Vương phủ…
Trong hậu viện, ngọn đèn vẫn sáng tỏ như cũ. Tuyên Vương liếc mắt nhìn sang Tần Thập Nhất vẫn đứng thẳng người. Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt tựa bạch ngọc của hắn, lúc sáng lúc tối. Dung nhan của hắn tuy đẹp, nhưng hôm nay, trước mặt Tuyên Vương lại như mỹ nhân bằng đá, mất đi tất cả sự sáng rọi.
Tuyên Vương biết, đây là thần thái của hầu hết mọi người khi đứng trước mặt hắn. Bọn họ sẽ luôn bị khí thế của hắn trấn áp, không tự chủ được mà thu lại tất cả thế mạnh của họ. Là một Vương giả, Tuyên Vương vẫn coi đây là điều đáng kiêu ngạo. Nhưng hiện giờ, nhìn tên thuộc hạ đứng một bên như gã đầu gỗ, đáy lòng hắn lại có chút phiền chán. Hắn liếc mắt đánh giá Tần Thập Nhất, trong lòng lén thở dài một hơi, nghĩ rằng: “Cho dù hắn trông giống người đó như thế nào, khí chất vẫn kém quá xa. Chẳng qua chỉ may mắn là một người bên cạnh, bằng không…”
Tuyên Vương nói: “Tần tiên sinh, mấy ngày nay ngươi cứ chuyên tâm phụ giúp mấy vị kia đi. Bọn họ yêu cầu cái gì, ngươi cứ theo đó mà làm. Nên nói cái gì, bổn vương đều đã nói cho ngươi biết rồi. Cũng đừng nên làm trái lại, nói ra những điều không nên nói…”
Tần Thập Nhất vội gật đầu liên tục, nói: “Vương gia, tiểu nhân sẽ không tính sai đâu, ngài yên tâm…”
Tuyên Vương phất tay lên, cho hắn lui ra…
Một người đi ra từ trong bóng tối, có vài phần trông giống Tần Thập Nhất, nhưng già hơn rất nhiều. Hắn nói: “Vương gia, cháu ta vốn là người tuyển chọn tốt nhất. Nhưng tính cách của hắn yếu đuối, rất dễ mềm lòng. Hơn nữa, hành động lần trước hắn cũng tham gia, ta sợ…”
Tuyên Vương cười lạnh một tiếng: “Tần tổng quản, nếu vậy phải nhờ vào ngươi nhắc nhở hắn rồi, ngàn vạn lần cũng đừng để xảy ra sai lầm gì. Phải biết rằng Tần gia các ngươi, đã có thể chỉ còn lại hai người các ngươi…”
Tần Hàng Bách giật mình, nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Tuyên Vương, nói: “Xin Vương gia yên tâm. Tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt việc này. Không cô phụ kỳ vọng của ngài…”
Tuyên Vương phất phất tay, Tần Hàng Bách yên lặng lui ra.
Tuyên Vương tự nhủ: “Ta đã mở ra thiên la địa võng, xem ngươi còn có thể chạy trốn đến đâu? Chỉ cần các ngươi trở mặt thành thù, ngoại trừ chỗ của ta, ngươi còn có thể tìm được nơi nào để nương tựa nữa?”
Hắn dường như nhìn thấy nữ tử luôn đối với hắn đầy vẻ khinh thường kia, đang phủ rạp dưới chân, cúi đầu xưng thần với hắn. Theo quan điểm của hắn, thân là nữ tử thì phải nương tựa vào một nam nhân, một gã nam nhân cường thế. Trong hoàn cảnh nàng bị người khác phản bội, ngoại trừ hắn ra thì còn ai vào đây thu nhận nàng nữa…
Hắn nghĩ. Nàng nghĩ rằng hắn không biết trong mắt nàng đang cố nén ý cười sao. Vào lúc hắn thi triển sức quyến rũ hoàng tộc chưa bao giờ thất bại, nàng cúi đầu xuống, tỏ vẻ như đang thần phục và quý trọng hắn, giống như tất cả những nữ tử khác khi nhìn thấy hắn. Ngay cả Mẫu Phượng Thấm không ai bì nổi kia, trong lòng đã có người thương rồi, nhưng vẫn thường xuyên bị mê hoặc bởi phong thái của hắn. Nhưng nàng thì khác. Ánh mắt nàng vô cùng trong trẻo, trong trẻo đến mức lạnh lùng. Không có chút nhiệt tình nào. Mặc dù làm ra vẻ quý trọng, nhưng khóe mắt hơi hơi nheo lại khi cười đã bán đứng nàng. Lúc ấy, trong lòng hắn cuồng nộ, lại còn phải làm như không có gì. Từ giờ khắc đó trở đi, hắn đã hạ quyết tâm. Nhất định phải khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn. Tiếp theo, khiến cho tam đệ hứng chịu sự thống khổ đến mức muốn chết mà không được.
Chưa từng có ai, huống chi lại là nữ tử, dám miệt thị hắn như vậy. Tuy rằng bề ngoài nàng giả như cung kính lắm, làm như thần phục dưới chân hắn rồi vậy. Nhưng từ giây phút nhìn thấy khóe mắt nheo nheo ý cười của nàng, hắn đã biết, nữ tử này chưa từng để mắt đến hắn. Từ nhỏ đến lớn, với trí tuệ và sức hấp dẫn của mình, Tuyên Vương đã chinh phục không ít thần dân. Hơn mười tuổi đã dám một đao giết chết cung phi của phụ hoàng, tuy rằng chỉ là một cung phi ở lãnh cung. Nhưng sau đó, lại khiến cho phụ hoàng không hề truy cứu chút nào. Sự xảo trá và dũng khí này, hắn đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nhưng mà, hôm nay, hắn lại cảm nhận được sự cuồng nộ đã lâu rồi chưa hề dâng lên trong lòng. Lần đầu tiên, hắn muốn đập nát khóe mắt hơi hơi ý cười của nữ nhân này, khiến nàng phải thật lòng thật ý cúi đầu xưng thần với hắn. Nhưng hôm nay, hắn biết, hắn chỉ có thể kiên nhẫn.
Ngày đó, hắn từ bụi hoa xa xa nhìn lại. Thấy nữ tử kia thân mặc nam trang đang xem xét bi văn trên tấm bia đá. Sau đó lại cùng Tần Thập Nhất cẩn thận thảo luận. Thần thái của nàng khi đó rất chân thật. Bộ dáng khi nhìn bia văn, khi phủ tay lên tấm bia đá, quả thật còn thân thiết hơn nhiều khi đối mặt với một Vương gia như hắn. Trong mắt nàng tràn ngập sự ngưỡng mộ đối với tiền nhân. Ánh mắt sáng lóng lánh, không còn là vẻ lạnh nhạt và coi thường khi đối mặt với hắn nữa. Vẻ mặt mặc dù đã được dịch dung đơn giản, nhưng hắn vẫn thấy được khuôn mặt nàng tỏa sáng chiếu rọi. Giờ khắc đó, hắn bỗng cảm thấy, thần thái của nàng còn hấp dẫn hơn cả Mẫu Phượng Thấm diễm tuyệt thiên hạ rất nhiều…
Cuối cùng, hắn vẫn nhịn không được mà đi ra khỏi bụi hoa, mời nàng dừng chân ở lại trong Tuyên Vương phủ. Vẫn vậy, lại bị nàng cự tuyệt. Hắn nghĩ, nếu như nàng không cự tuyệt, thì cũng không giống tính cách của nàng lắm…
Chính vào lúc này, Quy Trữ đi đến. Nhìn thấy Tuyên Vương đang chìm trong trầm tư, hắn cẩn thận đứng một bên, chờ đợi Tuyên Vương sai gọi. Trước mặt chủ tử, hắn không dám mắc chút sai lầm nào, kể cả chỉ là sai lầm trong lễ nghi. Bởi vì hắn biết, chủ tử đối với thuộc hạ luôn là có công tất sẽ trọng thưởng, nhưng nếu sai lầm chỉ một chút thôi, chắc chắn sẽ cạo sạch lớp mặt kim phật, biến không thành có, thủ đoạn cực kỳ tàn độc. Cho dù là hắn, đã hầu bên cạnh Tuyên Vương nhiều năm, cũng không dám khơi lên nghịch cảm, tùy tiện khiến hắn có chút bất mãn nào với mình.
Tuyên Vương cảm nhận được bên cạnh có người. Hắn biết, chỉ có thuộc hạ cực kỳ thân cận mới có thể được phép đến gần hắn. Hắn nói: “Quy Trữ, tất cả bố trí đã an bài ổn thỏa rồi chứ?”
Quy Trữ lúc này mới vô cùng kính cẩn mà mở miệng nói: “Bẩm báo Vương gia, tất cả mọi chuyện đều đã được an bài thỏa đáng. Dân cư bốn phía, toàn bộ đều đã được thay bằng người của chúng ta. Tất cả dân cư đều đã rời đi trong vòng một ngày…”
Tuyên Vương nói: “Bên cạnh nàng có hai cao thủ võ công cực cao. Các ngươi cũng nên cẩn thận, không thể để nàng phát hiện chút dấu ngựa vết tơ nhện nào. Hay nói cách khác…”
Quy Trữ nói: “Thuộc hạ thừa lúc bọn họ đến Vương phủ mới ra tay. Bọn họ chỉ mới ở trong khu dân cư ấy chưa đầy hai ngày, còn chưa kịp làm quen với những người xung quanh. Hơn nữa…” Quy Trữ cười nói, “Bọn họ vừa đến thì hai vị cao thủ bên cạnh nàng đã bắt đầu luận võ túi bụi. Nàng khuyên cũng khuyên không nổi, làm sao có thời giờ đi chung quanh làm quen hoàn cảnh chứ?”
Tuyên Vương gật gật đầu, nói: “Theo như những chuyện trước kia cho thấy, nàng cực kỳ mẫn cảm với sự vật xung quanh, tâm tư thận mật. Một chút sơ hở nho nhỏ cũng sẽ khiến nàng nảy sinh nghi ngờ. Cho nên, làm việc nhất định phải cẩn thận, nhất thiết không thể để mắc sai lầm nào…”
Quy Trữ gật đầu, nói: “Xin Vương gia yên tâm. Thuộc hạ phái người đến ở chung quanh nàng, tất cả đều là cao thủ dịch dung. Tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc của Vương gia.”
Tuyên Vương gật đầu nói: “Bên Thụy Vương, cũng phải giám thị…”
Quy Trữ nói: “Có lẽ Thụy Vương chưa lần ra được tung tích của bọn họ. Quý phủ không có động tĩnh gì. Thụy Vương mấy ngày nay cũng không xuất môn. Có lẽ, đối với thất bại lần này, hắn cũng hơi nhụt chí.”
Tuyên Vương cười lạnh, nói: “Tam đệ của ta, am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt hổ, lấy nhu thắng người. Hắn âm thầm ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ở Tây Sở đã tra ra được những mật thám ta phái đến bên cạnh hắn rồi mượn đao giết người. Không đánh mà thắng, diệt trừ Nhàn phi, khiến hiểu biết của ta về Tây Sở còn lại cực ít. Còn ở trấn Trăng Rằm, các ngươi quên rồi sao. Tánh mạng của các ngươi thiếu chút đã phải để lại nơi đó rồi. Tam đệ này, ta luôn luôn coi thường hắn…”
Quy Trữ cẩn thận nói: “Thuộc hạ xin tuân theo lời giáo huấn của Vương gia. Nhất định sẽ chăm chú theo dõi Thụy Vương phủ…”