Ta đi theo Lâm Thụy, cũng không biết đã vái bao nhiêu cái, quỳ bao nhiêu lần, chỉ biết ta đã quỳ đến mức hoa mắt, đỉnh đầu bốc hỏa. Nhưng cũng tại ta căn bản nghe không hiểu nổi loại ngôn ngữ chỉ huy. Người lĩnh mệnh làm người điều khiển chương trình, xem ra cũng thuộc hoàng thất, gương mặt tuấn mỹ cao quý. Ngoại trừ hơi già, râu tóc đã bạc trắng thì cũng được gọi là mỹ nam. Nếu như hắn không dùng cái loại ngôn ngữ cổ cổ quái quái, ta nghe mà không hiểu gì hết để điều khiển chương trình thì ta sẽ càng vui vẻ hơn…
Cuối cùng, ta đi theo Lâm Thụy đến trước ba lão nhân thân mặc hoàng bào, còn già hơn cả người điều khiển chương trình nữa. Mờ mịt mà không biết làm sao, nghe ba lão nhân kia đọc lên thật lớn một tràng thao thao bất tuyệt, cũng không biết đang đọc cái gì. Cuối cùng cũng đọc xong, Lâm Thụy đáp lại vài câu cổ ngữ. Trong tình huống dốt đặc cán mai này, ta rốt cuộc hiểu ra. Giống như mấy câu nói mà tivi vẫn thường hay quảng cáo: học lấy một hai môn ngoại ngữ cấp tốc đối với ta giờ đây trọng yếu cỡ nào a…
Ta càng lúc càng không thể nào biết được tình hình đã phát triển đến bước nào. Nhưng thấy Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, lão cha đứng trong đám người giao đầu kết tai, lòng ta không khỏi cảm thấy yên ổn. Ta không biết, bọn họ cũng không thể biết. Cũng không phải tất cả mọi người đều dùng loại ngôn ngữ chim muôn này để nói chuyện…
Rốt cuộc, người điều khiển chương trình hộc ra hai từ cổ quái đáng ngạc nhiên. Thụy Vương gia thở phào nhẹ nhõm, lén nói cho ta biết: “Lễ xong…”
Ta hận sao không thể đặt mông ngồi bệt xuống đất mà nghỉ mệt một chút. Lại lần lượt bị một đám nha hoàn dìu đỡ, dắt vào thiên điện. Cởi bỏ trang phục nặng nề trên toàn thân, mặc lại y phục đơn giản hàng ngày. Trong lòng ta rốt cuộc cũng như buông được một tảng đá lớn, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc được đến ngôn ngữ thần mật kia…
Toàn thân nhẹ nhõm quen thuộc ngồi trên tháp kỉ, cứ thở phào một hơi rồi nói sau. Muốn sai người gọi Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ vào, nhưng đám người hầu hạ lại không biết trốn đi nơi nào rồi, trước mặt chỉ có một tiểu thái giám đứng bên cạnh bàn. Vì thế ta gọi hắn: “Vị công công này… Ừm, ngươi nghe có hiểu ta nói gì không?”
Ta bây giờ đối với cổ ngữ hoàng tộc giống như chim sợ cành cong. Sợ mỗi người ở trong hoàng cung này đều lấy loại mật ngữ này ra đùa giỡn ta…
Tiểu thái giám kia xoay người lại, cười cười nói: “Thái tử phi nương nương, tiểu nhân đương nhiên nghe hiểu lời nương nương…”
Giọng hắn quen thuộc đến mức khiến ta chấn động. Càng khiến ta giật mình chính là, ai là thái tử phi? Chẳng lẽ Bình Vương phi cũng đang ở trong phòng này. Ta nhìn trái nhìn phải, cũng không có một bóng người…
Ta kinh ngạc nói: “Mẫu nhị tiểu thư, ngươi mặc trang phục thái giám, đến tột cùng là muốn thế nào?”
Nàng không phải là tới giết ta chứ? Nàng biết được mấy món công phu mèo ba chân, cũng mạnh hơn ta nhiều. Chắc nàng đã đuổi hết đám hạ nhân hầu hạ ta ra ngoài rồi. Ta vừa nghĩ đối sách vừa nghiên cứu ý tứ trong lời nói của nàng. Gì mà thái tử phi? Đầu nàng có phải có vấn đề gì rồi không?
Nàng lạnh lùng nhìn ta nói: “Hôm nay, tất cả mọi chuyện đều như ước nguyện của ngươi. Một dân nữ bình thường lại có thể bước lên ngôi vị thái tử phi. Hơn nữa, còn thi hành cổ lễ mà ngay cả tỷ tỷ của ta, Mẫu Phượng Tê cũng không được dùng. Không biết Hoàng thượng thật sự bị mù rồi hay là thế nào mà lại ban cho ngươi vinh quang vô thượng này…”
Ta thấy khuôn mặt nàng thoáng chút méo mó. Ánh mắt sáng lạnh như độc xà. Cảm giác sâu sắc, nữ nhân phát điên thật không dễ chọc vào. Nhưng lời nói của nàng lại như một đường sáng chiếu rọi qua đầu ta. Theo như nàng nói, mọi người bên cạnh đều đã lừa gạt ta…
Lão cha ta, Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, toàn bộ đều đã gạt ta? Bắt đầu từ khi đi đến chỗ lão xiển sư gì đó, một âm mưu do Thụy Vương gia dẫn phát, mà người tham gia thực thi lại là những người thân bên cạnh ta, đã được triển khai? Ta không thể tin được, ngay cả Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, hai người mà ta tin cậy nhất cũng đều gạt ta? Lão cha thì không cần phải nói, ông đã lừa ta một lần rồi, ta đối với ông đã đề cao cảnh giác. Nhưng thành thành thật thật như Tiểu Phúc Tử và Tư đồ, vì sao lại gạt ta…
Ta miễn cưỡng cười một chút, hỏi nàng: “Mẫu tiểu thư, ngươi nói gì ta nghe không hiểu. Ngươi nói cổ lễ gì, thái tử phi cái gì?”
Mẫu Phượng Thấm nghi hoặc nhìn ta, đột nhiên cười to. Trong ánh mắt tràn ngập bi ai, nàng thì thào nói: “Ngươi còn không biết ư? Không ngờ ngươi lại không biết rằng, lễ thức này chính là lễ phong thái tử phi vinh quang nhất trong hoàng tộc? Vì sao, vì cái gì hắn lại phí hết tâm cơ muốn được kết hôn với ngươi, mà ngươi lại còn không thèm để ý gì đến?”
Ta đưa mắt nhìn lên đống quần áo tán loạn trên bàn, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng. Ta thì thào hỏi nàng: “Nghi lễ này không phải là nghi lễ gia nhập Càn Khôn Môn hay sao?”
Ánh mắt Mẫu Phượng Thấm toàn vẻ tro tàn, nói: “Lễ nhập Càn Khôn Môn, cũng đúng. Nhưng muốn gia nhập vào Càn Khôn Môn, không phải người hoàng tộc thì cũng là thê thất của hoàng tộc. Ngươi không trở thành chính thê của hắn, làm sao có thể vào được Càn Khôn Môn? Hóa ra hắn đã lừa ngươi như vậy?”
Nàng đột nhiên rút từ trong thắt lưng ra một cây đoản đao, đi tới một bước, nói với ta: “Ngươi có biết không. Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có một hy vọng duy nhất, đó chính là trở thành thê tử của hắn. Bất kể hắn là vương gia hay thái tử, thậm chí là thường dân, ta cũng sẽ không thay lòng. Nhưng tất cả đều đã bị ngươi phá vỡ. Ngươi đã đập tan giấc mộng cả đời ta…”
Ta trông thấy ánh đao lóng lánh nhưng cũng không biết đường tránh né. Trong lòng đang tràn ngập phẫn nộ vì bị mọi người lừa gạt. Cũng không biết thế nào, trong trái tim lại chậm rãi dâng lên một tia ngọt ngào. Ngọt ngào này, ngay cả phẫn nộ ngút người cũng không thể nào áp chế được…
Ta muốn dùng đủ loại thủ đoạn tàn ác nhất để trừng trị Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, lão cha, tất cả những người đã lừa gạt ta. Muốn làm cho bọn họ phải trầy da tróc vẩy, thống khổ đến mức muốn chết cũng không được. Nhưng dù thế nào cũng không thể làm ngoi lên nổi một tia hận ý, chỉ có sự phẫn nộ vẫn đang bốc lên…
Nàng thư thả bước đến gần. Khuôn mặt tuyệt mỹ lại trở nên quỷ mị. Ta đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy khỏi bàn, từ từ thối lui, nói: “Mẫu tiểu thư, đừng xúc động như vậy. Chuyện hôm nay biến thành thế nào, cũng không phải do ta cố ý…”
Mẫu Phượng Thấm hận nói: “Ta hận nhất, chính là vì ngươi không phải cố ý. Ngươi không cần cầu ước cái gì, tất cả đều tự động rơi xuống người ngươi. Còn ta, tính hết tâm cơ cũng không thể có được mong muốn bình thường nhất. Một khi đã là như vậy, ta không chiếm được, cũng đừng hòng có người nào chiếm được…”
Thân hình nàng phút chốc nhanh hơn. Ta vội vã lui về phía sau, lại thấy ánh đao đã loáng đến trên ngực ta. Máu tươi từ từ rịn ra. Nàng lại bỗng nhiên đông cứng, vết đao không thể đẩy thêm một tấc. Ta lui về phía sau vài bước. Phía sau nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người…
Là Tuyên Vương gia, ngón tay liền điểm trúng huyệt đạo của nàng…
Ta lấy tay che ngực, lui mãi về phía sau. Hắn vội tiến lên đỡ lấy ta, sắc mặt hoảng loạn nói: “Nàng sao rồi?”
Ta nhìn thoáng qua Tuyên Vương. Trải qua hơn mười ngày, không ngờ sắc mặt hắn lại tiều tụy rất nhiều. Nhìn gần còn có thể thấy được hai bên tóc mai có mấy sợi bạc. Người mới chừng ba mươi tuổi mà chỉ trong một đêm đã già đi không ít. Chẳng lẽ, là vì chuyện ta hủy hôn sao?
_________________