càng nghi ngờ hơn, bởi bình thường khi gặp cô Tần Nguyên chưa bao giờ nhìn chằm chằm thế này. Hôm nay…
Văn Đan Khê không ngừng suy đoán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không: “Nhị đệ, đệ có chuyện gì thì cứ việc nói với ta.”
Tần Nguyên lập tức ý thức được làm vậy không thích hợp, vội dời tầm mắt, rồi trầm giọng hỏi: “Có phải tẩu hiểu lầm tiểu đệ điều gì hay không?”
Văn Đan Khê lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không có.” Đoạn hỏi ngược lại: “Sao nhị đệ lại nói vậy?”
Tần Nguyên thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Nếu không hiểu lầm, thì tại sao tẩu lại nói với đại ca như thế?”
Đến đây Văn Đan Khê đã rõ y đang ám chỉ điều gì, cô sắp xếp lại lời lẽ thật nhanh rồi đáp: “Nhị đệ, đệ nghe ta từ từ giải thích được không?”
Tần Nguyên lặng lẽ gật đầu.
Văn Đan Khê cao giọng: “Chuyện mà đệ và đại ca đệ nói với nhau ta cũng biết hơn phân nửa. Ta cũng biết rõ dù Nhị đệ chưa nói ra nhưng trong lòng lại đang khổ não vì đại ca đệ quá an phận với hiện tại.”
Tần Nguyên mấp máy môi toan phủ nhận, nhưng y nhìn dáng vẻ chắc chắn của Văn Đan Khê thì biết cô đã hiểu rõ tâm tư của mình từ lâu, dù phủ nhận cũng vô dụng. Y đành phải im lặng nghe tiếp.
Văn Đan Khê nói tiếp: “Nhưng đệ có bao giờ nghĩ, biết đâu đại ca đệ không muốn trở thành loại người mà đệ muốn không?”
Tần Nguyên hơi ngẩn ra, đáp với vẻ lưỡng lự: “Biết đâu đại ca chỉ tạm thời như thế, sau này sẽ khá hơn.”
Văn Đan Khê mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, ta hiểu rõ chàng, chàng là một người chất phác ngay thẳng. Về phương diện đánh giặc thì chàng quả thật mạnh hơn người, thế nhưng, chàng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Bởi trải nghiệm quá khứ đã tạo thành tính cách chàng, tính cách đó sẽ quyết định con người chàng. Và cũng chính tính cách sẽ quyết định số phận.”
Qua mấy ngày sống chung, cô tự tin mình đã hiểu được phần nào tính cách của Trần Tín. Hắn đơn thuần chất phác, phóng khoáng ngay thẳng, trọng tình trọng nghĩa. Tuy nhiên, có lẽ là vì tuổi thơ bất hạnh nên hắn có sự khát vọng và coi trọng tuyệt đối với gia đình, thậm chí có lúc y hệt một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hắn không có dã tâm quá lớn, cũng không có bản tính trời sinh để làm vương làm tướng. Nhưng Văn Đan Khê lại chẳng thất vọng chút nào. Trái lại, kiếp trước cô đã chịu quá đủ những tên đàn ông đầy tham vọng, kiếp này cô chỉ hy vọng mình có thể tìm được một người đàn ông không có dã tâm cũng không có hoa tâm, toàn tâm toàn ý với mình. Cô cũng chẳng mơ tới cảnh chồng sang vợ quý, không mơ dựa vào chồng mình để có cuộc sống sung sướng xa hoa.
Tần Nguyên nghe Văn Đan Khê nói xong thì đứng lặng đi, trong lòng y mãi lặp đi lặp lai hai câu: “Trải nghiệm xây dựng tính cách, tính cách quyết định số phận.”
Đại ca trở nên như vậy là do bản thân nếm trải sao? Y cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng lên, gật đầu một cách nặng nề: “Ta hiểu ý của tẩu, nhưng về chuyện nhường vị trí đại ca cho ta, thì mong tẩu đừng nên nhắc lại.”
Văn Đan Khê toan chen vào giải thích, nhưng Tần Nguyên hoàn toàn không cho cô cơ hội, chỉ nói tiếp với sắc mặt nặng trĩu: “Ta biết tẩu có lòng tốt, cũng biết đại ca không có ý muốn đánh chiếm nơi khác. Nhưng xin tẩu hãy ngẫm lại giùm ta, năm xưa năm huynh đệ chúng ta kết bái ngay trước hoàng thiên hậu thổ, đã lập lời thề nặng nếu mai sau ai phản bội huynh đệ, thì phải chết dưới loạn đao, vĩnh viễn không được siêu sinh. Nếu ta thật sự đồng ý nhận chức đại ca, thì xin hỏi người trong thiên hạ sẽ nhìn ta thế nào? Những huynh đệ còn lại sẽ nghĩ ta ra sao? Lẽ nào tẩu nhẫn tâm để tiểu đệ này bị thiên hạ phỉ nhổ? Nhẫn tâm nhìn ta sau này không được chết yên lành hay sao?” Giọng Tần Nguyên mãnh liệt, trên đôi má tái nhợt hiện lên sắc hồng, rõ ràng đã vô cùng kích động.
Trong lòng Văn Đan Khê rúng động, đúng rồi, cô quên khuấy mất thời xưa có rất nhiều cổ nhân coi trọng nghĩa khí và lời hứa tới mức cực đoan, đặc biệt là tình nghĩa huynh đệ còn nặng hơn tình thân. Dù ai cũng không dám gánh cái tiếng vong ân phụ nghĩa, bội tín bội ước này. Nếu Tần Nguyên làm thế thật, thì thanh danh và tiền đồ của y cũng sẽ sụp đổ theo. Không những ba huynh đệ còn lại bỏ y đi, mà phần lớn tướng sĩ Phá Lỗ cũng sẽ không phục y. Xem ra cô không chỉ sai một chút xíu thôi đâu, chỉ nghĩ tới chuyện “Xứng tài xứng chức” mà hoàn toàn không lo tới bối cảnh cổ đại. Cô cười khổ, dù đã cố nhập gia tùy tục, nhưng có vài tư tưởng đã ăn sâu vào đầu cô, có muốn cũng chẳng sửa nổi.
Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê xấu hổ ra mặt: “Nhị đệ, xin đệ thứ lỗi, ta nhất thời không nghĩ xa như vậy, thiếu chút nữa đã gây ra sai lầm lớn. Sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.”
Tần Nguyên khép hờ hai mắt, tâm trạng dần hồi phục lại, y thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi trầm giọng tiếp lời: “Tẩu không cần hổ thẹn, tẩu nhất thời không nghĩ tới cũng là chuyện bình thường. Việc này chỉ có tẩu biết ta biết và đại ca biết, sau này không nhắc lại là được.”
Văn Đan Khê gật đầu đáp ứng.
Tần Nguyên lại trầm ngâm giây lát, rồi bất ngờ hành lễ với cô: “Tẩu tại thượng, xin nghe một lời của tiểu đệ.”
Văn Đan Khê ngờ vực, gật đầu ý bảo y cứ nói.
Tần Nguyên lựa lời một chút rồi cất giọng mạnh mẽ: “Qua nhiều ngày ở chung, tiểu đệ thấy tấm lòng và kiến thức của tẩu vượt xa người tầm thường. Hơn nữa đại ca rất nghe lời tẩu. Mong rằng sau này tẩu hãy khuyên đại ca cố gắng hướng về phía trước — ta cũng hiểu lời tẩu nói, bản tính của đại ca không thích hợp gây dựng cơ nghiệp quá lớn, nhưng xin tẩu hãy ngẫm lại thật kỹ, giờ đây thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, quan lại ngu muội, minh quân chưa thấy. Nếu chúng ta không nỗ lực phấn đấu, để mặc nước chảy bèo trôi, thì sớm muộn gì cũng có ngày trở thành thịt dưới đao người. Tới lúc đó, ba quân tướng sĩ của ta, bách tính Dịch Châu của ta sẽ đi về đâu? Tẩu nói đại ca chất phác ngay thẳng, không hợp đi con đường này, lẽ nào người khác sẽ hợp hơn ư? Bọn họ cũng chỉ như ruồi ngửi thấy mùi thịt, lũ lượt ùa lên mà thôi! Vả lại, dù là người có năng lực, nhưng trong số đó có mấy người nghĩ cho bách tính? Chí ít đại ca vẫn trọng tình trọng nghĩa hơn họ, chí ít không bỏ mặc dân sinh vì tranh giành quyền lợi. Huống chi trên đời nhân vô thập toàn, không ai hoàn hảo. Có người giỏi võ, có người thạo văn, mỗi người có một sở trường riêng. Đại ca có thể yên tâm chinh chiến ở tiền phương, thì tiểu đệ, dù bất tài nhưng cũng có thể lên kế hoạch ở hậu phương. Nếu một ngày kia chúng ta đạt thành nghiệp lớn, tiểu đệ không có khả năng đảm nhiệm, chúng ta sẽ lại tìm kiếm hiền tài phụ tá, như thế tẩu có gì không yên lòng chứ?”
Văn Đan Khê nghe xong mà lòng nổi sóng ba đào. Tần Nguyên thấy lời của mình đã đạt hiệu quả bèn khom lưng cáo từ, để cô ở lại từ từ suy nghĩ.
Văn Đan Khê ngồi nán lại một lát rồi cũng đứng dậy ra khỏi phòng, bước tới vườn hoa nhỏ ở hậu viện, cô thả chậm bước lại để tiêu hóa mấy lời vừa rồi của Tần Nguyên. Không phải cô phủ nhận lời y nói, vì nó rất có lý.
Dù với tính cách và năng lực đó Trần Tín không thể làm Hoàng đế được, thế nhưng với võ lực và triệu lực(*), thêm vào sự giúp đỡ của bọn Tần Nguyên, thì vẫn có khả năng làm bá chủ một phương.
(*) Khả năng kêu gọi.
Sau khi đã nghĩ thấu đáo chuyện này thì lòng cô cũng không còn mờ mịt nữa, lòng tin cũng kiên định hơn hẳn. Xem ra, cô phải bớt thời gian bàn bạc thật kỹ với Trần Tín mới được. Văn Đan Khê toan quay lưng về thì đã thấy Trần Tín hấp ta hấp tấp chạy tới.
“Vợ ơi, nàng làm sao vậy?” Cách xa mười bước mà Trần Tín đã bắt đầu réo tên cô.
Văn Đan Khê tiến lên vài bước, vừa cười vừa nói: “Không sao hết, ta chỉ đi dạo chút thôi.”
“Nhưng… ta vừa hỏi Xuân Thảo, cô ấy nói hình như nàng và Nhị đệ cãi nhau.” Đôi mắt xanh lam của Trần Tín đặt trên người cô, cẩn thận lần ra dấu vết.
Rồi đột nhiên hắn khua nấm đấm nói dõng dạc: “Nếu nàng bị bắt nạt nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ xả giận giúp nàng.”
Văn Đan Khê cười yếu ớt hỏi: “Nếu là huynh đệ của chàng thì chàng cũng đánh luôn sao?”
Trần Tính vỗ vào ngực thùm thụp, đáp chẳng chút do dự: “Ta mặc kệ hắn là ai! Thiên hoàng lão tử cũng đánh!”
Văn Đan Khê hỏi tới: “Chàng không sợ người ta nói chàng vì nữ nhân mà quên tình huynh đệ à.”
Trần Tín đáp hết sức hùng hồn: “Có gì phải sợ, do bọn họ đắc tội trước chứ đâu phải nàng cố tình gây sự. Một đại nam nhân so đo với nữ nhân thì hắn mới là người đuối lý. Ta dạy dỗ hắn là thay trời hành đạo.”