"Xin Vương gia tự trọng."
Lăng Nhược Hi tức giận một hồi.
"Bổn vương hỏi ngươi, vòng tay này ở đâu ra?" Bắc Đường Ngôn căn bản không có ý định buông tay Lăng Nhược Hi ra, chỉ nắm cổ tay nàng thật chặt, giống như muốn nuốt chiếc vòng này vào bụng.
"Là từ trong đồ cưới của nương ta. Ta thấy đẹp, thì đeo thôi." Lăng Nhược Hi rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói thật.
Nghe đến đây, vẻ mặt Bắc Đường Ngôn càng trở nên phức tạp: "Lời này là thật sao?"
"Ta cần thiết phải lừa gạt ngài sao?" Lăng Nhược Hi sắp không có kiên nhẫn nữa, trực tiếp dùng sức kéo tay Bắc Đường Ngôn ra, thở phì phì nói: "Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, ta cũng không muốn làm thủ hạ của Vương gia, thứ ta muốn là quan hệ hợp tác bình đẳng, nếu Vương gia còn không biết nặng nhẹ như vậy, Nhược Hi có lẽ suy nghĩ cân nhắc, đổi một đồng bọn hợp tác khác."
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình, mất hứng mà nhìn Bắc Đường Ngôn như người mất hồn, thật cạn lời.
"Lăng Nhược Hi, ngươi tốt nhất nên cam đoan tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật." Bắc Đường Ngôn không đầu không cuối bỏ lại lời này, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi nhìn bóng lưng Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi siết chặt tay, hung hăng nói: "Chẳng hiểu ra sao cả."
Có điều bây giờ còn không phải lúc tức giận, cho nên Lăng Nhược Hi trực tiếp cầm lấy chìa khóa nhà kho trên bàn, đi về phía phòng Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân tuyệt đối không ngờ đến động tác của Lăng Nhược Hi lại nhanh như vậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thấy Lăng Nhược Hi trước mắt thì có chút khó hiểu: "Nhược Hi, đã là lúc nào rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?"
Lăng Nhược Hi trực tiếp đưa chìa khóa nhà kho trong tay cho Nhị phu nhân, thản nhiên nói: "Thứ ta muốn lấy cũng đã lấy, Nhị bá mẫu, đây là một cơ hội, còn xin Nhị bá mẫu nắm chắc."
Nhị phu nhân vốn đang mệt muốn chết, nhưng nghe đến những lời này của Lăng Nhược Hi liền mở to hai mắt, có chút không thể tin được mà nhìn Lăng Nhược Hi: "Ngươi có ý gì?"
"Bây giờ nhà kho thiếu nhiều đồ như vậy, nếu Lão phu nhân truy cứu ra, người và ta cũng sẽ không có quả ngọt mà ăn, nếu đã như vậy, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường*, Nhị bá mẫu hẳn là biết đạo lí ra oai phủ đầu phải không?" Lăng Nhược Hi đặt chìa khóa trong tay vào tay Nhị phu nhân, không nhắc lại nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
*chơi đòn phủ đầu ra oai trước
Chìa khóa lạnh lẽo lẳng lặng nằm trong tay Nhị phu nhân, Nhị phu nhân nhìn một hồi, hơi nhíu mày, rốt cuộc hiểu được lời Lăng Nhược Hi, nháy mắt liền cảm thấy lựa chọn của mình, vô cùng chính xác.
Cười cười, sau đó nắm chặt chìa khóa, không buồn ngủ nữa, trực tiếp gọi nha hoàn tâm phúc đến: "Hương Xuân.."
Bắc Đường Ngôn rời khỏi chỗ Lăng Nhược Hi, đi thẳng tới Túy Sinh Mộng Tử, nơi trăng hoa nhất kinh thành, vừa vào cửa, liền gọi hai vò Nữ Nhi Hồng lớn, bắt đầu uống rượu.
Lục Vu nhận được tin tức, bước chân vội vã tới, nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, nhất thời có chút đau lòng, tiến lên nói: "Vương gia sao vậy?"
"Lục Vu, nàng còn nhớ cái vòng màu máu gà bị mất năm đó không?" Trong mắt Bắc Đường Ngôn bây giờ không còn lạnh băng như trước, trái lại là bi thương không nói ra được.
"Vương gia, lời này là thật? Chiếc vòng đó ở đâu?" Lục Vu cũng thất kinh, nhưng khác với Bắc Đường Ngôn, trong mắt Bắc Đường Ngôn, tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
Dường như cảm thấy mình háo hức không đúng lắm, Lục Vụ nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Vương gia nhìn thấy chiếc vòng đó ở đâu?"
Bắc Đường Ngôn căn bản cũng không nhìn thấy kích động chợt lóe lên trong mắt Lục Vu, chỉ là nghe tiếng Lục Vu ho khan, có chút quan tâm hỏi: "Nàng sao vậy? Đang yên đang lành sao lại ho khan?"
Lục Vu nghe được câu quan tâm như vậy, trong lòng đương nhiên ấm áp, nhưng lại không hề gì mà lắc đầu một cái, thản nhiên nói: "Lục Vu không sao, Vương gia không cần lo lắng, trước mắt, chuyện cái vòng kia mới là quan trọng."
Nghe đến đây, sắc mặt Bắc Đường Ngôn nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn Lục Vu, lạnh giọng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, Túy Sinh Mộng Tử toàn lực điều tra mẫu thân đã khuất của Lăng Nhược Hi, cho dù đào ba thước đất, cũng phải điều tra cho ra lai lịch của bà ta."
Nghe được tên Lăng Nhược Hi, vẻ mặt Lục Vu trở nên có chút cổ quái, do dự một hồi, thăm dò nói: "Vị Tam tiểu thư kia, khác với những người khác sao?"
Nghe đến đây, Bắc Đường Ngôn cười ha ha xoa đầu Lục Vu, cưng chiều nói: "Sao vậy? Nàng để ý sao? Đứa ngốc, bổn vương không cho phép nàng suy nghĩ bậy bạ, có biết không?"
Lục Vu được thế dựa vào vai Bắc Đường Ngôn, lầm bầm nói: "Thiếp không có ý đó, Vương gia hẳn biết Lục Vu vốn cũng không phải nữ nhân mộng tưởng hão huyền, có thể ở bên cạnh Vương gia như vậy, Lục Vu đã là có phúc ba đời, chính phi của Vương gia, phải là danh môn khuê tú, Lục Vu biết, đều biết."
"Vương phi của bổn vương, chỉ có một mình Lục Vu, những thứ khác, bổn vương không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nàng sẽ là Vương phi của bổn vương, hơn nữa còn là nữ nhân duy nhất trong Vương phủ, biết không?" Lúc này tiếng nói của Bắc Đường Ngôn dịu dàng như vắt ra nước, chỉ là không biết tại sao, trực giác của Lục Vu nói cho nàng biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Lúc nhắc tới Lăng Nhược Hi, ánh mắt còn cả giọng điệu của Bắc Đường Ngôn đều khác thường, nữ nhân luôn nhạy cảm, nhất là nữ nhân như Lục Vu, theo bản năng đã xem Lăng Nhược Hi là tình địch số một của mình.
"Vương gia ưu ái như vậy, Lục Vu sao có thể đảm đương nổi." Mắt Lục Vu hồng hồng, thoạt nhìn như là thỏ con làm bộ đáng thương, hai tay lại yếu đuối không xương, nhưng có như không sờ soạng trên người Bắc Đường Ngôn.
Bắc Đường Ngôn hơi càu mày, túm lấy tay Lục Vu: "Lòng của bổn vương, nhật nguyệt chứng giám. Lục Vu, vốn trong Vương phủ còn rất nhiều chuyện phải xử lí, không ở lại với nàng được, được chứ?"
Trong mắt Lục Vu có chút uất ức, nhưng vẫn rất hiểu chuyện gật đầu một cái, lui ra khỏi lòng Bắc Đường Ngôn, dịu dàng nói: "Vương gia có chuyện mau đi làm đi. Lục Vu nhất định điều tra cẩn thận."
Lúc này Bắc Đường Ngôn mới hài lòng gật đầu một cái rồi trực tiếp xoay người ra ngoài, sau khi rời đi, Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy khó hiểu, cũng không biết tại sao, lúc trước, ở chung với Lục Vu, là lúc hắn tự tại nhất, nhưng bây giờ lúc đối mặt với Lục Vu, lại có cảm giác chột dạ không nói ra được.
Phiền não kéo tóc mình một cái, sau đó xoay người đi về phía y quán của Liễu Tuyền.
Liễu Tuyền vuốt mắt tức giận liếc Bắc Đường Ngôn một cái: "Hơn nửa đêm còn có để có người ta ngủ không?"
Bắc Đường Ngôn hung hăng nhấp một ngụm rượu, thấp giọng nói: "Chiếc vòng xuất hiện, Liễu Tuyền, bây giờ ngươi có thể nói cho ta, cái vòng đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì được chưa?"
Nghe đến đây, Liễu Tuyền lập tức không còn buồn ngủ nữa, trượn to mắt nhìn Bắc Đường Ngôn: "Ngươi lặp lại lần nữa."