Lúc này Thục phi mới hài lòng gật đầu, lạnh như băng nhìn Lăng Nhược Hi thản nhiên đứng bên cạnh, lạnh giọng hỏi: "Tam tiểu thư, ngươi còn gì để nói không?"
Lăng Nhược Hi khẽ cười, thản nhiên nhìn thoáng qua đại phu nhân tình thế bắt buộc, sau đó bình tĩnh nói: "Nương nương bớt giận, vốn dĩ chuyện này Nhược Hi không muốn làm lộ ra, nhưng đại tỷ cứ một mực muốn hất chuyện xấu trong nhà ra ngoài, vậy thì Nhược Hi vì sự trong sạch của mình, sẽ nói một ít chuyện không thể nói."
"Lăng Nhược Hi! Ngươi đừng có giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ngươi đưa chứng cứ ra đi!" Lăng Thanh Dương gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, phẫn nộ và hận ý trong ánh mắt không giống giả vờ, người ngoài nhìn vào, tưởng chừng Lăng Nhược Hi làm nên chuyện khiến người ta oán trách.
Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Dương tự tìm đường chết, thản nhiên nói: "Ngày đó có hai nam tử xa lạ xông vào Lăng phủ, trùng hợp thay lúc đó đại tỷ đang toàn thân trần nhộng, xuất hiện trong phòng của đại tỷ, hai người đó, chính là nhân chứng tốt nhất."
Lăng Thanh Dương nghe đến đây liền thở phào nhẹ nhõm, hai người kia, Đại phu nhân sớm đã giải quyết sạch sẽ, cho dù bây giờ Lăng Nhược Hi nói ra, cũng chỉ là chết không đối chứng.
Người xung quanh nghe đến đây, sắc mặt liền trở nên kì lạ, tuy là trong lời nói của Lăng Nhược Hi là có lý, nhưng cảm thấy hình ảnh cũng quá là mạnh mẽ rồi, người trong viện, tưởng tượng thì có nhiều nhất, trong phút chốc, vô số hình ảnh nóng bỏng hiện ra trong đầu mọi người.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, trong lòng Lăng Thanh Dương cảm thấy sắp chết rồi, hận ý đối với Lăng Nhược Hi ngày càng sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Nhược Hi, đến nước này rồi mà ngươi còn nói lung tung, lại còn muốn hất bát nước bẩn lên người ta có phải không?"
Căn bản Lăng Nhược Hi không có thời gian để thưởng thức màn biểu diễn vụng về của Lăng Thanh Dương, trực tiếp nhìn Thục phi, gằn từng tiếng nói: "Hiện tại hai người kia đang làm quy công trong Túy Hương lâu, nếu nương nương thực sự muốn biết chân tướng, chỉ cần đem hai người kia đến hỏi thật cặn kẽ, sẽ tra ra manh mối thôi!"
"Tâm tư của tam tiểu thư thật đúng là không nhỏ, nơi này của chúng ta toàn là những cô nương chưa chồng, ngươi nói ta kêu hai người quy công thấp kém này tới đây, sao lại như vậy được chứ?"
Hiện tại Kiều Tư Nặc hoàn toàn coi Lăng Nhược Hi thành tử địch của mình, bây giờ tìm được cơ hội, đương nhiên phải hung hăng giẫm một cước.
Thục phi nghe đến đây, cũng gật đầu, nhẹ nhàng phất cái khăn tay, chậm rãi nói: "Tư Nặc nói cũng đúng, đây là vườn thượng uyển trong hậu cung, thật sự không tiện! Tam tiểu thư, trừ hai người kia ra, ngươi còn nhân chứng khác không?"
Lăng Nhược Hi biết Thục phi sẽ không thực sự cho gọi hai người kia tới, cho nên liền chỉ thẳng tới người Bắc Đường Kỳ: "Ngày đó Nhiếp Chính Vương nói muốn nghe Nhược Hi đánh đàn, ngay tại Lăng phủ, cho nên, Nhiếp Chính Vương chính là nhân chứng, còn có An Vương, lúc ấy, hai vị vương gia là cùng đến."
Bắc Đường Ngôn chỉ biết tiểu nha đầu Lăng Nhược Hi này đích thực là một kẻ trộm gà, sẽ không dễ dàng chịu thiệt thòi, nhìn thấy bản thân mình bị nàng kéo xuống nước, nhất thời liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Thục phi không ngờ rằng Lăng Nhược Hi thế mà dám dụ dỗ hai người bọn họ, ngay cả Đại phu nhân trong lòng cũng hoảng hốt, sắc mặt từ từ trắng bệch.
Trước mặt bao nhiêu người, Thục phi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng hỏi: "Nhiếp Chính Vương, An Vương, chuyện này, hai người cũng biết sao?"
Tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người trong này đều có thể nghe ra là mùi vị giận dữ.
Bắc Đường Kỳ là Nhiếp Chính Vương, cho nên căn bản không bị Thục phi mua chuộc, nên thản nhiên uống sạch chén rượu, nhẹ giọng nói: "Ngày đó, xác thực là ta có ở trong viện của tam tiểu thư, sau đó nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, lúc này mới đi qua để góp vui, nhưng thật không ngờ, sự trong sạch này, thiếu chút nữa vứt ở Lăng phủ rồi!"
Khi nói tới đây, Bắc Đường Kỳ vậy mà làm ra bộ dáng nghĩ tới là thấy sợ, nhìn bộ dáng cực kỳ phẫn nộ của Lăng Thanh Dương.
"Xin Nhiếp Chính Vương đừng có thiên vị tam muội như vậy!"
Lăng Thanh Dương gắt gao siết tay, tức tối nhìn Bắc Đường Kỳ, thật sự không hiểu nổi, vì sao tất cả mọi người đều đứng về phía Lăng Nhược Hi!
"Vì sao bổn vương phải thiên vị một tiểu nha đầu đến cái tên là gì ta cũng chẳng biết chứ? Bổn vương chính là Nhiếp Chính Vương đương triều, sao vậy, ngươi cảm thấy bổn vương đang nói dối sao?"
Vốn dĩ Bắc Đường Kỳ tính tình không tốt, hơn nữa trước đó cũng có chút chán ghét Lăng Thanh Dương, lại canh cánh trong lòng cái sự trong sạch của mình, nói mấy câu ngắn ngủi như vầy, trực tiếp phóng ra hết uy áp trên chiến trường của mình, làm cho Lăng Thanh Dương tái mặt.
Lăng Nhược Hi vỗ tay trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tuy rằng bây giờ thanh danh của Lăng Thanh Dương cơ bản gần như đã mất hết, nhưng vốn dĩ Lăng Nhược Hi không phải là người tốt, tiếp tục mở miệng nói: "Còn chuyện trước kia đại tỷ hạ độc Nhược Hi, chuyện này, Triệu đại nhân là rõ ràng nhất, nếu nương nương muốn biết tường tận, vậy thì có thể cho gọi Triệu đại nhân đến đây hỏi là xong."
Lúc này sắc mặt của Thục phi rất khó nhìn, thật không ngờ Lăng Nhược Hi như vậy mà là người gây sự, âm thầm trừng mắt liếc nhìn Bắc Đường Kỳ, sau đó mất hứng nói: "Vốn dĩ hôm nay là ngày tốt, chuyện này thật rối loạn mờ mịt, sau này rồi nói tiếp!"
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng Thục phi giải quyết đơn giản như vậy, nhất thời khinh thường một trận, cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là đỏ mắt ủy khuất, trở lại vị trí ngồi, cúi đầu, lặng lẽ không lên tiếng, mọi người đang ngồi đó, đều là người thông minh, nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trong lòng đã có phân biệt rõ ràng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trong lòng Thục phi lại thêm một trận đại hỏa, nếu như Lăng Nhược Hi còn tiếp tục gây náo, bà ta còn có thể nhân cơ hội khiến nàng ta thành một đệ nhất nha đầu không hiểu chuyện, bây giờ thì tốt rồi, Lăng Nhược Hi lặng lẽ ngừng công kích, nhưng thật ra là tỏ vẻ có vài phần gây sự.
Triệu Thiên Nhất cũng không nghĩ tới, Lăng Nhược Hi nhìn qua tưởng vô hại, vậy mà là người tâm cơ âm trầm như vậy, nhất thời lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó đứng dậy, cười nói: "Chuyện nhỏ như thế này, ở trên nhìn xuống, chẳng qua chỉ là tỷ muội ẩu đả một chút thôi, thật sự không cần phải làm phiền nương nương làm chủ đâu!"
Lăng Nhược Hi nghe đến đây, cam ngọt trong miệng thiếu chút nữa phun ra hết, bộ dạng muốn sống muốn chết như thế này của Lăng Thanh Dương, cuối cùng lại trở thành tỷ muội lúc đó đùa giỡn?
Tuy rằng Thục phi vẫn gượng gạo hiểu được, nhưng vẫn đi theo bậc thang này đi xuống: "Vậy nên mới nói, Thanh Dương, chẳng qua chỉ là lúc đó tỷ muội đùa giỡn, ngươi không cần phải để trong lòng."
Lăng Thanh Dương không ngờ đến chuyện này cứ như vậy mà vô thanh vô tức xong xuôi, nhất thời không tiếp nhận được, dùng sức lắc đầu, lớn tiếng nói: "Nương nương minh giám! Thần nữ bị ủy khuất!"