Nhất là Lăng Thanh Dương, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống, bước lên phía trước, nhìn Lăng Nhược Hi hoàn hảo không có tổn thương gì: "Tam muội muội, muội không sao chứ?"
Lăng Nhược Hi nhìn bộ dạng này của Lăng Thanh Dương chỉ cảm thấy buồn cười, thầm cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hiểu nhìn Lăng Thanh Dương: "Đại tỷ đây là có ý gì? Nhược Hi nghỉ ngơi trong phòng, rất khỏe."
Triệu bà tử tiến lên một bước dùng sức kéo áo của Lăng Thanh Dương, rồi tiếp lời nói: "Lúc trước nghe nha hoàn nói trong phòng Tam tiểu thư có động tĩnh, Đại tiểu thư cũng là lo lắng, Tam tiểu thư không sao chứ?"
Vừa nói, Triệu bà tử vừa không dấu vết nhìn xung quanh, phát hiện không có người khác, nhất thời liền hiểu, ván này, bọn họ nhất định đã thua.
Chỉ là Triệu bà tử không biết rốt cuộc Lăng Nhược Hi làm thế nào tránh được thuốc Thanh Ti Nhiễu, trong lòng ảo não, nhưng vẫn muốn lo cho mặt mũi Lăng phủ bọn họ: "Xem ra, có người ăn nói bậy bạ."
Lăng Nhược Hi buông ly trà trong tay xuống, đi tới trước mặt Lăng Thanh Dương, nhẹ nhàng cầm tay nàng ta, thấp giọng nói: "Đại tỷ tỷ yên tâm, Nhược Hi không sao cả, vẫn luôn rất tốt."
Cũng bởi vì động tác này, cho nên nhất thời Lăng Thanh Dương liền cảm nhận được nhiệt độ không bình thường trên người Lăng Nhược Hi, trong lòng run lên, có chút chột dạ nhìn Lăng Nhược Hi, không được tự nhiên thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Không có gì, ta là tỷ tỷ, nên quan tâm muội muội."
Đức phi ở bên cạnh nhìn động tác của hai người, nhất thời liền hiểu được một chút, ánh mắt trở nên có chút âm trầm, còn chưa mở miệng nói chuyện, một tiểu nha hoàn bên ngoài vội vàng bước vào, tới trước mặt Đức phi, thấp giọng nói: "Nương nương, không xong rồi, thích khách vào phủ, Cẩn vương gia vì bảo vệ Kiều vương mà bị thương. Kiều vương quá sợ hãi, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh."
Nghe đến đây, sắc mặt Đức phi lập tức trở nên u ám, không để ý tới những chuyện cỏn con bên Lăng Nhược Hi nữa, trực tiếp mang tâm phúc đến viện Bắc Đường Hòe.
Mọi người nghe nói trong phủ có thích khách, lại càng cảm thấy nguy hiểm. Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy ngọn lửa trên người sắp thiêu đốt mình, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp thừa dịp loạn rời khỏi Kiều vương phủ.
Sau khi ra ngoài Mai Hương có chút khẩn trương nhìn Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cứ đi như vậy, có phải có chút thất lễ không? Đức phi nương nương sẽ không nổi giận chứ?"
Lúc này Lăng Nhược Hi nói chuyện cũng có chút khó khăn: "Ta không kiên trì nổi, đưa ta đến thành Tây."
Mai Hương nghe đến đây, mặt liền biến sắc: "Tiểu thư, rốt cuộc người làm sao?"
Chuyện như mị dược, Lăng Nhược Hi thật sự có chút không mở miệng được, nên đành siết chặt nắm tay, một lần nữa hung hăng bóp vết thương trên cánh tay, thoáng tỉnh táo lại chút: "Đừng hỏi, nhanh lên."
Rốt cuộc Mai Hương cũng biết chuyện này nghiêm trọng, nhưng vì Lăng Thanh Dương còn chưa ra, nên bọn họ căn bản không sai được xe ngựa Lăng phủ, Mai Hương nôn nóng đến rơi nước mắt.
"Bọn điêu nô các ngươi, chẳng lẽ tiểu thư chúng ta không phải chủ tử sao?"
Phu xe nhìn bộ dạng tức giận của Mai Hương, bĩu môi khinh thường: "Hay là Tam tiểu thư chờ Đại tiểu thư xem, dù sao sáng nay các người cùng ra khỏi phủ, nên theo quy củ, hẳn là cùng nhau quay về."
Sắc mặt Lăng Nhược Hi trở nên ầm trầm, cười nhạt một tiếng, đi tới bên cạnh xe ngựa, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp cầm chủy thủ giấu trong tay áo, quơ đao, lập tức cắt đứt dây thừng trên xe ngựa, sau đó khinh thường nhìn phu xe một cái, phóng người lên ngựa, toàn bộ động tác quá mức nhanh nhẹn.
"Mai Hương. Về phủ chờ ta."
Vừa dứt lời, người đã không thấy bóng, sau khi phu xe phản ứng lại, mặt xám như tro tàn. Lát nữa Lăng Thanh Dương đi ra, nếu không có xe ngựa, việc đánh xe của hắn cũng chấm dứt.
Mai Hương có chút không thể tin nổi nhìn Lăng Nhược Hi sớm đã mất dạng, thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc nàng học được cưỡi ngựa từ lúc nào?
Đương nhiên Mai Hương không biết, đời trước mặc dù Lăng Nhược Hi là nữ tử yếu đuối, nhưng vì có thể trở thành nữ nhân xứng đáng với Bắc Đường Cẩn, Lăng Nhược Hi không có khi nào không cố gắng khiến mình mạnh mẽ hơn, cưỡi ngựa bắn tên, cầm kì thư họa, đối với nàng mà nói, đều là một đĩa thức ăn.
Ra roi thúc ngựa, Lăng Nhược Hi đi thẳng tới Thập Lí Pha ở thành Tây, kiên cường chống đỡ cơ thể đi tới một Y quán thoạt nhìn xập xệ không chịu nổi, chống đỡ một chút lí trí cuối cùng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Cút đi. Hôm nay tâm trạng bổn công tử không tốt."
Người bên trong trực tiếp ném một ly rượu ra, suýt chút nữa đập trúng trán Lăng Nhược Hi. Lăng Nhược Hi khẽ ngửi một cái, cười: "Toàn bộ trên dưới kinh thành, sợ là chỉ có Liễu công tử mới có thể xem ly dạ quang giá trị ngàn vàng như cục gạch phải không?"
"Ta nói ngươi cút đi cho ta."
Dường như tâm trạng người bên trong thật sự không tốt, tiếng nói cũng trở nên có chút dồn dập.
Lăng Nhược Hi làm như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi vào, chậm rãi khoan thai đặt cái ly trong tay lên bàn, thản nhiên nói: "Cũng không biết ba viên Tuyết Mạn Thảo của Cẩn vương phủ, có thể khiến Liễu công tử nhìn tiểu nữ lâu thêm một chút không?"
"Ngươi nói là Tuyết Mạn Thảo ở Cẩn Vương phủ?"
Nam tử vốn đang tức giận nghe đến đây, hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lăng Nhược Hi: "Ngươi nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ta sao dám gạt Liễu công tử chứ?" Lăng Nhược Hi nói chuyện cũng trở nên có chút yếu ớt, hai mắt mơ hồ, ánh mắt nhìn Liễu Tuyền có chút trần trụi.
Liễu Tuyền nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nhất thời liền cau mày: "Thanh Ti Nhiễu? Sao ngươi kiên trì được đến giờ?"
"Liễu công tử có thể giúp tiểu nữ giải độc trước không?" Lăng Nhược Hi hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
"Ta đã biết tung tích Tuyết Mạn Thảo, sao phải cứu ngươi?" Liễu Tuyền giống như trẻ con, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi mang theo chút nghiền ngẫm.
"Không có ta, Liễu công tử tuyệt đối không lấy được Tuyết Mạn Thảo." Lăng Nhược Hi nói xong câu này, thật sự không kiên kì nổi, trực tiếp hôn mê.
Lúc này Liễu Tuyền mới chú ý tới vết thương trên cánh tay Lăng Nhược Hi, trong mắt chợt lóe lên tia sáng không thể tưởng tượng nổi, hắn không ngờ một nữ tử, lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Thanh Ti Nhiễu, là thuốc bị triều đình cấm, không màu không vị, chỉ cần dính một chút, sẽ khiến cả người nóng lên, nếu trong vòng hai canh giờ, không chung đụng với nam nhân, sẽ bạo thể mà chết, nhìn dáng vẻ bây giờ của Lăng Nhược Hi, cũng coi như là đã đến cực hạn.
Vốn dĩ không muốn để ý tới tiểu nha đầu này, nhưng nha đầu này lại thật sự xảo trá, Tuyết Mạn Thảo kia đối với hắn mà nói cũng vô cùng quan trọng, chỉ có thể cắn răng, cầm kim châm, hung hăng đâm xuống.
Chỉ đâm năm ba kim xuống, Lăng Nhược Hi cảm thấy một trận mát rượi xông thẳng lên đỉnh đầu mình, mở mắt ra nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Liễu Tuyền, khẽ mỉm cười: "Đa tạ ơn cứu mạng của Liễu công tử."
Liễu Tuyền tức giận liếc nàng một cái: "Ai thích cứu ngươi chứ? Nói đi, ba viên Tuyết Mạn Thảo kia làm sao mới có thể lấy được?"
"Lấy được sợ là có chút khó khăn, dù sao thuốc này cũng cực kì trân quý, Liễu công tử y thuật vô song, đương nhiên là biết, cho nên, chỉ có thể trộm," Trái lại vẻ mặt Lăng Nhược Hi chẳng sợ chút nào.
Chỉ là như vậy lại chọc tức Liễu Tuyền khiến hắn có chút dở khóc dở cười: "Nữ nhân này, sao có thể nói chuyện cướp bóc như rất có lí như vậy chứ?"
"Vậy Liễu công tử có cách tốt hơn sao?" Lăng Nhược Hi nhướng mày hỏi lại.