Nhóc gai tôm đứng nghiêm, vừa chờ vừa nhỏ giọng nói: “Phụ thân có thể rời giường không? Đệ thấy hơi bị quá sức ấy.”
Tiểu ác ma còn chưa lên tiếng, Thần Ma Chi Tức trên vai nó đã bắt chéo chân, nói: “Chắc chắn không thành vấn đề! Hề chưởng viện có làm mười lần một đêm thì nhiều lắm cũng chỉ mất một khắc là hồi phục xong. Tu vi thâm hậu như y, chút vất vả ấy có là gì.”
Cảm ơn đã khích lệ nhá! Mặt mũi hai huynh đệ đồng loạt vặn vẹo.
Mà khiến bọn họ nhăn nhó tợn hơn chính là… Thiên Cù Tử đến thật, hơn nữa còn rất đúng giờ.
Gót giày chàng giẫm lên lá trúc, rừng trúc xanh rì bên cạnh càng làm nổi bật y quan trắng như tuyết trên người chàng, dáng người cao thẳng, hoàn toàn là hình ảnh của chân tiên trong mây, không nhiễm cát bụi.
Thần sắc của hai huynh đệ đồng thời trở nên phức tạp.
Thiên Cù Tử không muốn ồn ào đánh thức Húc Họa, cho nên chỉ tiện tay bẻ một cành trúc dạy kiếm pháp cho hai đứa con. Mặc dù Cửu Uyên là tông môn tu tiên đứng đầu, nhưng đệ tử vẫn không thể kém về mặt công phu. Nhìn kiếm pháp của chàng bay múa như du long, nhóc gai tôm mấy lần muốn nói chuyện nhưng đều không biết mở miệng kiểu gì… Cha à, chẳng lẽ tu tiên không có cách nào cải thiện tố chất thân thể tốt hơn chút sao? Cứ tu tới tu lui kiểu này hình như chẳng tác dụng mấy nha…
Thiên Cù Tử thị phạm bộ kiếm pháp ba lần, tiện tay ném cành trúc sang một bên rồi nói: “Bắt đầu luyện công đi! Vân Kiểu, ngươi là huynh trưởng, phải năng nổ chấn chỉnh bản thân để làm gương cho đệ đệ, không thể tùy hứng làm bậy! Hôm nay ta sẽ về muộn, bài tập của đệ đệ do ngươi đốc thúc.”
Tiểu ác ma nghe phụ thân răn dạy, lập tức ngoan ngoãn cúi người khom lưng, “Phụ thân dạy rất phải, hài nhi nhớ kỹ rồi.” Nhóc gai tôm liếc trắng mắt… chẳng lẽ hôm nay mẫu thân cũng không đến thăm bọn chúng?
Hề tông chủ rất hài lòng, rốt cuộc vẫn còn trưởng tử nghe lời. Nhắc tới cũng phải ngẫm lại, tác phong của đứa nhỏ hình như không giống mình cho lắm…
Thiên Cù Tử mới kế nhiệm chức vị tông chủ, thật sự rất bận rộn.
Đầu tiên là phải bảo đảm tu vi của Hề Vân Giai tiến triển vượt bậc. Chàng muốn nhờ Y tông luyện một ít đan dược, chuẩn bị mấy ngày tới hỗ trợ Hề Vân Giai đẩy công lực lên thêm một cấp nữa. Vị trí chưởng viện Âm Dương viện không thể chỉ có tiếng mà không có miếng.
Chuyện hệ trọng nhưng lại không thể nóng nảy làm bừa… Nếu vì vài ngày quấn quýt với Húc Họa mà tổn thương căn cốt cả đời của đệ tử, chàng sẽ hối hận tột cùng.
Chàng không đánh thức Húc Họa mà để nàng ngủ ở chỗ mình… dù gì trên dưới Âm Dương viện bây giờ đều đã biết rõ quan hệ giữa hai người. Nàng muốn ngủ lại Khổ Trúc Lâm bao lâu cũng được, cho nên chàng một mình đến Y tông chuẩn bị đan dược cho Hề Vân Giai.
Nhóc gai tôm vừa thấy chàng đi xa, lập tức dừng tu luyện, ném kiếm gỗ sang một bên, rủ rê: “Ca, chúng ta chơi trò trảm yêu trừ ma đi.”
Tiểu ác ma nói: “Luyện tốt kiếm pháp đi đã, không sợ lát nữa phụ thân quay lại tét mông đệ à?”
Nhóc gai tôm nóng nảy phân trần: “Nhưng luyện mấy thứ kiếm pháp này chán phèo, còn không bằng đến sau núi bắt cá! Tại sao mẫu thân không tới gặp chúng ta vậy? Phải chi mẫu thân tới đón mình về Họa Thành, lúc trước ở Họa Thành đệ có phải luyện công gì đâu!”
Đó là bởi vì lúc ấy ngươi mới lớn bằng hạt vừng thôi! Tiểu ác ma nhún vai, “Chúc đệ nằm mơ thành thật.”
Khi Húc Họa tỉnh dậy, bên người trống không. Nàng duỗi tay sờ sờ, chỗ Thiên Cù Tử nằm đã lạnh tanh từ bao giờ.
Khó khăn lắm mới gặp lại mà lão thất phu dậy sớm như thế?
Trong lòng hậm hực không vui, nàng uể oải rời giường mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi mới đi ra ngoài. Bên rìa rừng trúc, tiểu ác ma đang luyện kiếm, nhóc gai tôm ngồi xổm dưới đất, cầm kiếm gỗ vẽ cây xương bồ trước mặt.
Húc Họa đi tới, giơ chân đá vào mông nhóc.
Lực của một cước này, dưới mắt nàng thì chẳng bõ bèn gì, nhưng nhóc gai tôm mới bao nhiêu tuổi chứ? Nhóc con lăn một vòng, rớt thẳng vào đầm nước nhỏ phía trước, hôn thân mật với bụi xương bồ trong đó.
Nó giật nảy mình, “Kẻ nào? Dám vô sỉ đánh lén người khác như vậy?!”
Vừa quay đầu lại, nhóc gai tôm liền trông thấy một nữ tử mặc váy áo màu trúc đang chau mày nhìn mình. Mặc dù còn nhỏ nhưng nó vẫn biết nữ giới bây giờ xuất hiện trong Khổ Trúc Lâm chỉ có thể là ai.
Thằng nhỏ nhất thời đứng hình không nói nên lời.
Húc Họa cũng chẳng để ý chuyện con trai đang chết trân, mỉm cười nói: “Chà chà, từ biệt vài năm, thấy ngươi vẫn vô dụng như vậy, vi nương yên tâm rồi.”
Nhóc gai tôm: “…” Người cũng biết mấy năm không gặp, một hơi không gặp đến khi ta tận bảy tuổi, mà câu đầu tiên của người là hỏi câu này à?
Nó sờ sờ gai tôm trên đầu, nói: “Mẹ, sao mẹ không hỏi han xem mấy năm nay con sống có tốt không?”
Húc Họa nhún vai, “Bởi vì ta không quan tâm chứ sao.”
Mẫu thân có cần thành thật như vậy không?! Nhóc gai tôm cảm thấy nước vào cả não mình rồi, nó vận dụng cả tay lẫn chân bò ra khỏi đầm nước, “Nhưng… con là con ruột của người đấy!”
Húc Họa nuối tiếc cảm thán: “Đúng rồi, haiz, đều do cha ngươi mềm yếu quá mức, không biết cân nhắc đường dài. Nếu như lúc đó cha ngươi nghe theo đề nghị của vi nương, luyện hóa ngươi thành một viên kiếm châu làm vật hộ tâm thì bây giờ đã sở hữu một pháp bảo tuyệt thế rồi. Đâu có giống như bây giờ… chậc chậc, một phế vật.”
… Cằm của nhóc gai tôm rắc một tiếng, rơi mất. Cái gì?! Nó không dám tin hỏi lại: “Luyện, luyện thành kiếm châu?!”
Tiểu ác ma đồng cảm giơ tay định sờ sờ đầu nó an ủi, nhưng trông thấy đầu nó toàn bùn sình thì rụt tay lại. Ngay cả Thần Ma Chi Tức cũng nhảy sang, dùng chân nhỏ vỗ vỗ vai nó.
Nhóc gai tôm cảm thấy thế giới ùn ùn sụp đổ, nó ráng chống người đứng dậy, vành mắt rưng rưng, “Nhưng năm nay con mới bảy tuổi, hơn nữa mấy năm qua còn không có cha mẹ bên cạnh, tu vi yếu kém chẳng phải là chuyện rất bình thường ư?”
Húc Họa hờ hững nói: “Ngươi cho là bình thường thì thôi.”
Nhóc gai tôm sửng sốt, đứng trước mặt nó bây giờ chính là mẫu thân đã sinh ra nó, nó lấy lý do này hết lý do nọ đương nhiên đều là vì muốn biện hộ ít nhiều cho bản thân. Nó cho rằng Húc Họa sẽ nghiêm nghị răn dạy nó, hoặc là chê bai mỉa mai để đả động ý chí vươn lên của nó. Thế nhưng, mẫu thân lại chỉ từ tốn nói một câu như vậy.
Nhóc gai tôm bỗng hơi luống cuống không biết làm sao, bèn liếc nhìn ca ca bên cạnh mình. Tiểu ác ma hiển nhiên không có ý định lên tiếng.
Nhóc gai tôm đành phải ngập ngừng mở miệng: “Người… không có lời gì khác nói với con sao?”
Húc Họa vắt óc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Có lời gì khác không à… hình như không có. Dù sao lúc đó mẹ ngươi rớt xuống thế gian này, cũng chẳng có ai nói gì với ta cả. Chưa kể, ngươi thích sống thế nào thì cứ sống như thế, không cần o ép bản thân cả đời.”
Mặt nhóc gai tôm bắt đầu đỏ lên, “Người gạt con! Người vốn dĩ không thèm nói chuyện với con! Người chỉ gạt con thôi!” Nó tức muốn khóc rồi.
Húc Họa cười tủm tỉm, “Ta thật sự không có. Ừm… Đổi cách nói khác thì, ngươi nhìn đám cá trong đầm nước đi, bọn chúng nhờ được pháp trận tẩm bổ mà mập mạp khỏe mạnh. Chẳng qua nếu chúng cố gắng thêm một chút, linh khí nơi này đủ giúp chúng mở ra linh trí, lấy được tiên duyên. Nhưng trong Khổ Trúc Lâm chưa từng có con cá nào thành tiên cả. Vì sao? Bởi vì bọn chúng đều là cá hoang dã dưới sông suối bên ngoài cha ngươi tùy tiện bắt về nuôi. Chúng cho rằng nơi này đã là thiên đường, cứ thế vui vẻ hưởng thụ, cũng tự cho rằng mình siêu phàm rồi.”
Nhóc gai tôm sửng sốt, Húc Họa thản nhiên nói tiếp: “Bọn chúng có suy nghĩ như vậy, ta tôn trọng và không trách, dù sao tu tiên chẳng những kham khổ mà còn tiềm tàng nhiều hiểm nguy. Nhưng từ ý kiến cá nhân mà nói thì, bọn chúng không xứng làm bạn của ta. Bởi vì bọn chúng quá thanh nhàn, không xứng với người vất vả phấn đấu cả đời như ta.”
Nhóc gai tôm cúi đầu nhìn đàn cá trong đầm, không khỏi lùi lại một bước. Húc Họa tiếp tục: “Ngươi cũng vậy. Ngươi muốn sống thế nào thực ra không quan trọng. Thế gian có thêm một người tài giỏi hay thêm một kẻ thích rong chơi cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến thế cục. Ngươi muốn chơi thì cứ buông tay đi chơi, bổn tọa tôn trọng ý muốn của ngươi, ừm, cũng như tôn trọng bọn cá hoang dã này vậy.”
Từ đầu đến cuối nàng đều tươi cười mà nói, trông hòa nhã vô cùng. Ấy vậy mà lần đầu tiên trong đời nhóc gai tôm lại thấy sợ hãi. Nó không nhớ được nhiều lắm những chuyện khi còn bé; nhưng nó biết mình luôn thân cận với Hề Vân Thanh hơn.
Từ Họa Thành đến Tiên tông Cửu Uyên, Hề Vân Thanh luôn tận tình chăm sóc nó, Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua càng khỏi phải nói, khiến hai huynh đệ bọn nó trở thành không sợ trời sợ đất, chẳng ai dám ức hiếp.
Về sau Thiên Cù Tử trở lại, mặc dù bị quản thúc nghiêm khắc, nhưng nó vẫn biết Thiên Cù Tử là cha ruột nó, là chỗ dựa của nó. Cho nên bình thường lúc có Thiên Cù Tử, nó còn cố gắng đối phó, mà Thiên Cù Tử vừa đi, nó lập tức chây lười ngay.
Nhưng hôm nay, cách mẫu thân nói chuyện với nó hoàn toàn khác biệt.
Mẫu thân nói ra một khả năng khác, mà khả năng này, nó hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Nó sửng sốt cả buổi, sau đó ngơ ngác hỏi: “Mẫu thân… nói vậy không sợ con oán hận ư?”
Húc Họa như vừa nghe thấy điều gì rất buồn cười, “Oán hận? Bé con ngốc nghếch, ngươi oán hận ta thì sao? Ngươi đánh không lại ta, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta, việc gì ta phải bận tâm cảm nhận của một con cá hoang dã về cái nhìn của mình?” Nàng vươn tay muốn vỗ vỗ vai nhóc gai tôm, cuối cùng lại có vẻ chê dơ, nên ghét bỏ thi triển chú pháp làm sạch bả vai nhỏ xíu của nó.
Xong xuôi, tay ngọc của nàng mới vỗ nhẹ lên vai nhóc gai tôm, “Một đứa trẻ không có tác dụng gì giống như một món binh khí luyện hỏng, có hao tốn thêm bao nhiêu tâm huyết cũng chẳng dùng được. Trong trường hợp này, tất cả Khí tu đều sẽ chọn bỏ qua để rèn món kế tiếp, đâu có ai bận tâm tới đồ mình đã vứt bỏ làm gì?:
Dứt lời nàng lại giống như mình chưa hề nói cái gì, “Hôm nay trời trong gió mát, đi thôi, chúng ta tới hồ Phi Kính bơi lội một trận thỏa thích nào.”
Nhóc gai tôm choáng váng, “Con… bơi lội? Chẳng phải vừa rồi người mới răn dạy con phải chăm chỉ học tập cho giỏi sao? Sao bây giờ lại lôi kéo bọn con đi chơi?”
Húc Họa bật cười, “Răn dạy? Giờ ta mới phát hiện ngươi quả thật là đồng loại của Thiên Cù Tử nha, chậc chậc. Ta có răn dạy ngươi gì đâu? Ta chỉ phát biểu chút đỉnh cách nhìn của mình thôi. Thế gian này nhiều cám dỗ lắm, ta không dẫn ngươi đi bơi, ngươi sẽ học hành chăm chỉ sao? Nắng vàng trùng điệp, cỏ xanh hoa dại ngoài kia, thứ nào không phải là cám dỗ đâu? Nào nào nào, có đi hay không?”
Nhóc gai tôm sợ hãi thật sự, suy nghĩ của người mẫu thân này hình như… quá mức cao siêu với nó.
Nó lui lại một bước, lúng túng nói: “Con… Con vẫn chưa luyện xong bài kiếm hôm nay.”
Húc Họa chậc lưỡi, “Hôm nào khác luyện cũng được mà, chiêu kiếm quèn đó, luyện xong cũng có ích lợi gì đâu?”
Nhóc gai tôm lắc đầu liên tục, vừa lắc đầu vừa lùi lại tựa như một chú cún nhỏ vừa bị dọa sợ. Húc Họa nhún vai, cảm thấy vô vị. Tiểu ác ma bèn đề nghị: “Mẹ, ta đi với người.”
Húc Họa mừng rỡ, “Đi, đi thôi!”
Đến trưa Thiên Cù Tử mới trở về, vốn tưởng Húc Họa sẽ ngủ đến giờ này nên chàng về để dùng cơm trưa với nàng. Ai ngờ vừa về, liếc nhìn bên cạnh rừng trúc, chàng liền thấy con trai nhỏ của mình đang hì hục luyện kiếm.
Hôm nay lạ thật, con trai lớn không thấy đâu, ngược lại thằng con nhỏ lại còn ở đây, còn đầm đìa mồ hôi, trông hết sức cần cù chăm chỉ.
Thiên Cù Tử lại hỏi: “Ca ca ngươi đâu rồi?”
Nhóc gai tôm thành thật trả lời: “Mẫu thân dẫn huynh ấy tới hồ Phi Kính bơi lội rồi ạ.”
Hả… Thằng bé sắp thành niên tới nơi rồi mà vẫn dẫn đi bơi cùng! Còn ra thể thống gì!
Thiên Cù Tử chau mày, nhìn nhóc con trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, vẫn là cha hiểu con hơn ai hết, chàng hỏi: “Sao ngươi không đi cùng?”
Nhóc gai tôm xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng vì vận sức nhiều của mình, ngập ngừng nói: “Con… vẫn chưa học xong chiêu kiếm hôm nay.”
Thiên Cù Tử ừmột tiếng, cuối cùng cũng thấy yên lòng, “Học hành cần phải thế, núi cao không chỉ xây trong một ngày. Những chiêu thức này tuy tẻ nhạt, nhưng đều là nền tảng nhập môn, không thể coi thường.”
Những lời này trước kia chàng thường xuyên nói, nhóc gai tôm cũng đã hết kiên nhẫn nghe tới nghe lui từ lâu. Vậy mà không hiểu sao bây giờ nghe lại, trong lòng nó bỗng nhiên thấy an tâm hơn một chút. Trước kia sự quản thúc của phụ thân tựa như dây leo trói buộc, một mực lôi kéo nó tiến về phía trước, nó phiền chán vô cùng, cũng không hề cam tâm tình nguyện.
Nhưng hôm nay có người nói với nó rằng, nó có thể cứ thế tụt lại phía sau, mớ dây leo kia thật ra đều là dư thừa. Nó có vui vẻ tự do, nhàn nhã cả đời cũng chẳng để lại hậu quả gì xấu; song nó sẽ từ từ mất đi cơ hội sánh vai cùng những người ưu tú khác.
Câu nói đó khiến nó cảm thấy mình vẫn có thể luyện thêm hai lần nữa mặc dù đã mệt lắm rồi.
Trước khi tiếp tục luyện kiếm, nó vẫn còn bám víu chút hy vọng cuối cùng, bèn hỏi: “Phụ thân này, mẫu thân là dạng miệng cứng lòng mềm, nhìn như rất vô tình, nhưng thực ra trong lòng rất yêu thương chúng ta, đúng không?”
Thiên Cù Tử ngờ ngợ nhìn nó, hơi hơi hiểu nguyên nhân khiến con trai nhỏ hôm nay thay đổi, phần lớn e rằng có liên quan tới Húc Họa rồi.
Chỉ là vấn đề này… Chàng chỉ có thể ậm ờ cho qua: “Ừ… đúng.”
Nhóc gai tôm nghe thế liền vui vẻ lại, càng thêm nỗ lực luyện kiếm, múa may vô cùng hăng hái.
- -----oOo------