Khi Giả Tuệ Như và thiếu niên cao thủ bảo hộ bên cạnh nàng đi xa, lần đầu tiên anh có cảm giác mờ mịt và suy sụp mà trước nay chưa từng nếm trải. Tuy ngoài mặt anh vẫn tươi cười ngăn trở thủ hạ chặn bọn họ lại, nhưng anh biết. Cho dù muốn ngăn, Thanh Loan không có ở đây, cũng không có biện pháp nào ngăn được bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thụy đều đứng giữa trung tâm đấu tranh, không biết đã trải qua bao nhiêu âm mưu cung đình tàn khốc. Nhưng anh chưa bao giờ vướng phải tình trạng thúc thủ vô sách (bó tay không còn cách nào) như bây giờ. Kế hoạch này cũng không hoàn mỹ, anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị thất bại. Nhưng anh không thể ngờ được, nàng lại bỏ đi dễ dàng như vậy. Đang lúc nói cười, nhẹ nhàng bâng quơ lại có thể hoàn toàn đánh bại được anh. Có lẽ, anh không hạ lệnh chặn lại, nguyên nhân chính là vì nét tươi cười trào phúng nhàn nhạt, cùng thần thái chơi đùa của cô gái kia.
Mà nguyên nhân chính yếu nhất, có lẽ chính là vì nàng đã coi thường mình, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Mặc kệ hoàn cảnh hiểm ác cỡ nào, bị người khác đối đãi thế nào, Lâm thụy đều có thể cười nhạt chấp nhận, còn có thể chuyển nguy thành an. Ví như lúc trước, với sự đền nghị của nhị ca Tuyên Vương, anh bị phụ vương đưa đến Tây Sở làm con tin. Anh đều có thể bằng năng lực chính mình mà chiêu binh mãi mã, còn thuyết phục được giang hồ đệ nhất phái Thanh Phượng Môn đồng ý trợ giúp mình. Tuy anh là con tin, là một vương tử mà Đại Tề không để ý đến nhất, nhưng từ nhỏ, bằng trí tuệ và mưu lược của mình, anh đã tự dựng cho mình một vùng trời riêng, rốt cuộc cũng gây được sự chú ý của phụ vương, còn hãm hại được Tuyên Vương. Nhưng nếu như không phải bản thân anh ngầm đồng ý, thì sao lại có thể đến Tây Sở làm con tin? Chẳng qua anh chỉ vì muốn tránh né chiến tranh hàng loạt trong triều đình lúc bấy giờ. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến Tuyên Vương thả lỏng cảnh giác với mình. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể âm thầm bồi dưỡng thế lực của riêng mình. Đến cuối cùng, cùng Tuyên Vương quyết thắng bại một phen.
Anh chưa bao giờ quên, lúc tám tuổi, anh đã tận mắt chứng kiến mẫu thân bị Tuyên Vương một kiếm sát hại như thế nào. Vậy mà mẫu thân chỉ được an táng qua loa, còn Tuyên Vương, một chút gọi là đền tội cũng không có. Đơn giản chỉ vì mẫu thân anh sớm đã bị biếm vào lãnh cung…
Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên anh cảm thấy nản lòng thoái chí. Có lẽ bởi vì trong mắt cô gái kia, không hề có chút nhiệt tình nào với anh. Ánh mắt nàng nhàn nhạt mà trêu tức. Đối với nàng, anh chẳng qua chỉ là một người qua đường mà thôi…
Bỗng nhiên trong lúc đó, anh có một suy nghĩ. Anh nghĩ, giả sử thắng được mọi người nhưng không chiếm được cô gái kia làm bạn, thì cuộc đời này, còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Diệp Bất Phàm nhìn chủ tử, trông thấy rất rõ ràng vẻ buồn bã thất thần của anh. Hắn nói: “Điện hạ, có cần phái người…?”
Lâm Thụy lắc lắc đầu, nói: “Theo dõi nàng thì có ích lợi gì đây? Ngay cả Tư Đồ nương nương còn không giữ nổi bước chân nàng mà?” Lại cười khổ: “Bởi vậy, chúng ta chỉ sợ đã hoàn toàn trở mặt với nhị ca rồi. Hiện giờ hắn chưa có thời gian đối phó ta, nhưng e rằng sau này, đã không còn khả năng ngồi trên núi mà xem hổ đấu nữa rồi…”
Diệp Bất Phàm than khẽ, nói: “Nhị Vương tử hiểu rõ, điện hạ cũng hiểu rõ, đây là chuyện sớm muộn mà thôi…”
Lâm Thụy thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía xa xa, rốt cuộc cũng không phái tùy tùng đuổi theo. Anh thì thào hỏi Diệp Bất Phàm: “Ngay từ đầu, có phải là ta đã sai lầm rồi không?”
Diệp Bất Phàm nói: “Điện hạ là người hiểu rõ nhất, với người nào thì nên dùng thủ đoạn nào. Có một số người, cần phải lấy chân tâm chân thành mà tiếp đãi. Nhưng có một số người, chỉ cần dùng thủ đoạn là có thể khống chế được.”
Lâm Thụy nhìn lại hắn: “Xem ra, ta đã thật sự sai lầm rồi. Nàng dùng kế, mặc dù âm độc giảo hoạt, nhưng đối với những người bên cạnh lại rất chân thành, thân như người nhà. Thấy nàng vì muốn giải thoát bạn thân lúc nhỏ mà dốc hết toàn lực, lẽ ra ta phải nhận ra rồi mới phải. Cách ta đối với nàng, có thể nói là một loại sỉ nhục…”
Diệp Bất Phàm nghĩ. Điện hạ cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Tất cả kế hoạch vừa rồi dùng để lừa gạt một cô gái, thật ra nhược điểm lớn nhất chính là, bức bách vũ nhục chứ không tính tâm kế đối với nàng. Vậy thì làm sao có thể lấy được chân tình của nàng? Những người bên cạnh nàng, Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ nương nương, chẳng phải cũng đều như thế hay sao…
Quỳnh hoa đứng bên cạnh bọn họ, không nói chen vào. Địa vị của nàng, chủ tử không gọi thì nàng cũng không thể tùy tiện nói xen vào được. Diệp Bất Phàm dường như biết nàng có chuyện muốn nói, bèn hỏi nàng: “Quỳnh đội trưởng, ngươi có ý kiến gì không?”
Quỳnh Hoa cung kính làm lễ chào hỏi rồi nói: “Chủ tử không cần lo lắng. Thuộc hạ cùng Giả tiểu thư có chút qua lại. Nàng đối với ta cũng không có ác ý lắm. Nếu chủ tử lo lắng, sao không phái thuộc hạ đi theo Giả tiểu thư?”
Lâm Thụy gật gật đầu, nói: “Chẳng qua là…”
Quỳnh Hoa nói: “Thuộc hạ biết võ công của mình thấp kém, nhưng truyền tin tức qua lại, thuộc hạ vẫn rất có lợi thế…”
Lâm Thụy gật đầu, Diệp Bất Phàm nói: “Vậy ngươi đi làm đi!”
Lâm Thụy nhìn nàng nói: “Sao có thể để ngươi đi một mình được?”
Quỳnh Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu. Diệp Bất Phàm lại tựa như đã đoán trước được kết quả này, gật gật đầu nói: “Bọn họ tuy nói vậy nhưng cũng không đi quá xa đâu. Nàng ta sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha cơ hội giải cứu Tư Đồ quý phi. Còn chúng ta, cũng cần y thuật của nàng để giải tỏa huyệt đạo cho Thanh Loan.”
Lâm Thụy nói: “Một khi đã như vậy rồi, con đường này cũng không phải chỉ có bọn họ đi được, vì sao chúng ta không thể đi?”
Nói xong, anh ha ha cười, nói: “Phái người dò đường, xem bọn họ đi đến đâu rồi?”
Diệp Bất Phàm nghĩ. Vì sao mới cùng nàng kia gặp qua có mấy lần mà đã nhiễm phải tính xấu của nàng rồi?
—————–
Ta và Tiểu Phúc Tử đi đến lúc ánh mặt trời rực rỡ tỏa sáng trên còn đường lớn. Hai bên đường gió nhẹ mơn man, hoa thơm chim hót. Thật sự người gặp chuyện vui, tinh thần phấn khởi thì cả thế gian cũng đều thân thiện ấm áp. Tâm tình vui thích khôn tả.
Tiểu Phúc Tử chần chờ một lúc lâu mới hỏi ta: “Vì sao ngươi lại cao hứng đến vậy?”
Ta nói: “Cao hứng hồi nào? Làm gì có?”
Tiểu Phúc Tử nhìn ta nói: “Lông mi ngươi thiếu chút nữa thì bay lên đỉnh đầu rồi, còn nói không cao hứng?”
Ta nhìn hắn, nói: “Ngươi cho là ai cũng sẽ giống như ngươi vậy, mặt như tảng băng lớn, vui giận gì cũng không biến sắc hay sao? Ta đây chỉ đang phản ánh tâm trạng bình thường mà thôi…”
Tiểu Phúc Tử nghẹn lời, qua một hồi lâu mới thì thào với một con chim đang bay qua trên đầu: “Trước kia, lúc khiến Nhàn Phi, Thanh Loan biến thành đầu bụi mặt bụi, cũng không thấy nàng vui thích đến như vậy nha. Cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì nữa? Thật không hiểu nổi, thật là không hiểu nổi…”
Ta nghĩ. Ta trắng trợn rõ ràng như vậy thật sao? Ngươi không hiểu nổi cái gì, ngươi cần biết để làm gì, lắm lời nhiều chuyện làm gì? Ta đang muốn trả lời một cách mỉa mai thì Tiểu Phúc Tử đã phóng vọt lên phía trước, thoáng cái đã bỏ xa ta vài chục bước. Cho dù không hài lòng nhưng chậm chạp như ta thì cho dù có muốn giáo huấn hắn một chút cũng không có cách nào. Trừ phi có thể mạo hiểm, cất cao giọng mà mắng, nhưng lại nguy hiểm, bốc khói mất…
Ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy. Ta cũng thì thào nói: “Bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?”
Tiểu Phúc Tử phút chốc lập tức quay về bên cạnh ta, điện xẹt cũng không nhanh bằng hắn được, hắn nói: “Ta đã muốn hỏi từ lâu rồi. Chúng ta đi đâu bây giờ? Tư Đồ cô nương còn không biết đã bị bọn họ giấu ở đâu nữa…”
Ta lé mắt nhìn hắn một chút, hỏi hắn: “Theo ý ngươi thì nhóm người đã cướp Tư Đồ đi, là thần thánh phương nào?”
Tiểu Phúc Tử lo nghĩ rồi nói: “Nhóm người này hình như không hòa hợp với Nhị vương tử Tề quốc, luôn luôn muốn cùng hắn ganh đua cao thấp. Tất cả sách lược đều nhằm vào Tuyên Vương. Nhàn Phi chết, thủ hạ của Nhàn Phi là Tiết Trường Qúy cũng đã chết. Còn trong mật thất, Quy Trữ và Tử Dạ cũng rất cố kỵ nhóm người này. Ta nghĩ, chủ tử của nhóm người này, vị Lâm Thụy kia, địa vị ở Đại Tề có thể ngang hàng với Tuyên Vương, ít nhất thì cũng không thấp hơn hắn đâu.”
Ta gật gật đầu, nói: “Nghe nói. Hoàng đế Đại Tề có ba người con trai: Thái tử Tề Thiểu Uyên, Nhị Vương tử Tề Tuyên Lâm, Tam Vương Tử Tề Thụy Lâm. Thái tử giám quốc không thể rời khỏi triều đình. Tuyên Vương thì đang chỉnh binh mạt mã, cũng không thể tùy tiện rời khỏi Tề quốc. Duy nhất có một người, chính là con tin của Tây Sở mà sau này đã biến mất tung tích, Tam Vương tử Tề Thụy Lâm. Buồn cười chính là, ngay cả tên hắn cũng xưng mình là Lâm Thụy…”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nói: “Xem ra, vị Lâm Thụy này chính là Tam Vương tử Tề quốc. Không thể ngờ được hắn lại có thế lực và trí tuệ như thế. Ẩn hiện khí thế áp hẳn Tuyên Vương, lại luôn luôn giấu tài, không hề nổi danh chút nào. Mọi người đều chỉ biết trí tuệ của Thái tử, võ công của Tuyên Vương, nhưng chưa bao giờ biết vị Tam Vương Tử này kỳ thật lại là một đại trí tuệ giả.” Nói xong, hắn nhìn ta.
Ta cười cười nói: “Trải qua một trận ở khách điếm lần này, e rằng hắn muốn giẩu tài cũng không được nữa rồi. Nhàn Phi và Tiết Trường Quý chết, hắn còn có thể tránh né liên quan. Nhưng hiện giờ, mười mấy bộ hạ của Tuyên Vương thiếu chút nữa thì bỏ mạng, với tính cách chém gió của Tuyên Vương thì thù này không báo, hắn làm sao an tâm cho được?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Nhưng cứ như vậy thì chúng ta muốn tìm được Tư Đồ cũng sẽ rất khó khăn…”
Ta nói: “Hòa thượng phải có miếu. Quỳnh Hoa nói với ta một câu. Nàng nói: “Tư Đồ nương nương bình an.” Với tính cách của nàng, nói vậy cũng không phải muốn lừa gạt ta. Ta nghĩ, nếu trong phủ tướng quân không tìm thấy Tư Đồ, mà nhóm người này lại muốn bắt ta về nước Tề. Vậy thì khả năng rất lớn là Tư Đồ đã bị bọn họ đưa đến Đại Tề rồi. Hơn nữa, hắn sẽ không khinh địch mà buông tha chúng ta như vậy…”