Tiểu Phúc Tử hỏi ta: “Bọn họ rốt cuộc trốn ở nơi nào? Phủ công chúa ta đã tìm nát cả rồi, nhưng vì sao vẫn tìm không thấy?”
Ta mỉm cười: “Đương nhiên là ngươi tìm không thấy rồi. Bởi vì căn bản là bọn họ không có trong phủ công chúa.”
Tính cách công chúa lạnh lùng, phẩm tính cao ngạo, cũng không quá ham thích quyền lực. Ngay từ lúc nàng còn trẻ đã bị người ta cự tuyệt hôn ước. Chuyện này cả triều đình lại không có mấy ai được biết. Vậy cũng đủ hiểu tính cách nàng ẩn nhẫn mà yếu đuối rồi, chẳng những lúc ấy không giáng tội cho Tư Đồ tham tướng mà làm như sợ bị mất mặt vậy, áp chế dấu nhẹm chuyện này. Người như nàng, làm sao có thể có quan hệ gì với mật thám của Đại Tề được? Nếu bọn người Thanh Loan từ cửa sau của phủ công chúa mà vào, lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Duy nhất có quan hệ với bọn họ, chỉ có thể là người dưới của phủ công chúa mà thôi. Quản gia, dưới một người mà trên vạn người, hiện quan không bằng hiện quản. Đám người Thanh Loan thâm nhập vào phủ công chúa, hỏi cũng không bị hỏi một câu. Tổng hợp với những gì Tiểu Phúc Tử quan sát thu thập được từ lúc còn lợi dụng Tiết Trường Quý vào ở trong phủ công chúa. Quyền lực của quản gia phủ công chúa thật sự rất lớn. Cho nên, nếu không phải chiếm được sự chiếu cố của quản gia thì bọn họ làm thế nào có thể thuận lợi vào phủ được?
Chỉ có điều, trong lòng ta còn có một thắc mắc. Với người khôn khéo như Nhàn Phi nương nương, vì sao lại phái thủ hạ trọng yếu của nàng là Tiết Trường Quý nằm vùng trong phủ công chúa. Hơn nữa lại là một công chúa không màng thế sự? Chuyện này đối với nàng có ích lợi gì đây?
Sơ hở duy nhất của quản gia, chính là vào một tháng trước đã dùng mấy vạn lượng vàng ròng mua về một khối kim mang ngọc. Tuy rằng chuyện hắn mua ngọc cực kỳ kín kẽ, nhưng trên đời này có bức tường nào lại không có gió lùa đâu, huống chi hắn còn mời lão sắc quỷ tiền bối của Phẩm Ngọc Phường về phân biệt ngọc thật giả nữa? Mà lão sắc quỷ này, vừa may lại đang chết mê chết mệt Bão Cẩm nhà ta. Trước lúc đi giám ngọc đã đem tất cả hành tung của lão báo cáo lên Bão cẩm rồi. Cho nên mới nói, thanh lâu, chính là nơi tập trung tình báo. Không ngờ rằng, phương diện này lại câu được một con cá lớn như thế…
Buổi tối, ánh trăng sáng ngời như thủy ngân chiếu rọi khắp mặt đất. Ta và Tiểu Phúc Tử đứng mấy giờ liền sau cửa động nhỏ nơi góc tường mà hồi nhỏ ta và Tư Đồ đã bị chó rượt. Nơi này là nơi duy nhất có liên hệ gần nhất với phủ Đại tướng quân.
Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Ngươi có thể mang ta bay qua đầu tường này được không?” Còn có một vế sau nhưng ta không nói ra: nhưng không được dùng thang đâu…
Có thể thấy được chuyện Lâm Thụy kia trêu cợt ta ngày đó đã làm nảy sinh trong lòng ta một bóng ma lớn cỡ nào, có sức giết hại cỡ nào đối với tâm hồn bé bỏng của ta.
Đứng ở chỗ này, ta lại nhớ đến thời gian lê lết chật vật trên đầu tường lúc đó…
Tiểu Phúc Tử kỳ quái liếc mắt nhìn ta, làm như không hiểu ta hỏi vậy là sao. Hắn tự nhiên cho rằng ta cố tình gây sự, không đáp lời mà hỏi ngược lại ta: “Tư Đồ nương nương thật sự ở trong phủ tướng quân sao?”
Ta cười cười nói: “Một quý phi đã bị phế, con gái của Tư Đồ đại tướng quân lại bị giấu trong phủ đã bị niêm phong của đại tướng quân. Hơn nữa, chung quanh phủ tướng quân còn có người của triều đình nghiêm mật giám hộ. Ngươi nói xem, có ai sẽ tin được chuyện này đây?”
Nơi không có khả năng nhất lại chính là nơi có khả năng cao nhất. Ta vô cùng bội phục người nào là thủ lĩnh của mật thám Đại Tề. Cũng bởi vì hắn có khả năng trêu cợt được ta.
Hai người chúng ta đi vào, đương nhiên không cần dùng thang…
Bên trong phủ tướng quân trống trải tịch liêu, tro bụi dầy đặc, mạng nhện giăng mắc khắp nơi. Mấy trụ gỗ lim trong phòng tiếp khách cũng đã bị chuột gặm hết mấy nhát răng, tàn phá không thôi. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trăm hoa trong hoa viên đã sớm điêu tàn, cỏ dại mọc thành bụi, lá rụng đầy trên đất.
Không hề có dấu vết con người.
Tiểu Phúc Tử quay đầu qua nhìn ta, ý bảo ta nói thử cho hắn nghe xem đám người kia trốn ở nơi nào?
Ta không thèm để ý đến sự hoài nghi của hắn, nhìn thấy cảnh sắc tịch liêu bên ngoài, bỗng nhiên nói một câu: “Thật thích hợp làm nơi lui tới của hồ ly…”
Bởi vì, ta bỗng nhiên nhớ đến, đám hồ tiên trong truyện Liêu trai chí dị rất hay xuất hiện ở mấy nơi rách nát, cỏ dại mọc thành bụi như thế này.
Nhưng đám này lại là người, không phải hồ ly. Bọn họ cũng không thể nào đột nhiên biến ra một căn phòng sạch sẽ để ở. Cho nên, phủ tướng quân này, phải có mật thất.
Hỏi ta làm sao biết được ư? Nguyên nhân rất đơn giản. Lúc phụ thân dạy ta, môn học đầu tiên chính là môn cơ quan ám khí.
Làm mật thất cơ quan trong phủ tướng quân, là vì cái gì? Đó là vì phụ thân muốn chỉ điểm cho ta biết điều thực tế, ông đã làm một cái để khoe khoang với con gái. Xem đi, thiết kế của ta xảo diệu cỡ nào nha, con có sùng bái ta không?
Ta cứ theo lẽ thường, trừng mắt một cái bỏ qua…
Đương nhiên, Tư Đồ cũng biết mật thất này. Hơn nữa đã cùng ta len lén đi vào không phải chỉ có một lần. Có một lần, để kiểm nghiệm thành quả học môn cơ quan của ta, ta sửa lại cơ quan của phụ thân một chút. Sau đó, Tư Đồ dẫn phụ thân của nàng, đại tướng quân đi vào mật thất, rồi đóng cửa hai ngày hai đêm. Ngẫm lại lúc đó, toàn bộ hạ nhân đã tìm kiếm khắp chung quanh phủ cũng không tìm thấy đại tướng quân. Ta cùng Tư Đồ biểu diễn vẻ mặt vô tội. Tình cảnh đó, tựa như một giấc mộng, thật sự rất hoài niệm nha…
Từ đó về sau, lão cha hờ của ta liền tăng cường bố trí cơ quan và phòng vệ, khiến cho ta tìm kiếm nhiều năm cũng không tài nào vào lại được mật thất.
Lúc ta đang mải miết hồi tưởng quá khứ, Tiểu Phúc Tử yên lặng đi phía sau ta, kiên nhẫn chờ ta vạch ra mật thất.
Ta đi dạo một vòng trong phủ tướng quân rồi trở về thư phòng của tướng quân. Trong thư phòng, mấy giá sách đều bị xô đổ. Nhìn thấy dấu tích hoang phế đó, Tiểu Phúc Tử hỏi ta: “Cửa vào mật thất ở trong này sao?”
Ta hỏi lại hắn: “Nơi này giống như có cửa khẩu nào hay sao?”
Đưa mắt đảo qua một vòng, bốn bức tường đều trống trơn, trên mặt đất tràn đầy giá sách và những cuốn sách. Nhìn thế nào cũng không giống như có mật thất gì đó.
Tiểu Phúc Tử lắc đầu, nói: “Không có…”
Ta gật gù nói: “Đúng vậy. Nơi này không có. Vừa rồi tất cả những nơi ta đã đi qua cũng đều không có…”
Tiểu Phúc Tử hỏi ta: “Vậy vì sao ngươi lại phải đi nhiều nơi như vậy?”
Ta nói: “Bởi vì ta cảm thấy kỳ lạ. Mật thất trong phủ tướng quân, vì sao nhóm mật thám Đại Tề biết được. Mà chung quanh cũng không có dấu vết tìm kiếm. Cũng không có khả năng là Tư Đồ tự mình yêu cầu được nhốt trong mật thất. Ta nghĩ, bọn họ đã biết từ lâu, rằng trong phủ tướng quân có một mật thất…”
Còn trước cả lúc ta bị bắt trẹt cưỡi trên đầu tường. Khó trách Lâm Thụy kia lại không cho ta vào phủ tướng quân. Nói vậy thì lúc đó hắn đã lập xong kế hoạch đưa Tư Đồ vào phủ tướng quân rồi sao? Nói không chừng vào thời điểm đó, hắn đã cho tiến hành hành động đầu tiên này rồi. Tuy rằng hắn nhốt nàng trong mật thất, và mật thất này lại là một nơi không thể ngờ đến nhưng nếu quả thật ta có thể vào được phủ tướng quân thì làm sao lại tra không ra hành động của bọn họ?
Tiểu Phúc Tử còn muốn hỏi ta cửa vào mật thất rốt cuộc là ở đâu.
Ta hỏi hắn: “Còn chỗ nào chúng ta chưa đi qua không?
Hắn nghĩ nghĩ, mở to đôi mắt nhìn chăm chú: “Phòng bếp? Không có khả năng… Nếu không thì là nhà vệ sinh? Càng không thể nào…”
Ta nói: “Tiểu Phúc Tử, suy nghĩ của ngươi sao lại kỳ quái như thế. Trước thì nghĩ đến nơi ăn uống, sau lại nghĩ ngay đến nơi thải đồ. Hai cái cực đoan đó đều bị ngươi nghĩ đến hết rồi. Ta cũng thật bội phục ngươi…”
Khóe miệng Tiểu Phúc Tử giật giật, không tự chủ được thoáng đỏ mặt lên. Thấy bộ dáng lão thành của hắn đột nhiên hỏng mất, rốt cuộc hiện ra dáng vẻ niên thiếu đáng yêu, ta quyết định không hỏi hắn nữa. Bởi vì, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được cửa vào ở đâu.
Bởi vì, bài học đầu tiên về cơ quan mà lão cha hờ của ta dạy ta, chính là muốn ta tìm xem cửa vào mật thất trong phủ tướng quân nằm ở đâu. Ta phải tìm mất độ ba ngày mới tìm được. Tiểu Phúc Tử làm sao có khả năng trong vòng một canh giờ đã tìm ra?
Ta đi vào hoa viên. Cũng giống như tất cả các hoa viên khác, nơi này cũng có một cây cầu nhỏ bắc qua một hồ nước. Chỉ có điều bây giờ đã gần cạn khô rồi. Trong hoa viên có không ít các loại cây cối. Tướng quân không ưa thích hoa cỏ, chỉ thấy cây cối. Bởi vậy, hoa viên của ông, vùng đất trống thì trồng vài cây đại thụ, xung quanh những ngọn núi giả hay gần bờ tường cũng đều thấp thoáng táng cây.