Beta: Docke
Ta nhẹ nhàng sờ sờ món trang sức trong tay, nhàn nhạt nói: “Kì thật Sắc điệp song phi này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vật này sau khi được làm ra, còn có một công dụng cực kỳ đặc biệt. Nếu không phải khách quý, ông chủ Phẩm Ngọc phường cũng lười nói ra…” Nói xong, ta nhấn vào cơ quan nhỏ nhất phía dưới con bướm vàng, con bướm vàng liền rơi ra, chỉ còn lại con bướm bạc. Trên mặt phiến lá phỉ thúy là con bướm bạc đang giương cánh muốn bay lên. Mặt cánh con bướm vàng là dùng kim tuyến cực nhỏ vẽ thành, độ co dãn vô cùng tốt. Ta ngạo mạn, chậm rãi dùng ngón tay gảy gảy nhiều lần lên cánh bướm. Cái cánh liền cuốn lại thành hình đóa hoa, còn đầu bướm hóa thành nhị hoa lọt vào chính giữa đóa hoa. Sau đó, ta cũng biến con bướm bạc thành hình như vậy. Một lần nữa lại gắn chiếc lá lên con bướm, biến chúng thành hai đóa hoa rạng rỡ sáng lấp lánh, một vàng một bạc kề vai sát cánh.
Ta cười cười, đem Sắc điệp song phi đã biến thành hai đóa hoa nhỏ đặt vào lòng bàn tay, thở dài nói: “Ông chủ Phẩm Ngọc phường không nói cho nhiều người biết. Có thể là vì, có một số người tay chân không đủ khéo léo. Cho dù biết được công dụng này nhưng tay chân thô cứng thì cũng khó tránh khỏi chuyện sẽ phá hủy cả món đồ…”
Nói xong, ta lắc lắc đầu định đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn đến mấy vị kia đang vây quanh ta mở to mắt mà nhìn, xem ta như là ảo thuật gia vậy …
Đỗ ma ma kia vẻ mặt tươi cười, vội vã ngăn lại, nói: “Vị tiểu ca này, à không, Lưu Vân sư phó, ngài đừng đi, ta còn có việc muốn nhờ… Ây da, ngài đừng đi mà.” Nàng giang hai cánh tay đứng chắn phía trước ta, tươi cười sán lạn như ánh mặt trời. Ta bỗng nhiên phát hiện, người Mẫu phủ quả thật rất khác biệt, ngay đến một vị ma ma mà dáng vẻ cũng tựa như một đóa hoa tươi thắm như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta toát ra vẻ gian giảo hả hê, hai vị nha hoàn tỷ tỷ kia thấy vậy trên mặt không tự chủ được, lộ ra thần sắc khinh bỉ. Ta nghĩ, ta chẳng phải cũng là ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi (lòng yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có) hay sao? Bộ các ngươi đáng giá lắm sao? Hơn nữa, ta cũng là thục nữ như ai thôi, thay đổi nữ trang, không thể so với các ngươi sao… Ây da, da trâu thì không thổi được, quả thật không được tốt lắm. Ta tức giận bất bình suy nghĩ, trên môi bởi vì dán hai chùm râu nho nhỏ, tức giận đến nỗi cảm giác như nó đang cong vểnh hẳn lên.
Đỗ ma ma tùy mặt gửi lời, biết ta nghĩ cái gì, vội trừng mắt lườm hai tiểu nha hoàn kia một cái, rồi cười nói với ta: “Lưu Vân sư phó, ngài đừng so đo với hai tiểu nha đầu này. Bọn họ là chưa từng gặp được đại quý nhân. Lại đây, lại đây, ta với ngươi cùng thương lượng chuyện này đi…”
Ta chậm rãi hỏi: “Hay là ngươi muốn mua Sắc điệp song phi này của ta? Chuyện này ta không thể đáp ứng được. Những món mà ta thiết kế, mỗi loại chỉ chừa lại một cái cầm tay thôi, không thể tùy tiện bán được…”
Đỗ ma ma vội nói: “Cái đó à? Ta không phải muốn lấy cái này của ngươi đâu. Người xem, tiểu thư nhà chúng ta cực kì yêu thích trang sức do người thiết kế. Đại hôn của tiểu thư sắp tới, cũng cần chuẩn bị mấy món đồ cưới. Ngài xem, có thể theo ta hồi phủ, thiết kế cho tiểu thư chúng ta vài món được không. Ngài yên tâm, tiền bạc chắc chắn không thành vấn đề.”
Ta trầm mặc một lúc lâu, sau mới lắc lắc đầu nói: “Không được, không được, vị phu nhân này, chuyện làm ngọc, ta không thể đáp ứng ngươi được. Ta còn có việc phải làm…”
Đỗ ma ma vội hỏi: “Ngài có chuyện gì? Nếu được, ta kêu người Mẫu phủ giúp ngài. Chỉ cần ngài nói một tiếng, mặc kệ là chuyện gì, ta đều có thể giúp ngài giải quyết…” Thấy nàng nói được như vậy, làm như ngay cả tội giết người nàng cũng có thể giúp ta thu xếp ổn thỏa. Ta vẫn trầm mặc, trầm mặc đến nỗi khiến nàng bất an không yên nhìn ta.
Ta thở dài: “Kỳ thực, việc của ta, tuy cũng không phải là việc gì to tát, nhưng ta vẫn không thể giúp ngươi. Đó là bởi vì ta còn muốn đi hỏi vợ a. Ngươi xem, ta đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa lập được chính thê. Lần này, vất vả lắm mới đến được Đại Tề, chỉ mong tìm được vị hôn thê thất lạc từ nhỏ. Tuy rằng vẫn chưa tìm được, nhưng cũng không thể chậm trễ đúng không. Nhỡ đâu chỉ chậm một ngày mà vị hôn thê của ta đã không chờ nổi, thành thân với người ta. Như vậy chẳng phải ta sẽ không lấy được vợ rồi sao. Ta rất cố chấp nha, mấy khuê nữ con nhà bình thường, ta nhìn đã thấy chướng mắt. Nhà vị hôn thê của ta, phải là một gia đình giàu có. Không được, ta phải nhanh chóng mua lễ vật rồi gấp gấp mang qua cho nàng mới được…” Ta chỉ chỉ ngoài cửa, nói: “Người đi cùng ta chờ bên ngoài đã lâu, phiền đến nỗi hết kiên nhẫn rồi…” Ta nói mấy lời này, bọn họ lại có chút tin tưởng. Trong mắt bọn họ, thân là nam tử nhưng ngoại hình của ta lại quá thấp bé, chỉ cao hơn bọn họ một chút mà thôi. Nam tử mà có dáng người thấp bé như vậy, còn có chút hoang tưởng, muốn tìm một vị khuê nữ con nhà giàu có. Chẳng trách đã già như vậy rồi mà còn chưa thành thân. Nói không chừng, vị hôn thê kia của ta đã sớm thành thân cùng ngươi khác rồi, còn lon ton chạy tới, thật là đáng thương.
Thần sắc của bọn họ rõ ràng là đang thương hại ta. Tuy rằng tay nghề của ta là hạng nhất, nhưng cũng chỉ là một công việc thấp hèn, làm sao có thể bì được với việc đọc sách thi cử, phong hầu bái tướng. Tuy rằng điều mà các khuê nữ nhà giàu tha thiết ước mơ, chính là những món trang sức do ta thiết kế. Nhưng nếu thật sự muốn bọn họ gả cho một tên nghệ nhân thì còn phải xem xét lại. Ta nghĩ, nếu bọn họ mà nhìn thấy bộ dạng thấp bé lún phún râu của ta, chỉ sợ, họ thà bị một tên hái hoa tặc hái đi, cũng không thèm gả cho ta đâu…
Đỗ ma ma yên lòng, nở nụ cười nói: “Ta còn tưởng chuyện gì khó khăn, thì ra là ngài muốn đi tìm vợ. Chuyện này thì dễ thôi, chỉ cần ngài ở lại, ta bảo đảm sẽ tìm giúp ngài một cô dâu tốt…”, nói xong, nhìn nhìn qua hai ả nha hoàn. Ta ngầm hiểu, liền làm ra vẻ mê đắm sắc đẹp ngắm nghía hai vị nha hoàn tỷ tỷ, rồi liên tục gật đầu, có chút dấu hiệu như đã động lòng rồi. Lại thì thào nói: “Nhưng còn vị hôn thê kia của ta…”
Đỗ ma ma cười nói: “Sợ cái gì, nếu như tìm được rồi, thì coi như về sau ngài cưới hai vợ đi, cho nàng làm vợ cả. Nếu như tìm không thấy, ngài cũng đừng đánh mất cơ hội. Người như chúng ta, người bên ngoài muốn cầu cũng cầu không được nữa đó…” Nói xong, ý bảo ta hãy nhìn Tiểu Lan mà xem. Ta nghĩ, nàng làm vậy là muốn kết hợp tiên – nhân hay sao. Ta cũng phải phối hợp một chút đúng không? Ta nhìn qua Tiểu Lan. Nha hoàn Tiểu Lan kinh hãi, nàng biết Đại Lan là hoa đã có chủ, khẳng định là đang nghĩ: Đỗ ma ma không phải định yêu cầu tiểu thư, đem ta…
Ta hắc hắc cười hai tiếng, nội dung bên trong không cần nói cũng biết. Ta nhìn Tiểu Lan, lại quay qua nói với Đỗ ma ma: “Vậy không biết quý phủ nhà ngài ở đâu?”
Đỗ ma ma thấy ta có vẻ đã ưng thuận, không cần nàng phải phái người đến bắt cóc nữa, nói liên hồi: “Lưu Vân sư phó, vừa rồi ngài chưa nghe rõ hay sao. Nhà chúng ta là Mẫu phủ. Là Mẫu phủ đó, mọi người ai ai cũng biết, nằm trên đường Triều Dương đó…”
Ta bừng tỉnh đại ngộ, sự vui mừng lồ lộ hiện lên đuôi lông mày, hỏi không ngừng: “Ngài thật sự là người của Mẫu phủ sao? Ta vừa rồi bận chọn quần áo, không để ý mọi người nói cái gì. Thật sự là người của Mẫu phủ sao?” Biểu tình của ta quá sùng bái. Tuy rằng ba người bọn họ đã quen được người ta sùng bái, nhưng trông thấy biểu tình của ta, vẫn không nhịn được, đuôi lông mày nhảy nhót. Ta nghĩ, ta quả thật hâm mộ bản thân mình quá đi. Sau khi xuyên không đến đây, đã biết mình nhất định sẽ nữ cải nam trang, gây họa khắp nơi. Cho nên thường xuyên đứng trước gương luyện tập biểu tình. Luyện được biểu tình so với nam nhân thực sự không có gì khác biệt, hơn nữa, còn luyện cái kiểu ham mê nữ sắc đáng khinh đó. Nhìn xem, ta chẳng cần phải tạo hầu kết (trái cấm trên cổ đàn ông) giả, cơ ngực giả gì gì đó, cũng không ai tin nổi ta là nữ nhân. Thử hỏi có nữ nhân nào mà lại háo sắc, đáng khinh như vậy không? Có nữ nhân nào nguyện ý cải trang thành một tên nam nhân háo sắc đáng khinh như vậy không? Muốn giả, thì cũng phải chọn diện mạo đẹp như Phan An mà giả mới phải chứ? Ta không khỏi có chút đắc ý dạt dào. Trong mắt bọn họ nhìn vào, biểu tình của ta lại càng giống như thần hồn điên đảo, càng thêm khẳng định đã thu phục được lòng ta rồi. Nữ tử Mẫu phủ, từ tiểu thư đến nha hoàn đều là ngàn vàng khó cầu mà.
Đỗ ma ma liền nói liên hồi: “Lưu tiên sinh, vậy coi như ngài đồng ý rồi nha? Hay là theo ta về luôn thôi…”
Ta khó xử nói: “Phu nhân, người xem ngài đã gấp đến độ nào, ta cuối cùng cũng phải nói vài câu với người bên ngoài mới đi được chứ. Tôi tớ kia của ta vẫn còn chờ ngoài cửa mà.”
Ánh mắt Đỗ ma ma bỗng lộ ra vẻ cung kính, nói: “Vị tiểu hỏa nhi đứng bên ngoài kia chính là tôi tớ của ngài?”
Ta gật gật đầu, đang suy nghĩ vì sao nữ nhân này tự dưng thái độ lại có chuyển biến như vậy? Cứ như nàng vừa gặp được nhân vật nào đó khiến nàng tim đập loạn nhịp không bằng. Lại nghĩ, ngồi chồm hổm bên ngoài, ngoại trừ Tiểu Phúc Tử thì còn có ai nữa sao?
Nàng nói: “Lưu Vân sư phó quả nhiên là bất phàm, không thể tưởng tượng được đến tôi tớ của ngài cũng là một cao nhân võ công thâm hậu như vậy…”
_________________