Nghe đến đó, Thục phi chỉ có thể gật đầu không tình nguyện: "Hỏi đi, hỏi đi!"
Lăng Nhược Hi xoay người lại, nhẹ nhàng kéo tay Mai Hương, ôn nhu nói: "Mai Hương, ta biết em làm tất cả đều vì ta, nhưng em có biết em làm như vậy là rất hồ đồ không? Cho dù là vì ta, em cũng không thể nào ngu ngốc như vậy được!"
Lời nói của Lăng Nhược Hi, Mai Hương đều hiểu được, nhưng nghĩ tới người nhà còn đang nằm trong tay Đại phu nhân, cũng chỉ có thể cắn răng lắc đầu: "Tiểu thư, tất cả đều là do nô tỳ làm, nô tỳ biết đến cùng cũng sẽ làm phiền tới người, xin tiểu thư cho nô tỳ chết đi! Nô tỳ cam tâm tình nguyện, tuy không thể sống cùng tiểu thư, nhưng ở dưới chín suối, nô tỳ vẫn sẽ nhớ tới tiểu thư!"
Nhìn bộ dạng của Mai Hương, Lăng Nhược Hi có cảm giác đau tim khó thở, trong mắt nhìn thấy Mai Hương giãy dụa, Lăng Nhược Hi rốt cuộc cũng hiểu, thì ra, nhược điểm của Mai Hương hẳn là đang nằm trong tay Đại phu nhân.
"Mai Hương, sao em lại ngốc vậy chứ? Cho dù Đại tỷ luôn bắt nạt ta, nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, giữa tỷ muội với nhau chỉ xảy ra một chút chuyện nhỏ mà thôi!"
Mai Hương ra sức lắc đầu: "Tiểu thư, rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi người."
Lăng Nhược Hi biết Mai Hương muốn giải thích chuyện gì, chỉ có thể bất đắc dĩ, hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, em làm chuyện ngu ngốc như vậy, chỉ có điều con người ta từ xưa đến nay luôn luôn trong sạch, việc gì cũng phải rõ ràng, em nói cho ta biết, vì sao hạ thuốc ta? Thanh ti nhiễu cũng không phải là thuốc bình thường, một nha đầu như em, tại sao lại có nó?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thục phi liền trở nên khó coi đứng bật dậy: "Lăng Nhược Hi!"
"Nương nương không cần tức giận, thần nữ chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi!"
Lăng Nhược Hi thản nhiên liếc nhìn Thục phi một cái, chỉ cảm thấy nực cười.
Bắc Đường Hiên nhìn thấy vẻ bắt buộc kiên quyết trong mắt Lăng Nhược Hi, ánh mắt dần trở nên u ám: "Trẫm cũng rất muốn biết, đứa nha đầu nhỏ này, làm sao lại có được bí dược của vương triều!"
Lời này vừa nói ra, Thục phi nhất thời không thể nổi đóa tiếp được nữa, chỉ có thể ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Lăng Nhược Hi nhìn Mai Hương chằm chằm, lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi lại một lần nữa, thuốc này từ đâu ra?"
"Tiểu thư đừng hỏi, cầu xin tiểu thư, đừng hỏi nữa!"
Mai Hương cau mày thống khổ, thứ gì cũng không muốn nói, hai tay máu thịt lẫn lộn gắt gao che lấy đầu, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, đều là lỗi của nô tỳ, xin tiểu thư đừng hỏi!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Mai Hương, Lăng Nhược Hi đau lòng cực độ, nhẹ nhàng kéo tay Mai Hương, ôn nhu nói: "Ta biết suy nghĩ của em, Mai Hương, tin tưởng ta, nói thật đi, có được không?"
Mai Hương nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Nhược Hi, hơi nhíu mi, do dự một chút, lặng lẽ liếc nhìn Đại phu nhân một cái, trong mắt của Đại phu nhân có một tia sát ý, hơi run rẩy, lúc này mới nhẹ nhàng ghé sát tai Lăng Nhược Hi, thấp giọng nói: "Tiểu thư, rất xin lỗi, người nhà của nô tỳ đều ở trong tay bà ta, nô tỳ không còn lựa chọn nào khác!"
Lăng Nhược Hi nghe đến đây liền mở to mắt nhìn, giống như bị cái gì đó kích thích, bỗng nhiên đứng dậy, lùi về sau hai bước, sau hai bước thì dừng lại ngay chỗ đứng của Bắc Đường Ngôn, thấy Lăng Nhược Hi sắp ngã, theo bản năng đỡ lấy Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi mạnh mẽ nắm lấy tay Bắc Đường Ngôn, sau đó đứng lên, hơi cúi người, có lỗi nói: "Thần nữ nhất thời thất lễ, xin vương gia thứ tội."
Ánh mắt Bắc Đường Ngôn phức tạp liếc nhìn Lăng Nhược Hi, phất tay vô tình: "Không sao, bổn vương đi thay quần áo là được rồi."
Nói xong trực tiếp đi tới chỗ Bắc Đường Hiên chắp tay, sau đó xoay thẳng người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi nhìn Mai Hương chằm chằm, khẽ gật đầu, sau đó trên mặt xuất hiện một tia thê lương: "Mai Hương, em làm ta rất thất vọng!"
Sau khi nói xong, trực tiếp quỳ xuống, hướng về Thục phi mở miệng nói: "Nương nương thứ tội, Mai Hương vô tội, vậy nên, người không thể giết em ấy được!"
Thục phi không ngờ Lăng Nhược Hi nói đi nói lại như vậy mà còn muốn giữ cái con nô tỳ ti tiện này, nhất thời cảm thấy thẹn quá hóa giận, làm mọi người ở đây khiếp sợ, vốn dĩ vừa rồi Mai Hương nói như vậy cũng đã làm người khác mở rộng tầm mắt, thế vậy mà không ngờ bây giờ Lăng Nhược Hi lại không biết tốt xấu.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà trơ mắt nhìn chính là kết quả tốt nhất để buông tha cho nô tỳ này, thuận theo ý muốn của Thục phi, từ bỏ như vậy đi, nhưng thật không ngờ Lăng Nhược Hi lại kiên trì như vậy, nhất định phải đối nghịch với Thục phi.
Thục phi lạnh lùng nhíu mày nhìn Lăng Nhược Hi, âm thanh lạnh như băng nói: "Sự tình đã tra ra manh mối, tam tiểu thư còn điều gì chưa rõ?"
Lăng Nhược Hi đứng tại chỗ, thân hình mỏng manh che chắn trước mặt Mai Hương, bề ngoài nhìn qua hết sức nực cười, thân thể Lăng Nhược Hi nho nhỏ, cùng một đám người giằng co, nhìn qua cô đơn như vậy thật làm người khác đau lòng.
Bàn tay của Bắc Đường Kỳ bất giác nắm lại, gắt gao nắm cái chén trong tay, không kiên nhẫn mở miệng nói: "Việc nhỏ như vậy, bút tích cũng đã lâu, muốn thực sự hiểu được, thì phải trực tiếp gọi Triệu Thiên Bình tới hỏi một chút thì tốt hơn, phải trái trắng đen, nhìn một cái là hiểu ngay!"
Bắc Đường Hiên không ngờ Bắc Đường Kỳ đứng ở đằng sau như vậy mà lại mở miệng lên tiếng, nhìn ánh mắt Lăng Nhược Hi lại cảm thấy hứng thú không rõ: "Nhiếp chính vương vẫn luôn không màng tới những chuyện không liên quan tới mình, sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng xen vào vậy?"
Bắc Đường Kỳ buông cái chén trong tay xuống, đứng dậy không kiên nhẫn mà nhíu mày, thản nhiên nói: "Sự trong sạch của bổn vương thiếu chút nũa thì bị hủy hoại trong tay của đại tiểu thư, chuyện này, tất nhiên phải rõ ràng rồi, chung quy nếu không thể sáng tỏ được, danh dự lại để bị hủy đi như vậy sao?"
Dám xưng bổn vương ở trước mặt hoàng thượng, ngoại trừ Bắc Đường Kỳ, không có người thứ hai, nhưng trên dưới triều chính đều không cảm thấy có vấn đề gì cả, Lăng Nhược Hi cũng thấy được sự ẩn nhẫn trong ánh mắt của Bắc Đường Kỳ, nháy mắt liền hiểu được, một đời Bắc Đường Kỳ chết trên sa trường, chỉ sợ đều là có âm mưu.
Nghe thấy lời nói này của Bắc Đường Kỳ, sắc mặt Lăng Thanh Dương đều trở nên tái xanh, lại nhìn về hướng Bắc Đường Cẩn, dùng sức lắc đầu, hy vọng Bắc Đường Cẩn ở phía sau có thể nói gì đó giúp cho.
Chỉ tiếc, bây giờ Bắc Đường Cẩn muốn trốn Lăng Thanh Dương còn không kịp, nói gì đến chuyện nhúng vào vũng nước đục này, nhất thời liền né tránh ánh mắt Lăng Thanh Dương, vẻ mặt ghét bỏ.
Lăng Nhược Hi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Lăng Thanh Dương, chớp mắt cảm thấy nực cười, Bắc Đường Cẩn bạc tình, nàng đã phải dùng cả đời mới có thể nhận ra, tất nhiên biết rất rõ ràng, quả nhiên Lăng Thanh Dương vẫn còn ngây thơ lắm