“Đan Khê.” Trần Tín thở dốc, gọi tên cô.
Văn Đan Khê thấp giọng đáp: “Ừ.”
Trần Tín lật người lại, hòa hai người làm một, trong khi miệng mồm thì lúng ta lúng túng: “Ta không đè hỏng nàng chứ?”
“Đồ ngốc.” Văn Đan Khê thấp giọng cười, co người vào lòng hắn, mặt vùi vào ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cánh tay của Trần Tín mất kiểm soát khóa chặt lấy cô, hai thân thể dán sát vào nhau không kẽ hở. Mái tóc suông dài như thác đổ của cô tản ra trên ngực và trên cổ hắn, chích vào vừa ngứa vừa tê.
Trần Tín đưa tay vuốt mái tóc cô nói: “Đan Khê, ta không nghĩ chuyện này lại thú vị như vậy. Trước đây ta cho rằng nó… rất dơ bẩn.”
Hắn khép hờ mắt, chép miệng một cái, tựa hồ như đang nhấm nháp lại bữa tiệc ngon lành khó quên vừa rồi.
Văn Đan Khê đoán có lẽ vì mẹ hắn làm kỹ nữ, cho nên hắn mới nghĩ chuyện này là dơ bẩn. Cô cười nhẹ, luồn ngón tay vào mái tóc dầy của hắn chải nhẹ, dịu giọng khuyên nhủ: “Tình phu phụ là đạo lý to lớn của con người. Từ xưa cổ nhân đã nói, hành lễ Chu Công, hòa hợp là luân lý vợ chồng. Có thể thấy ngay cả thánh nhân cũng tán đồng, sao lại cho là bẩn thỉu được? Chỉ cần hai bên yêu thương nhau, có lễ nghi đàng hoàng thì đều là chuyện tốt đẹp. Những thứ như cường bạo, gian dâm, dạo kỹ viện hay yêu đương vụng trộm mới là bẩn thỉu.”
Trần Tín như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng gật đầu nói trịnh trọng: “Chu Công đó đúng là người tốt, nếu ta có thời gian thì phải đi cảm tạ y.”
Văn Đan Khê chịu thua: “Xì.”
Trần Tín không rõ cô cười gì, ngẫm nghĩ một lát lại vội vã đảm bảo: “Ta nhất quyết không làm những chuyện kia.” Rồi thấp giọng bổ sung một câu: “Sau này, ta chỉ… làm với một mình nàng.”
“Ừ, ngoan.” Văn Đan Khê vui vẻ hết sức, hôn chụt hắn một cái khen: “Nhị Tín, chàng thật tốt.”
Lúc này cơ thể Trần Tín lại tràn đầy sinh lực, bắt đầu rục rịch trở lại, mặt dầy nghiêng đầu nhìn cô, rồi vòng tay ôm eo cô ép sát vào eo mình, hơi thở nóng bỏng lướt trên má cô. Tay hắn cũng bắt đầu không chịu yên, học theo động tác lúc nãy của cô với thái độ rất nghiêm túc, từ lưng trượt xuống eo rồi tới mông. Trong lúc tay hành động thì miệng cũng không nhàn rỗi, hắn vươn lưỡi liếm khẽ lên má cô, quyến luyến trên môi một lát rồi tiến sâu vào trong miệng, quấn lấy lưỡi cô.
Văn Đan Khê nhắm hai mắt lại, miệng kêu khẽ một tiếng. Thật lâu sau chiếc lưỡi nóng của Trần Tín mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, rải xuống chiếc cổ trắng nõn của cô từng nụ hôn nối liền như mưa rơi, không ngừng công thành đoạt đất, cuối cùng thở hổn hển dừng lại trên vùng đồi núi khiến hắn điên đảo tâm thần.
Hắn chần chừ một lát, bàn tay thô ráp từ từ phủ tới, ban đầu là khẽ vuốt ve, sau đó là dày vò dồn nén. Mặt Văn Khê ửng hồng, thân thể cũng run rẩy theo động tác của hắn, miệng thì thào mắng: “Nhị Tín, chàng là đồ hư hỏng.”
Trần Tín cười hì hì, tim như được rót mật. Hắn càng lúc càng nghiện, cứ như đầu óc bất thình lình được mở ra một khe hở, hắn có cảm giác ngờ ngợ rằng hình như có một thanh đao vừa bổ vào cái đầu hỗn độn của hắn, tách ra một khe hở để tia sáng mới mẻ rọi vào. Hắn sực nhận ra, lúc này mình lại nhớ được hơn phân nửa bộ “Binh pháp” phải thức nguyên đêm qua để chong đèn nghiên cứu.
Hắn cong mắt nói với Văn Đan Khê: “Đan Khê, ta bắt đầu dùng chiêu thứ năm, ‘Tuyết Phong hái mai’, có thể không?”
Văn Đan Khê mơ mơ màng màng ừ đại một tiếng, căn bản chẳng nghe thấy hắn nói gì.
Trần Tín cúi đầu cười, không do dự nữa mà cúi ngay đầu xuống cắn vào nụ hoa xinh đẹp đang mọc thẳng trên đỉnh núi, mút vào với vẻ tham lam vô hạn. Một cơn khoái cảm tê dại chạy dọc qua cơ thể hắn. Văn Đan Khê cũng vô thức ưỡn lưng lên, kêu lên một tiếng gấp gáp. Lúc này cô mới hiểu ra hàm ý thật của câu “Tuyết phong hái mai” mà Nhị Tín vừa nói, lòng bất giác cảm thán cổ nhân đúng là thâm.
Môi của hắn ngậm vào nụ hoa còn lại rất nhanh, mút vào thật sâu, còn thỉnh thoảng chép miệng như nó là món ngon hiếm có khó tìm trên thế gian. Văn Đan Khê đã nhũn hết cả người ra rồi, nên dứt khoát không để ý tới hắn nữa, cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần Tín thấy Văn Đan Khê không phản đối thì lá gan càng to lên. Hắn như một nhà thám hiểm vừa phát hiện ra vùng đất mới, cần cù nghiên cứu thăm dò lãnh địa mới mẻ, tràn ngập tò mò với từng tấc trên cơ thể cô. Nhất là miền bí ẩn làm cho hắn sung sướng cực hạn, hắn lại càng nâng niu như một thánh giả thành kính ngoan đạo.
Mỗi lần tiến công nơi nào hắn đều báo danh: “Đan Khê, đây là chiêu thứ mười “Phương thảo tham u” trong “Uyên ương bí phổ”.”
Giọng của hắn vừa lắng, Văn Đan Khê đã cảm thấy một ngón tay ấm áp xoa dưới nơi bí ẩn của mình, hắn lần mò một cách ngây ngô mà lại gấp gáp. Thân thể Văn Đan Khê mất tự chủ, rên khẽ một tiếng. Chẳng bao lâu sau, nơi bí ẩn đó đã tuôn ra dòng chảy, một đợt sóng ngất ngây bỗng ập tới.
Trần Tín thở dốc không ngừng, báo cáo với giọng khàn khàn đã đè nén quá sức: “Rắn vượt bụi hoa, khẽ mở hoa tâm, mẫu đơn nhỏ giọt”, Đan Khê, ta muốn bắt đầu, được không?”
Văn Đan Khê mở đôi mắt mông lung ra nhìn hắn, cơ thể bất ngờ co rút lại một chút, cảm giác đau như bị xiên qua lúc nãy vẫn chưa tan hết. Cô hụt hơi: “Nhị Tín, hôm khác đi, ta mệt quá. Nào, nằm xuống ngủ đi.”
Trần Tín thất vọng ra mặt, hắn bĩu môi uất ức, rồi trỏ trỏ “Con rắn to” đang đứng thẳng ngang nhiên dưới thân, tỏ vẻ vô tội: “Nó tính sao bây giờ?”
Văn Đan Khê che trán, thảo nào mấy đứa bạn thân kiếp trước của cô từng nói, xử nam rất đáng sợ, nhất là xử nam vừa nảy mầm thú tính. Đây là tinh lực tích góp hơn hai mươi năm của Trần Tín đấy nhé, một khi phun trào thì hệt như hoàng hà vỡ đê, khí thế khó ai bì.
Trần Tín thấy vẻ mặt khó xử của cô thì sực nhớ ra trên bí phổ có nói, lần đầu tiên của nữ tử sẽ đau đớn. Giống như đục núi vậy, phát đầu tiên lúc nào cũng khó khăn, chờ đục thông rồi thì về sau mới trót lọt, có thể “Ra vào” dễ dàng hơn.
Hắn lập tức nhanh trí nói: “Được rồi, ta không quan tâm tới nó, nó lại mềm ra ngay thôi. Ta sẽ ngủ cùng nàng.”
Trần Tín nói xong thì ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Văn Đan Khê. Theo thói quen ôm cô vào lòng. Văn Đan Khê còn hơi băn khoăn, dịu giọng nói: “Nhị Tín, qua mấy ngày là khỏe thôi, sau này làm sao cũng được.”
Trần Tín lại cười ha hả: “Không sao, chờ nàng khỏe rồi thì tiếp tục.” Nói rồi lại ân cần hỏi han: “Nàng còn đau không?”
Văn Đan Khê lắc đầu. Trần Tín ôm chặt, lòng cảm thấy bình yên vô cùng.
Sớm hôm sau, Văn Đan Khê tỉnh giấc trước. Cô cúi đầu nhìn, thấy một tay Trần Tín đang phủ lên ngực mình, thảo nào cô cứ thấy khó thở. Sau đó nhích nhích chân mới phát hiện một chân mình đã bị hắn kẹp chặt. Sao cái người này ngủ cũng khác người thế này, y chang con cua to.
Cô giật giật chân cố rút ra, nhưng chẳng có tý tác dụng nào. Trần Tín ngủ rất ngon, cô cử động mạnh như vậy mà cũng không thể giãy cho hắn tỉnh nổi. Văn Đan Khê không nỡ đánh thức hắn dậy, nên chẳng thể làm gì hơn là tiếp tục nằm ỳ ra trên giường. Nghĩ lại thì cô cũng đâu cần phải dậy sớm để dâng trà cho cha mẹ chồng, thôi thì cứ ngủ với hắn chút nữa vậy.
Cô mới vừa nhắm mắt lại chuẩn bị đánh thêm giấc nữa, thì bỗng thấy Trần Tín giật giật, miệng lẩm bẩm: “Đan Khê.”
Văn Đan Khê lên tiếng đáp lại: “Chàng tỉnh rồi à Nhị Tín.”
Ai dè đối phương không trả lời, hồi lâu sau lại nghe hắn lầu bầu tiếp: “Đan Khê, nàng, nàng ăn rất ngon.”
Sau đó trở mình tiếp tục ngủ ngon lành.
Hóa ra người này đang nói mớ. Cô bật cười khúc khích, chỉ chốc lát sau đã lại mơ màng thiếp đi.
Sau đó cô choàng tỉnh giấc vì bị ai đó đánh lén. Cô mới mở mắt ra đã thấy ngay Trần Tín đang vừa lật sách vừa nghiên cứu cơ thể cô. Văn Đan Khê thấy cảnh này mà tháo mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô cố ý khép mắt giả bộ ngủ, coi thử rốt cuộc hắn muốn đùa kiểu gì. Chỉ nghe Trần Tín nhẹ giọng than thở: “Tại sao trong sách không nói bên dưới của nam nhân sáng sớm sẽ đứng lên chứ? Cũng không nói làm sao có thể làm cho nữ nhân thoải mái, không được.”
Thì ra đồ ngốc này đang lên án phê phán quan điểm trong “Sách”.
Văn Đan Khê phụt một tiếng bật cười, Trần Tín đang làm chuyện mờ ám bỗng giật thót, hắn há hốc mồm, cười nói: “Nàng tỉnh rồi mà không thèm nói với ta.”
Văn Đan Khê chẳng buồn đếm xỉa tới hắn, quấn chăn lăn vào sát vách tường ngủ tiếp.
Trần Tín cười hì hì, nhào vào ôm chầm lấy eo cô. Cằm hắn cọ lên đầu cô liên tục, cô có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người hắn cách qua lớp chăn mỏng.
“Đan Khê, nàng còn đau không?”
Văn Đan Khê từ từ nhắm mắt lại, đáp: “Không đau.”
Trần Tín bặm môi làm nũng: “Nhưng ta đau thì làm sao bây giờ?”
“Sao chàng lại đau được?”
“Cứng ngắc tới phát đau.”
Văn Đan Khê ho khan một tiếng thiếu tự nhiên. Cô không đành lòng nhìn hắn bị dày vò như vậy, bèn thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy cái đó của hắn vuốt ve với độ mạnh vừa phải. Trần Tín kinh ngạc một giây, ngay sau đó thở dài một tiếng cực kỳ thoải mái.
Sau khi giúp đỡ hắn sơ qua, hai người bèn mặc quần áo rồi rời giường cùng nhau. Mặc dù không có trưởng bối, nhưng dậy quá trễ cũng không hay lắm. Hai người sửa soạn cho nhau xong xuôi thì ra khỏi cửa.
Hôm nay Trần Tín mặc một bộ y sam đỏ tươi, mang đôi giày đen bằng gấm mới tinh, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng đâu ra đó. Cả người hắn tỏa ra sức sống tươi tỉnh, mặt mày phơi phới.
Mọi người cũng nhận ra sự biến hóa lớn này của Trần Tín, nên đều ném cho hắn một ánh mắt trêu ghẹo. Tất nhiên chúng được Trần Tín giải nghĩa thành đỏ mắt ganh tỵ.
“Nhị đệ… Ngũ đệ, chào buổi sáng. Ha ha.” Trần Tín chào hỏi lần lượt, cười vang dội.
Mặt Thẹo thẳng ruột ngựa nhất, ngửa đầu ngó mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, nói toạc ra: “Còn sáng à, huynh nhìn mặt trời thử đi.”
“Ha ha.” Trần Tín cười gượng.
Tần Nguyên nhìn mọi người cười, y ho húng hắng rồi cất giọng nói: “Được rồi, đại ca, hôm nay nhân lúc các huynh đệ đều đủ cả, huynh hãy kể lại chút chuyện tối qua đi.”
Trần Tín vừa nghe mặt đã đỏ bừng, hắn trừng mắt lườm Tần Nguyên, quở mắng bằng giọng đại ca: “Nhị đệ, đệ là người đọc sách mà loại chuyện này cũng hỏi thẳng thừng được sao?”
Tần Nguyên hơi ngẩng ra, nhìn mọi người cười mập mờ, đáp tỉnh bơ: “Đại ca nghĩ đi đâu thế? Đệ nói huynh kể lại chuyện chiến sự tối qua kia mà.”
Cả bọn gục đầu cười lăn lộn.
Sắc mặt Trần Tín thoắt đỏ thoắt trắng, hắn quên béng mất tối qua còn có một… trận chiến khác….