Lăng Nham tát một cái mạnh vào mặt đại phu nhân đang lải nhải, sắc mặt tái xanh hét lên: "Tần Hương Ngọc! Bà câm miệng lại cho ta! Nếu còn dám nói thêm một câu, ta nhất định sẽ bỏ vợ!"
Đại phu nhân chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Nham lại dám làm ra chuyện như vậy, có chút không tiếp nhận được, đôi mắt sưng đỏ nhìn ông ta: "Lăng Nham! Người ăn bám như ông, lại còn dám đánh ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Ông hãy đợi đấy!"
Nói xong, hung hăng liếc nhìn Lăng Nhược Hi bên cạnh đang xem kịch hay, hung tợn nói: "Lăng Nhược Hi ngươi đúng là thấp hèn giống như mẫu thân ngươi! Ta sẽ không buông tha cho đứa tiểu tiện chủng như ngươi đâu!"
Sắc mặt bình tĩnh ban đầu của Lăng Nhược Hi trong nháy mắt trở nên u ám, không hề nghĩ ngợi liền đi lên phía trước, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Đại phu nhân, trong mắt tràn đầy vẻ băng lãnh: "Nếu còn dám vũ nhục mẫu thân của ta! Ta nhất định sẽ tháo lưỡi của bà xuống!"
Nhìn dáng vẻ tàn nhẫn của Lăng Nhược Hi, đại phu nhân rất tin lời nàng nói là thật, mặc dù rất không cam tâm nhưng cũng biết hiện tại mình không phải là đối thủ của Lăng Nhược Hi, chỉ có thể cắn răng gật đầu, quay người đi ra ngoài. "
Sau khi Đại phu nhân đi rồi, trong căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Lăng Nham nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược Hi, do dự thật lâu mới mở miệng nói:" Đối với chiếc vòng tay này, con biết được bao nhiêu? "
" Chuyện mà bá phụ biết, ta đều biết, chuyện bá phụ không biết, ta cũng biết. Đại bá phụ, có chuyện gì cứ nói thẳng vòng vo làm gì, ta không thích. "
Đối với chiếc vòng tay này, thực ra Lăng Nhược Hi chỉ nghe mọi người nói như một câu chuyện truyền thuyết nhưng không chút thực tế nào. Nhưng Lăng Nhược Hi cảm thấy Lăng Nham chắc là cái gì cũng không biết, cho nên nếu nói sự thật vào lúc này, Lăng Nhã Hi thật cảm thấy có lỗi với lương tâm mình.
Nhìn dảng vẻ cao thâm khó lường của Lăng Nhược Hi, nhất thời Lăng Nham thực sự không kịp phản ứng, hoàn toàn không nhìn thấu được Lăng Nhược Hi rốt cuộc có phải là chuyện gì cũng biết, hay là đang gạt mình.
Thở dài, nụ cười có chút bất đắc dĩ:" Con quả nhiên nữ nhi là mẹ con, cho dù có nằm vùi trong bùn đất, vẫn không thể che giấu được sự phong nhã tài hoa của con! "
Nghe đến đây, Lăng Nhược Hi mỉm cười lạnh lùng nhìn Lăng Nham một cách khinh bỉ:" Nếu đại bá phụ chỉ muốn nói mấy câu không đâu không ngứa thế này, vậy thì xin mời về cho! "
" Nhược Hi, ta biết con rất hận đại bá mẫu con, cũng rất hận đại tỷ con. Nhưng bọn họ đều là người thân của con, con có thể niệm tình cốt nhục tình thân này tha cho bọn họ một mạng không? "
Mặc dù Lăng Nham thật sự rất ghét đại phu nhân, nhưng bất kể nói thế nào thì hai người cũng đã là vợ chồng mấy chục năm rồi, vẫn có tình cảm, về mặt đạo nghĩa, Lăng Nham cũng không muốn bất kỳ người nào nắm được thóp.
" Bá phụ có thể nói ra những lời như vậy, chắc hẳn cũng biết bọn họ đều đáng chết, nếu đã đáng chết thì ta sao có thể thả cho bọn họ? Đại bá phụ, nếu điều kiện trao đổi của bá phụ là thế này! Vậy chúng ta không cần thiết phải nói tiếp nữa! "Lăng Nhược Hi nhìn khuôn mặt giả dối của Lăng Nham một cách khinh thường, chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Lăng Nham thật không ngờ Lăng Nhược Hi còn nhỏ tuổi vậy, mà trong đôi mắt có thể ánh lên vẻ hận thù đến vậy, liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng vẫn mặt dày mở miệng nói:" Kiến Nam, Kiến Thiết chưa từng làm gì có lỗi với con, con có thể thả cho hai huynh đệ bọn họ không, để lại huyết mạch cho ta?
Lăng Nhược Hi biết ngay trong mắt Lăng Nham chỉ có lợi ích, không có cái gì gọi là tình thân. Nói đến cùng, con trai mới là quan trọng nhất.
"Chỉ cần bọn họ không gây sự với ta! Ta cũng không rảnh rỗi đi đối phó bọn họ!" Lăng Nhược Hi cũng không có ấn tượng tốt gì với hai người này, nhưng cũng không có thù hận gì sâu sắc, chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu, nàng cũng không cần thiết đuổi cùng tận giết.
Nghe thấy Lăng Nhược Hi nói như vậy trong lòng Lăng Nham cuối cùng cũng dễ chịu hơn đôi chút, nhàn nhạt nhìn Lăng Nhược Hi: "Nói đi, con muốn gì?"
"Ta muốn người dọn dẹp biệt viện của mẫu thân ta, chờ ta dọn ra khỏi cung, ta sẽ dọn vào đó ở!"
"Ý là con muốn Linh Lung viện sao?" Lăng Nham nhíu mày có chút khó khăn: "Ta biết con nhớ mẫu thân của con, nhưng nơi đó đã hơn mười năm chưa có ai ở rồi, với lại vẫn luôn có người nói nơi đó không sạch sẽ, Nhược Hi, con phải suy nghĩ thật kỹ!"
Lăng Nhươc Hi vốn không tin vào chuyện ma quỷ, ngay cả chuyện mình trùng sinh trở về, cũng không cảm thấy kỳ dị bao nhiêu, chỉ cười nhẹ nói một cách bình tĩnh: "Những điều này không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là, ta muốn vào đó ở! Đại bá phụ, người phải biết rằng, cho dù người không cho ta, ta cũng có cách lấy được nó!"
Lăng Nham cũng không biết sự tự tin và dũng khí của Lăng Nhược Hi đến từ đâu, nhưng đôi mắt đặt trên chiếc vòng tay trên tay Lăng Nhược Hi, khẽ cau mày có chút bất lực nói: "Không phải chỉ là một biệt viện thôi sao? Con thích, thì ta tặng con."
Lăng Nhược Hi lúc này mới gật đầu hài lòng, sau đó xoay người đi thẳng vào trong phòng, thản nhiên nói: "Còn hai ngày nữa ta sẽ vào cung, hai ngày này, ta hi vọng có thể được an tĩnh một chút."
"Điều này là tất nhiên rồi, Nhược Hi, ta hi vọng con đừng quên, trên người con mang dòng máu của Lăng phủ chúng ta!" Lăng Nham cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy Lăng Nhược Hi như đang muốn phá hủy Lăng phủ này.
Lăng Nhược Hi mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm, trực tiếp đóng cửa phòng lại, Lăng Nham đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu, cuối cùng thở dài bất lực nói: "Đào Uyển Như ơi là Đào Uyển Như, ngươi thấy không? Con gái ngươi còn lợi hại hơn ngươi nữa."
Lăng Nhã Hi cuộn tròn người lại ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh dáng vẻ chết thảm của Thu Cúc, máu đỏ tươi đó dường như vẫn còn ở trên mặt của cô, khiến cho Lăng Nhược HI cảm thấy thở thôi cũng bất lực.
Hơi thở trở nên dồn dập, ý thức của Lăng Nhược Hi trở nên có chút mơ hồ, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi, lúc là dáng vẻ hoàng nhi vừa từ trong nước vớt lên, lúc lại là dáng vẻ chết thảm của Thu Cúc, lúc thì lại giống như cảm thấy được độc dược đang ăn mòn nội tạng mình. Trong lúc này đầu đau như muốn nứt ra, Lăng Nhược Hi mơ mơ màng màng siết chặt nắm tay mình, không muốn mình ngất xỉu, cho nên âm thầm cắn răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được, trước mắt tối đen sau đó dần mất đi ý thức.
Bắc Đường Ngôn luôn nhìn trộm từ trên mái nhà, nhìn thấy bộ dạng quật cường này của Lăng Nhược Hi. Đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, khẽ cau mày, nhẹ nhàng nhảy xuống. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Nhược Hi, có chút miễn cưỡng vươn tay ra thử, thì phát hiện trán của Lăng Nhược Hi nóng như bàn ủ.
Vội vàng rút tay mình lại, nhìn thấy Diệp Hoan đứng ngây ngốc bên cạnh, tức giận nói: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi tìm Liễu Tuyền tới đây!"
Diệp Hoan có chút uất ức sờ sờ mũi, thấy bên ngoài trời tối đen, rầu rĩ nói: "Gia, chẳng lẽ ngài quên rồi à? Buổi tối Liễu công tử đi ngủ rất sớm, ai dám đi gọi chứ!
Bắc Đường Ngôn giận dữ trợn mắt, nhưng cũng biết tính khí của Liễu Tuyền, chỉ có thể lắc đầu bất lực:" Vậy ngươi ở đây canh chừng nàng ta, ta đi tìm Liễu Tuyền! "
" Gia, tam tiểu thư chỉ là cảm lạnh thôi, có cần thiết phải tìm Liễu công tử tới không?"Diệp Hoan thật sự không hiểu, tại sao bình thường thấy Bắc Đường Ngôn rất chín chắc, chỉ cần thấy Lăng Nhược Hi gặp chuyện, liền làm quá lên.