Văn Đan Khê nghe ra Trần Tín vừa gọi mình, vội rảo mấy bước lần theo âm thanh. Trần Tín sải bước đi tới, quan sát toàn thân cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thân thiết khẩn trương, hỏi dồn: “Làm sao vậy, nàng không sao chứ?”
Văn Đan Khê lắc đầu.
Trần Tín xác định cô không sao rồi mới nhấc gót bước một bước tới trước mặt Tống Nhất Đường, lạnh lùng lườm y. Hai người lặng lẽ lườm nhau một hồi, Trần Tín siết chặt nắm đấm, trông như muốn đánh người tới nơi.
Văn Đan Khê vội vã chọc chọc Trần Tín khẽ mỉm cười nói: “Tống công tử đúng dịp đi ngang qua Dịch Châu, chàng bớt ít thời gian mời y ăn bữa cơm coi như tận tình chủ nhà đi.”
Người ta bày tỏ thì cô cự tuyệt là xong rồi mà, đâu nhất thiết phải dây dưa gì với người ta, còn đánh nhau thì không hay đâu.
Trần Tín nhìn lướt qua sắc mặt của Văn Đan Khê, nắm đấm dần dần nới ra, hắn rít qua kẽ răng: “Phải, ta nhất định phải mời Tống công tử uống một bữa no say.” Không những phải mời mấy chén mà còn phải chém mấy đao!
Tống Nhất Đường mỉm cười, chắp tay đáp: “Không cần đâu, Tống mỗ còn việc phải làm, lần tới sẽ nói tiếp.”
Nói rồi y liếc qua Văn Đan Khê như kiểu còn chưa nói hết, Văn Đan Khê nghiêng đầu đi giả vờ như không phát hiện ra. Tống Nhất Đường lắc đầu đành chịu, thong thả ra về.
Trần Tín nhìn xung quanh, đột nhiên cau mày nói: “Lão Ngũ đi đâu rồi?”
Văn Đan Khê cũng ngớ ra, đúng rồi, đáng ra giờ này Mặt Thẹo phải có mặt rồi chứ, sao tới giờ vẫn chưa thấy bóng đâu.
Hai người đang nói chuyện thì thấy dòng người trên con đường trước mặt đồng loạt dạt ra, tiếp đó vọng tới tiếng vó ngựa lộp cộp. Văn Đan Khê ngước mắt nhìn, người dẫn đầu chính là Mặt Thẹo, mà đi song song bên cạnh là một nam tử xa lạ, tầm vóc cường tráng, mình mẩy máu me.
Mặt Thẹo vừa tới trước cửa tửu lâu đã lăn ngay xuống ngựa, hất mặt lên nói sang sảng: “Đại ca tẩu tử, bữa nay bọn đệ giết được mấy tên Thát tử tới do thám. Huynh coi cái đống này là đầu chúng đây!” Nói xong trút hết mấy cái đầu người be bét máu ra khỏi bao tải.
Trần Tín trừng hắn: “Đệ đổ ra ngoài làm gì, không sợ dọa người hay sao hả.”
Mặt Thẹo cười trừ một tiếng, lẹ tay hốt lại vào bao. Lúc này chợt nghe người cường tráng sau lưng Mặt Thẹo hừ một tiếng nặng trịch, Văn Đan Khê cười hỏi: “Lão Ngũ, vị này là tráng sĩ theo đệ cùng giết Thát tử sao?”
Tới đây Mặt Thẹo mới sực nhớ ra mình quên giới thiệu đồng bọn, bèn giơ ngón tay chỉ vào người đang cưỡi ngựa, cao giọng giới thiệu: “Tẩu, người này bảo đảm tẩu biết, người quen.”
Văn Đan Khê nhìn kỹ lại cũng thấy hơi quen.
“Ta là Đào Quyên Tú. Là người cản cô trong ngõ hẽm lần trước.” Người cưỡi ngựa vội lên tiếng.
Lúc này Văn Đan Khê mới nhớ ra đây là ai, lập tức mỉm cười bảo Đào Quyên Tú xuống ngựa rồi vào rửa mặt thay quần áo. Chưa đợi cô hỏi, Đào Quyên Tú đã nhanh mồm nhanh miệng kể lại chuyện đã xảy ra cho cô biết.
Chuyện là Đào Quyên Tú dẫn theo hai tỳ nữ ra ngoài thành săn thú, lại trùng hợp đụng phải mấy tên Thát Tử, khi đó cô vốn muốn hạ thủ, nhưng ngẫm lại thì sợ mình không đánh lại không khéo còn làm chúng bỏ chạy, cho nên cô bèn sai một tỳ nữ về báo tin, còn cô thì vẫn lén bám theo Thát tử. Sau đó tỳ nữ báo tin ngẫu nhiên tìm được Mặt Thẹo, Mặt Thẹo lập tức dẫn theo mấy người lính ra khỏi thành không chút do dự. Lúc hắn chạy đến nơi thì Đào Quyên Tú đang quần nhau với bọn Thát tử, ấy cho nên hai người mới hợp lực giết sạch tất tần tật.
“Đại ca xem, ăn may vớ thêm được mấy con ngựa ngon với vài cây đại đao, hề hề.” Mặt Thẹo gật gù khoe mẽ.
Văn Đan Khê hỏi tiếp: “Sao hai người không để lại hai tên sống sót, thẩm vấn một chút rồi xử sau cũng không muộn.”
Mặt Thẹo há miệng, đột nhiên nện vào đầu một cú: “Chậc, dốt thật, lúc đó chỉ lo giết cho sướng tay chứ có nghĩ được gì nữa đâu.”
Lúc này Đào Quyên Tú đã thay quần áo xong đi ra, vì vóc dáng của cô rất cao lớn nên trong chốc lát không tìm được bộ nào vừa người, Xuân Thảo đành phải lấy quần áo cũ của Trần Tín cho cô thay.
Cô vừa ra tới đã nhìn mọi người cười sang sảng, sau đó cao giọng hỏi Mặt Thẹo: “Ê, Quách thẹo, ta giúp ngươi chuyện lớn vậy rồi, ngươi có lo cơm không đó?”
Mặt Thẹo vỗ ngực đánh bộp, nói hết sức hào phóng: “Tửu lâu này là do tẩu ta mở, cô muốn ăn bao nhiêu cứ việc tính hết cho ta.”
Đào Quyên Tú lại nhìn sang Văn Đan Khê, nhấn mạnh lần nữa: “Hắn nói thật không thế? Sức ăn của ta khủng lắm đó.”
Văn Đan Khê nín cười, gật đầu đáp: “Là thật, cô cứ việc ăn thả cửa.”
Nghe vậy Đào Quyên Tú mới cười ngốc một tiếng, nụ cười này của cô làm cho óc Văn Đan Khê lóe sáng, người này mà kết đôi với Mặt Thẹo thì hợp hết chỗ chê. Vừa đơn thuần vừa ngay thẳng. Nghĩ tới đây Văn Đan Khê bèn dặn dò hỏa kế: “Hỏa kế, cậu bưng lên cho hai người họ bốn chén mì thịt với mười cái bánh nhân thịt. Ăn lót dạ trước, chốc nữa sẽ ăn cơm trưa.”
Cô thu xếp cho hai người xong đâu đấy mới dẫn Trần Tín vào thư phòng nhỏ của mình. Đây là căn phòng cô chừa lại cho mình, những lúc cô quá bận thì có thể nghỉ luôn tại đây, đọc sách hay đánh một giấc ngủ trưa.
Trần Tín vẫn buồn bực không vui như đang kiềm chế bản thân. Vào phòng xong hắn mới bất ngờ bùng nổ, kéo Văn Đan Khê lại ôm chặt cứ như sợ cô bỏ chạy.
Văn Đan Khê mặc cho hắn ôm, lát sau khi chắc hắn đã bình tĩnh lại thì mới lên tiếng: “Chàng sao thế?”
Trần Tín thành thật thừa nhận: “Ta sợ nàng chạy mất.”
Văn Đan Khê không biết nên khóc hay cười nữa đây.
Trần Tín chôn mặt vào tóc cô, ồm ồm nói: “Lúc nghe được Tống Nhất Đường hẹn gặp nàng ở tửu lâu ta đã tức giận tới nỗi muốn giết người, một phụ tá của Nhị đệ cố ngăn ta lại rồi khuyên một lúc lâu…”
Văn Đan Khê bừng tỉnh, thảo nào Trần Tín lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là đã có người khuyên trước rồi.
Văn Đan Khê có hơi tò mò: “Người đó khuyên gì thế?”
Trần Tín lặng thinh một lát, thấp giọng nói: “Mấy câu đó là của Nhị đệ cố ý để lại, đệ ấy nói, nếu nữ nhân thật sự muốn thay lòng đổi dạ thì bất cứ ai cũng không giữ được. Nếu nàng thật sự là hạng bội bạc ham phú quý thì níu kéo thế nào cũng đều vô dụng, kể cả có thành thân thì nàng cũng sẽ vứt bỏ ta. Giống như… giống như vợ của đệ ấy. Nếu nàng không phải hạng người đó thì dù kẻ khác có dụ dỗ thế nào cũng vô dụng. Đệ ấy còn bảo ta tin nàng, tin đến khi không thể tin được nữa mới thôi.”
Văn Đan Khê im lặng không nói tiếng nào, đối với nửa đoạn trước thì gật bừa, nhưng với câu cuối thì lòng lại thấy chua xót nhàn nhạt. Câu ấy là do Tần Nguyên đúc kết từ chính kinh nghiệm của bản thân, ngay khi chuyện chưa xảy ra y đã liệu trước sẽ có ngày như vậy, người này thật là suy nghĩ sâu xa.
Văn Đan Khê suy tư hồi lâu mới nghiêm mặt nói: “Nhị đệ nói rất đúng, chàng phải tin tưởng ta, còn phải tin tưởng chính chàng nữa, tin mình là một người đáng để mọi người yêu thương, đã theo chàng thì sẽ không muốn rời xa.”
Trần Tín hít hít mũi, tiu nghỉu nói: “Ta có thể tin tưởng nàng, nhưng ta không tài nào tin tưởng mình.”
Văn Đan Khê nhẫn nại giảng giải: “Ta lại thích người như chàng, chàng cứ sờ đầu suy nghĩ lại những thứ chàng có mà y không có đi, tỷ như, chàng một lòng một dạ với ta, nhưng y có sao? Rồi tỷ như chàng có thể nghe lời ta nói gì nghe nấy, y làm được à? Mà điều quan trọng nhất chính là, ta thích chàng chứ có thích y đâu. Lẽ nào chàng không tin chính mình sao?”
Trần Tín ngạc nhiên thả cô ra, nhìn trực diện cô thật lâu, trên mặt bất ngờ nở ra nụ cười toe toét. Sau đó bế phắt Văn Đan Khê lên quay một vòng, vừa quay vừa hét: “Ta tốt hơn họ Tống, ta mạnh hơn họ Tống!”
Văn Đan Khê nhịn một lúc mới bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: “Chàng thả ta ra mau, đầu ta choáng.”
Trần Tín nhanh chóng thả cô xuống rồi lại ôm ghì cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, miệng còn xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, ta quên mất, do ta không tốt, bằng không nàng đánh ta mấy cái xả tức đi.”
Văn Đan Khê đứng dựa vào lồng ngực hắn dần ổn định lại.
“Để ta xoa xoa cho nàng.” Trần Tín vừa mới đưa tay ra thì bỗng nghe thấy ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa “Cộc cộc”, hắn đành ỉu xìu rụt tay về.
Ngoài cửa vang lên tiếng Xuân Thảo: “Hà chưởng quỹ tới rồi ạ.”
Văn Đan Khê giật mình, người này tới thật rồi. Có điều Trần Tín không biết Hà chưởng quỹ có liên quan tới Tống Nhất Đường nên lần này hắn không có phản ứng gì.
Văn Đan Khê suy nghĩ hồi lâu cũng không biết Hà chưởng quỹ này tới để nói chuyện làm ăn thật hay lại bàn chuyện riêng tư gì. Cô cho là mình đã nói rất rõ rồi. Quên đi, sao đi nữa cũng phải gặp một lần, nếu là vế sau thì cô sẽ nói cho triệt để luôn.
Nghĩ tới đây Văn Đan Khê ngoảnh sang Trần Tín cười cười: “Trong y quán có ít việc, ta muốn đi xem một chút.”
Trần Tín không ngờ vực gì cô mà chỉ gật đầu: “Được rồi, để ta đi gặp lão Ngũ rồi lát nữa sẽ tới đón nàng.”
Văn Đan Khê đi về hướng y quán, khi cô tới thì Hà chưởng quỹ đã ngồi chờ cô trong phòng trống cạnh y quán. Hà chưởng quỹ trạc năm mươi tuổi, tạng người mập mạp, toát ra một loại cảm giác thân thiết dễ gần.
Hà chưởng quỹ vừa nhác thấy cô vào thì vội vàng đứng lên cười nói: “Văn đại phu, hôm qua chúng ta có một số việc chưa bàn xong, hôm nay Hà mỗ lại mặt dầy tới thăm.”
Tất nhiên Văn Đan Khê hiểu rõ ý bóng gió của ông ta, cô chỉ cười nhạt, chỉ vào ghế nói: “Hà chưởng quỹ khách sáo, mời ngồi.” Sau đó sai hỏa kế dâng trà. Hỏa kế mang trà lên xong lập tức lui ra ngoài.
Hai người ngồi vào chỗ, Hà chưởng quỹ ổn định lại tâm thần xong mới quyết định vào thẳng chủ đề chính: “Văn đại phu, vốn dĩ ta định nán lại thêm mấy ngày, nhưng không ngờ trong nhà lại đột nhiên có việc, trễ nhất là sáng mai sẽ khởi hành. Chuyến này đi chẳng biết bao lâu mới có thể gặp lại, lần trước vì quá gấp gáp nên để lại nhiều điều tiếc nuối, nên lần này công tử nhà ta quyết định nói rõ sự tình. Mong cô nương lượng thứ cho.”
Văn Đan Khê gật đầu thản nhiên: “Hà chưởng quỹ cứ nói không sao.”
Khi nói lời này ánh mắt cô đồng thời lướt qua chiếc màn dầy trên cửa sổ, không gió mà động, hẳn là có người trốn đằng sau. Chẳng qua cô sẽ không cố ý lật tẩy, có mấy lời nói gián tiếp còn đạt hiệu quả cao hơn là trực tiếp.
Hà chưởng quỹ cười gượng vài tiếng, lấy tay áo lau lau cái trán rịn mồ hôi, hỏi dò: “Ta chỉ nói mấy câu đơn giản, chẳng hay Văn đại phu nghĩ thế nào về câu ngạn ngữ: “Thà làm thiếp anh hùng, còn hơn làm thê kẻ mọn?”
Nếu Văn Đan Khê đồng tình với câu này thì ông ta sẽ nói tiếp vế sau.
Văn Đan Khê đáp với vẻ mặt coi thường: “Quan điểm của ta khéo thay lại tương phản, thà làm thê kẻ mọn chứ quyết không làm thiếp anh hùng.”
Giờ cô đã hiểu, thì ra Tống Nhất Đường muốn nạp cô làm thiếp. Điều này làm cho cô cực phẫn nộ, cực tức giận, còn có cảm giác như bị sỉ nhục.
Hà chưởng quỹ thấy sắc mặt cô không tốt thì có hơi do dự chưa vội nói tiếp vế sau. Nhưng nếu ông ta đã nhận lời của Tống Nhất Đường, thì có thế nào cũng phải cố nói cho xong: “Viên gia là vọng tộc ở Tấn Châu, Viên Ngũ công tử chính là chủ nhân tiếp theo, thê tử Vương Huệ Lan của ngài ấy cũng là khuê nữ danh môn, hiền lành có tiếng…”
Một ngọn lửa vô danh bỗng bùng lên hừng hực trong lòng Văn Đan Khê, Hà chưởng quỹ còn chưa nói hết câu đã bị cô giơ mạnh tay lên cắt ngang. Cô quắc mắt đứng lên, nhìn Hà chưởng quỹ đầy lạnh lùng, nói với giọng sôi sục: “Hà chưởng quỹ, ta kính trọng ngài là trưởng bối, ngài cũng nên tôn trọng ta một chút. Thỉnh ngài đừng nói những lời sỉ nhục ta. Hạng danh môn vọng tộc như Viên gia hắn, ta cũng chẳng còn lạ lẫm gì. Xin thứ cho ta nói lời khó nghe, thế đạo ngày nay tới hoàng tử hoàng tôn còn phải ăn bữa nay lo bữa mai, nói chi tới danh môn vọng tộc, ngài nói ra những lời này rõ là chẳng có ý nghĩa gì. Mời ngài nhắn lại với kẻ đã truyền lời rằng: Văn gia ta có gia huấn, thà làm ăn mày cũng quyết không làm thiếp. Đừng nói làm thiếp, kể cả hắn lấy ta làm thê thì ta cũng không làm. Trước nay ta cứ tưởng hắn là người học sâu hiểu rộng, nhưng hôm nay ta chỉ thấy não của hắn đã bị dấm Tấn Châu các người ngâm thối rồi!”
Hà chưởng quỷ không nhịn được tháo mồ hôi như mưa, nghẹn họng chết trân tại chỗ, cô nương này thật là bạo gan, có đánh chết thì ông ta cũng không dám truyền lại y chang thế đâu.
Song Văn Đan Khê lại chẳng lằng nhằng gì tới vấn đề này, nếu như cô đoán không sai thì người mà cô muốn chửi đang núp ngay sau màn cửa sổ, cứ để hắn suy nghĩ cho thông não đi.
Nói xong câu đó Văn Đan Khê đi thẳng một nước. Đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, mãi tới khi đi thật xa rồi Văn Đan Khê vẫn chưa hết giận, giá nào cô cũng không ngờ được trong đầu của con người đó lại tồn tại loại ý nghĩ đê tiện này.