• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Kéo tơ lột kén là thành ngữ chỉ chuyện xảy ra theo trình tự từng bước một, chậm rãi mà rõ ràng; tựa như bóc một cái kén, phải rút từng sợi từng tầng.

Phan Quỳnh Chi khóc thật lâu, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa lăn bánh, người nọ cuối cùng cũng đi rồi. Bà khàn giọng gọi: “Họa Họa.”

Húc Họa chỉ mới tập được nửa bộ quyền, nghe vậy bèn tiện tay vớ áo choàng khoác lên người ra khỏi phòng, đi tới ngồi xuống cạnh Phan Quỳnh Chi. Phan Quỳnh Chi nắm chặt tay nàng, nói: “Mẹ chỉ có mình con, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình con.”

Húc Họa vỗ vỗ vai bà, nói ra thì hơi tàn nhẫn, nhưng xin lỗi nhé, thật ra ngay cả ta bà cũng không có. Nàng mở cửa ra ngoài, Phan Quỳnh Chi mãi bận khóc nên không phát hiện, song Thiên Cù Tử lại thấy rất rõ.

Nàng đi đến đầu thôn, nơi đó thường có một đứa trẻ ăn mày ngồi xin tiền, nàng cho cậu bé một mẩu bạc vụn rồi bảo: “Đi một chuyến tới trấn trên tìm Chu lão gia, nói với ông ấy rằng Kỷ Hàn Chương thèm muốn kỹ thuật thêu của mẹ ta, phái người đến nhà quậy phá cướp bóc, mời ông ấy tới đây tương trợ, ngày sau sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Dứt lời nàng giơ một mẩu bạc khác lên, “Chỉ cần Chu lão gia cho người tới, miếng bạc này cũng là của ngươi.”

Đứa trẻ ăn mày chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, lập tức gật đầu, “Ngoéo ngón tay giao ước rồi ta đi ngay.”

Thiên Cù Tử nghiêm mặt, thật là một người đàn bà si tình, sau mười sáu năm mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng mây mới tan trăng mới tỏ, được nhà chồng công nhận. Vốn là một giai thoại lãng mạn bi thương, thế nhưng dục vọng của con người vốn là phiến đá sắc nhọn nhất, đủ rạch nát mọi màn che để lộ sự xấu xí dữ tợn giấu bên dưới, cho nên đây sẽ là câu chuyện không có hồi kết đẹp.

Ban đêm canh ba (11h đêm đến 1h sáng), đầu thôn vang ồn ào tiếng chó sủa.

Tiếng xe ngựa càng lúc càng gần, Phan Quỳnh Chi vội vàng khoác áo vào, bà mới hé cửa thì bên ngoài đã phá cửa xông vào.

Phan Quỳnh Chi biến sắc, “Các ngươi…” Chưa nói hết câu bà đã sửng sốt khi trông thấy Kỷ lão thái thái từ tốn bước vào, theo sau là Kỷ Hàn Chương.

Kỷ lão thái thái không nhanh không chậm ngồi xuống trước bàn, nói: “Còn đứng đực ở đó làm gì? Sống ở ngoài lâu nên cả phép tắc cũng quên hết rồi?”

Ý muốn bà rót trà đây mà, tâm trí Phan Quỳnh Chi bỗng xẹt qua một suy nghĩ khiến bà rùng mình, bà cả gan hỏi: “Mẹ, Hàn Chương, hai người muốn làm gì?”

Kỷ lão thái thái vỗ bàn một cái, “Ngươi còn coi ta là mẹ chồng sao?!”

Kỷ Hàn Chương vẫn còn không vui vì thất bại buổi chiều, nhưng thấy Phan Quỳnh Chi ăn mặc phong phanh, đầu tóc buông lơi, thật sự thu thút quyến rũ hơn bình thường vạn lần, ông ta nói: “Mẹ đã đích thân tới rồi, bà cũng đừng nhiều lời nữa. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, gọi con gái dậy rồi cùng về nhà thôi. Hơn nửa đêm còn khiến trưởng bối chạy ngược chạy xuôi, thật không ra thể thống gì cả!”

Phan Quỳnh Chi rất muốn tin tưởng những lời này, nhưng bà cũng nhìn thấy rõ mấy gia đinh cường tráng đứng một bên chờ.

Nửa đêm dẫn đám người này xông vào nhà để mời bà trở về? Trong lòng Phan Quỳnh Chi thật sự đã run bần bật, e rằng Húc Họa đã bị dọa sợ rồi, vì con gái bà phải kiên cường, bà run giọng hỏi: “Nếu như ta không trở về thì sao?”

Kỷ lão thái thái vỗ bàn cái nữa, “Ngươi là con dâu Kỷ gia cưới hỏi đàng hoàng, không trở về Kỷ gia là thế nào? Người đâu!” Các thớ thịt nhăn nheo trên mặt bà ta co giật, “Bắt nó mang về!” Sau đó bà ta ném cho con trai một cái liếc mắt.

Kỷ Hàn Chương đương nhiên hiểu ý mẫu thân mình, ông ta rõ hơn ai hết mục đích của chuyến đi này là gì, lập tức nói: “Con đi giúp Quỳnh Chi thu dọn quần áo.” Dứt lời ông ta  xăm xăm đi tới phòng ngủ của Phan Quỳnh Chi.

Húc Họa tất nhiên đã dậy, bên ngoài ồn ào đến vậy song nàng vẫn từ tốn khoác áo choàng vào, bây giờ mới ra tới, tựa vào cửa nhìn cảnh tượng náo nhiệt.

Phan Quỳnh Chi nhát gan nhưng cũng không phải là đồ ngốc. Chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác suốt mấy năm qua, một mình nuôi dưỡng con gái bị ngốc, bà đã không còn là người phụ nữ chỉ trốn trong nhà không rành thế sự kia nữa rồi!

Bà nghẹn ngào hỏi: “Hàn Chương, đêm nay các người đến đây, thật ra là muốn tìm mấy nghìn lượng kia chứ gì?”

Kỷ Hàn Chương hơi khựng người, dù sao cũng là người đọc sách, không buông bỏ được thể diện, đành cố bám víu lấy một tấm màn che mặt cho mình, “Phan Quỳnh Chi, bà là thê tử của ta! Trong mắt bà, Kỷ Hàn Chương ta là kẻ thối tha đến thế ư? Ta đến để đón mẹ con bà về nhà, để con gái nhận tổ quy tông.”

Phan Quỳnh Chi rơi nước mắt ròng ròng, “Thế sao? Mười sáu năm qua, ta một mình mang thai, một mình sinh con, một mình nuôi con lớn, nhưng chỉ đến hôm nay Họa Họa mới nên nhận tổ quy tông?”

Kỷ Hàn Chương không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào phòng, nhanh chóng tìm thấy ngân phiếu trong hòm xiểng đặt trong góc phòng. Ông ta nháy mắt với Kỷ lão thái thái một cái, gia đinh lập tức bắt lấy Phan Quỳnh Chi, chuẩn bị áp tải bà lên xe ngựa.

Phan Quỳnh Chi bị lôi ra tới cửa, quay đầu lại nhìn nam nhân mình gọi là trượng phu, nhớ tới lời con gái từng nói với mình: ông ta chỉ là một hình bóng mẹ mãi theo đuổi thôi.

Sự thật bị bóc trần, tất cả đẹp đẽ hoa mỹ đều bị ánh trăng tỏ xua tan, chỉ chừa lại một một mặt xấu xí không chịu nổi.

Phan Quỳnh Chi bị đẩy lên xe ngựa, một gia đinh chuẩn bị tới bắt Húc Họa luôn, chỉ là một đứa con gái mới lớn, còn bị ngốc, cho nên nãy giờ bọn họ không buồn để ý tới nàng.

Song ngay lúc này bên ngoài lại truyền đến một tiếng hét lớn: “Tặc tử to gan từ đâu tới?! Dám xông vào nhà dân cướp bóc ngay giữa bàn dân thiên hạ?!”

Kỷ Hàn Chương và Kỷ lão thái thái giật mình, xung quanh đột ngột xông ra rất nhiều người, bọn họ nhìn kỹ liền tá hỏa, là nha dịch! Kỷ Hàn Chương vội vàng nói: “Chư vị đại nhân hiểu lầm rồi! Ta là tiên sinh Kỷ Hàn Chương của trường tư thục trên trấn, ta đến đây đón vợ con về nhà! Thật sự không phải là kẻ xấu!”

Bộ khoái dẫn đầu liếc nhìn Phan Quỳnh Chi đang bị gia đinh khống chế, cả giận quát: “Có ai đón vợ con kiểu này à? Mau thả người ra cho ta!”

Phan Quỳnh Chi ngoái đầu nhìn về phía Húc Họa, trước cái nhìn chăm chú của Húc Họa, bà bỗng hiểu ra, lập tức kêu lên: “Quan gia! Bọn họ đêm khuya xông vào nhà cướp bóc tiền của, còn định bắt cóc mẹ con ta, xin quan gia cứu mạng!!” Trong cơn giận tột độ, bà đã có lựa chọn của mình.

Bộ khoái vốn đến đây theo lệnh của Chu lão gia, đương nhiên xem trọng vụ này, lập tức rút đao ra. Lưỡi đao rời vỏ sáng lóe, Kỷ Hàn Chương thót tim, hai chân mềm nhũn.

Đúng lúc này Húc Họa đang bị gia đinh bắt giữ đứng trước mặt Kỷ Hàn Chương bỗng tung chân đá mạnh vào bụng ông ta, thừa cơ hỗn loạn thoát khỏi sự khống chế của gia đinh, “Quan gia, trên người ông ta còn có tiền mẹ ta bán đồ thêu hai ngày trước. Ngân phiếu là Chu lão gia cho, Chu lão gia có thể làm chứng!”

Với kích cỡ thân hình hiện giờ của Húc Họa, một đạp này đủ khiến Kỷ Hàn Chương suýt nữa phun hết ruột phèo tim phổi ra ngoài. Phan Quỳnh Chi đứng sau lưng bộ khoái cuống quýt kéo con gái qua chỗ mình rồi mới quay lại nhìn Kỷ Hàn Chương.

Lần đầu tiên trong đời, bà phát hiện thật ra nam nhân này không cao lớn, cũng không tuấn tú như trong trí nhớ. Bây giờ kẻ đang ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, chật vật vô cùng kia chỉ như một gã đàn ông bình thường ngoài chợ mà thôi.

Nha dịch áp tải người nhà họ Kỷ về, một buổi lên công đường thẩm vấn đương nhiên phải có. Chu lão gia hỏi ý Phan Quỳnh Chi muốn thế nào, Phan Quỳnh Chi còn đang hoang mang không biết, Húc Họa lại bảo: “Bây giờ ông ta bị tống vào ngục, nhất định đang hoảng loạn vô cùng. Mẹ cứ nhờ Chu lão gia nghĩ cách bắt ông ta viết một phong thư hòa ly đổi lấy tự do, ông ta sẽ đồng ý.”

Phan Quỳnh Chi y vậy năn nỉ Chu lão gia, Chu lão gia vẫn muốn bà thêu cho mình thêm một bức ‘tranh của thần tiên’, đương nhiên nhận lời ngay.

Mà Kỷ Hàn Chương ở trong ngục đã sớm hồn vía lên mây, mọi thứ đều nghe theo bài bố của quan lớn, nào có gan cò kè mặc cả nữa chứ? Hôm sau một phong thư hòa ly liền được đưa tới tận tay Phan Quỳnh Chi.

Phan Quỳnh Chi mở thư ra, nét mực trên thư còn chưa ráo hẳn.

Bà nhắm mắt lại, bản thân như đang đứng trong gian phòng của hai vợ chồng ở nhà cũ. Kỷ Hàn Chương cầm tay bà, khẽ thở dài: “Quỳnh Chi, nàng đã hoài thai ba năm rồi mà vẫn chưa sinh, người trên trấn đều đồn cái thai này là yêu nghiệt. Mẹ phẫn nộ cũng là vì suy nghĩ cho danh dự của ta. Nàng yên tâm, khi nào con chào đời, mẹ sẽ hết giận thôi, lúc đó ta sẽ đón hai mẹ con nàng về lại.”

Khi ấy tay ông ta sạch sẽ ấm áp, giọng cũng dịu dàng nhã nhặn, là một thư sinh đúng nghĩa, hoàn toàn khác hẳn loại đàn ông bỗ bã bên ngoài.

Chuyện cũ như kéo tơ lột kén, dần dần phai nhạt.

Trước mắt là thư phòng ở Kỷ gia, khi đó hai người vừa cưới nhau, ông ta đọc sách luyện chữ, bà ở một bên hầu hạ bầu bạn. Kỷ Hàn Chương tay cầm sách, ánh mắt lại chăm chú nhìn tay bà, lát sau bỗng dùng đầu ngón tay điểm mực quẹt lên trán bà trêu đùa.

Bà giơ bàn tay trắng muốt ra phản kháng, bị ông ta nắm chặt lấy. Hai người im lặng liếc nhìn nhau, thân mật quấn quýt, sớm chiều ở cùng nhau.

Đầu ngón tay bà mơn trớn phần đề tên người viết, là cái tên mà bà đã gọi trăm nghìn lần. Trước mắt lại hiện ra hình ảnh ngày cưới, bà mặc hỉ phục đỏ tươi, cùng ông ta bái lạy trời đất. Dây lụa đỏ như lửa dẫn dắt bà đi vào động phòng, cách khăn lụa phủ đầu, bà trông thấy mũi giày của người kia, chỉ nhìn thoáng qua mà tim bà đã đập như trống. Không khí vui vẻ ở sảnh đường lấp đầy đáy lòng, khiến người ta ngạt thở.

Phan Quỳnh Chi miên man chìm trong hồi ức, thời gian lại quay ngược, trở về với đầu bờ tường mọc đầy hoa tường vi ngày ấy.

Trên bờ tường, thiếu niên kia thò đầu ra, dịu dàng gọi: “Quỳnh Chi muội muội, ta có bánh quế mới làm này, muội mau tới nếm thử.”

Bà sợ kinh động tới cha mẹ, rón rén nhón chân lên đón lấy, thiếu niên bỗng nở một nụ cười xấu xa, thừa cơ nắm lấy tay bà.

“Chờ ta lấy được công danh, chúng ta sẽ lập tức thành thân.” Thiếu niên nói khẽ bên tai, thiếu nữ lập tức đỏ bừng mặt.

Phan Quỳnh Chi chậm rãi gấp lá thư hòa ly lại, tựa như gấp một đoạn đời lại, tường vi năm đó vẫn đỏ rực như lửa, nhưng hai người đều đã khác.

Húc Họa ở sau lưng bà đi tới đi lui, vì muốn giảm béo nên nếu có thể đứng nàng sẽ không ngồi.

Phan Quỳnh Chi khẽ nói: “Họa Họa, mẹ bỗng thấy lòng trống trải quá.”

Húc Họa chỉ ra ngoài, gốc lựu trong sân đang nở rộ, ánh mặt trời rực rỡ bao trùm khắp nơi, nàng nói: “Chỉ cần dám tiến về phía trước mẹ sẽ gặp gỡ nhiều thứ mới mẻ hơn, nhiều người ưu tú hơn. Không cần quay đầu nhung nhớ chuyện cũ làm gì.”

Thản nhiên đến vô tình.

Thiên Cù Tử cúi đầu, phát hiện khoảng cách giữa mình và nàng xa như trời và đất.

Thần Ma Chi Tức dò xét thần sắc chàng, phát hiện nó không nhìn ra được gì cả.

Bên ngoài có khí tức tiến lại gần, là Hề Vân Giai lại đây mời chàng ra ngoài. Chiều nay Âm Dương viện sẽ có buổi đấu luyện, lúc trên sân luyện, binh khí của sư phụ hướng dẫn sẽ bị làm yếu đi, cả trận pháp hộ thân và pháp bảo hộ tâm đều cấm dùng.

Toàn bộ Cửu Uyên, có thể thản nhiên đảm nhiệm chức trách của sư phụ hướng dẫn cũng chỉ có chín đại chưởng viện. Bởi vì ngay cả Tái Sương Quy cũng không dám tùy tiện đấu luyện với các đệ tử chân truyền của các chưởng viện như Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh.

Vết xe đổ của Phó Thuần Phong vẫn còn rành rành ra đó, ngộ nhỡ bị lật xe trong lúc chỉ đạo đấu luyện, bị đệ tử dưới trướng đè xuống đánh thì chẳng khác nào thân bại danh liệt, mất sạch thể diện, khóc không ra nước mắt.

Vì vậy ở lần luyện tập này, tứ đại trưởng lão đều thẳng thừng đùn trách nhiệm cho Thiên Cù Tử. Chàng bế quan vài chục năm, giờ đương nhiên cũng cần kiểm tra xem chúng đệ tử tiến triển tới đâu rồi.

Thiên Cù Tử ngắt đường truyền hình ảnh của Thần Ma Chi Tức, chỉnh đốn lại y phục rồi đi ra khỏi Khổ Trúc Lâm.

Thần Ma Chi Tức thở phào, nằm xụi lơ trên cổ Húc Họa, vừa giả vờ mình đây đang yếu ớt vừa nhàn nhã xem Thiên Cù Tử chỉ dạy công pháp cho chúng đệ tử. Đấu luyện với đệ tử không tốn của chàng bao nhiêu sức lực, nhưng chàng lại hết sức tập trung.

Trên sàn lót đá của sân đấu luyện, chưởng viện Âm Dương viện giao đấu với đệ tử, tay áo bồng bềnh, tiến lùi thong dong. Binh khí trong tay chàng biến hóa ảo diệu, công pháp của chín trường phái được vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn, lúc vung đao thì mạnh mẽ áp đảo, lúc dùng kiếm lại linh hoạt phiêu diêu. Hề Vân Giai bị khí thế của sư tôn áp chế từ đầu đến cuối, công thủ đều không thể theo ý mình. Thiên Cù Tử vừa đánh vừa thỉnh thoảng lên tiếng chỉ điểm nhắc nhở, chốc chốc lại nhẹ giọng khen ngợi, động tác lời lẽ đều mang phong thái của tông sư một cõi.

Thần Ma Chi Tức thầm quyết định, khi nào rảnh sẽ giúp người này hỏi thăm xem Khôi thủ nhà mình có muốn nạp thêm một vị trắc quân không.

Song lúc xế chiều, nó lại đột nhiên run bắn… khí tức của Thiên Cù Tử càng lúc càng gần.

Thiên Cù Tử biết rất rõ mình nên lập tức trở về núi Dung Thiên sau khi kết thúc buổi đấu luyện, nhưng bảo kiếm chàng ngự lại cứ chệch sang hướng khác. Khi nhìn thấy trấn Tiên Trà gần trong tầm mắt, chàng thật sự vô cùng bất đắc dĩ, ngay cả kiếm cũng nhìn thấu suy nghĩ của chàng.

Đáp xuống trấn Tiên Trà, Thiên Cù Tử nhanh chóng tìm đến Chu gia. Vẻ ngoài của chàng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi tầm hai mươi bảy, tóc đen buông ngang eo, y phục trắng toàn thân thêu hoa văn chìm, lưng đeo bảo kiếm và tranh, tua rua ở chuôi kiếm khẽ dao động theo từng bước chân, vuốt ve bờ vai, ngọc bội Âm Dương Song Ngư treo bên hông.

Chàng chấp chưởng Âm Dương viện mấy trăm năm, vẻ thong dong và uy nghiêm đã hòa quyện tự nhiên như hơi thở, tuấn tú vô song, tựa như linh khí trong trời đất đều ngưng tụ trên người chàng.

Chàng nhấc chân bước vào phủ, gia đinh Chu gia đều không dám ngăn cản…

Chu lão gia nhìn không ra đây là thần thánh phương nào, Thiên Cù Tử cũng không có ý định nhiều lời, mục đích đến đây của chàng rất đơn giản, “Nghe nói vài ngày trước Chu tiên sinh có được một bức Mẫu Đơn Lạc Dương.” Giọng nói trong trẻo nhưng mạnh mẽ, hàn ý ẩn trong ôn nhu, chứa đựng sức lực chấn động lòng người, “Tại hạ nguyện bỏ ra hai vạn lượng, thỉnh cầu tiên sinh nhường lại vật yêu thích.”

Chu lão gia chỉ cảm thấy đầu óc đờ ra, nhân vật thần tiên bậc này, tựa núi cao khiến người ngưỡng mộ, làm người mắt hoa trí mờ. Ông lập tức lấy tranh thêu ra, cẩn thận đặt vào hộp gỗ đàn hương, cung kính dâng lên. Thiên Cù Tử đưa ngân phiếu cho ông rồi rời khỏi phủ.

Nói thật… tranh thêu này không đáng hai vạn lượng.

Dù sao cũng chỉ là châm pháp nhập môn của Phi Châm phường, ở phố phường nhân gian có lẽ hiếm có, nhưng trong Tiên môn thì bình thường đến không thể bình thường hơn. Thậm chí bất kỳ bức tranh nào treo trong Âm Dương viện cũng tinh diệu hơn nó.

Thiên Cù Tử cũng nghĩ vậy.

Thần Ma Chi Tức cảnh giác tới mức lông tơ đều dựng đứng, qua khế ước, nó đương nhiên biết Thiên Cù Tử đang ở rất gần… Lão nam nhân cô đơn có đam mê nhìn trộm người khác kia tới đây làm gì?!

Chẳng lẽ đầu óc y đột nhiên bình thường trở lại, nhớ ra y vốn muốn xxx này xxx nọ với Khôi thủ nhà nó?! Tiêu rồi, nó sẽ không bảo vệ được chủ nhân!

Bộ não thông minh có hạn của Thần Ma Chi Tức xoay chuyển tới lui, cuối cùng nó bi tráng tự hỏi… nếu nó biến thành một cô nương để y xxx này xxx nọ, liệu có thể cứu thoát Khôi thủ nhà nó khỏi tai ương cận kề không?!

Thần Ma Chi Tứ càng nghĩ càng hoảng loạn, nhưng rốt cuộc… người kia chỉ tới trấn bỏ ra hai vạn lượng bạc (= hai mươi nghìn lượng) mua một bức tranh thêu rồi bỏ đi…

Đúng vậy, thật sự đi mất rồi. Thần Ma Chi Tức ngẩn tò te… lão nam nhân cô đơn kia không quản nghìn dặm chạy tới trấn Tiên Trà chỉ để tiêu bộn tiền mua tranh thêu? Chẳng phải y tận mắt nhìn thấy Khôi thủ nhà nó chỉ bán có ba nghìn lượng sao?

Nó trợn mắt há hốc mồm, Tiên tông Cửu Uyên là tông môn đứng đầu Huyền môn, và Âm Dương viện chính là nhánh đứng đầu Tiên tông Cửu Uyên. Đường đường là chưởng viện Âm Dương Viện mà chưa từng nhìn thấy tranh thêu mẫu đơn ban ngày nở ban đêm khép?

Trời ạ, tông môn đứng đầu Huyền môn này lạc hậu quá đi!

P/S của người dịch: chưởng viện ơi, phải để dành tiền nuôi vợ chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK