• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Húc Họa đi về phía một cột đá khác, thấy Thiên Cù Tử im lặng đi theo, nàng xoay người lại, nói: “Nếu Hề chưởng viện đến đây là để thanh lý môn hộ, thế thì nên theo đệ tử nhà mình mới đúng?”

Nàng rõ ràng muốn từ chối đồng hành, Thiên Cù Tử dừng bước.

Nói cho cùng thì nàng thiếu nợ vị này rất nhiều, chuyện Tri Vi Tử vừa rồi nàng cũng chẳng để bụng bao nhiêu, tuy đáng tiếc nhưng đối với thực lực của Thiên Cù Tử, nàng thật sự không thể không phục. Chỉ là kiểu lên mặt dạy đời trong lời lẽ của y khiến nàng khó chịu vô cùng. Nàng hơi do dự, song cuối cùng vẫn nói: “Không biết vì sao vừa rồi Hề chưởng viện lại mở miệng quản thúc, ta và ngài tuy có từng tình một hai đêm, nhưng ta đã từng nói rất rõ, ta thật sự không có khái niệm về tình yêu hay trinh tiết của nhân gian. Một đêm vuốt ve an ủi, tận hưởng niềm vui xác thịt, trong mắt ta không phải là chuyện xấu, nhưng không phải vì vậy mà ta có ý định tìm bạn lữ bên nhau sớm chiều.”

Thiên Cù Tử mím môi, Thần Ma Chi Tức trên vai Húc Họa thầm thở dài.

Húc Họa không bỏ đi mà đứng đó, bất kể thế nào thì Thiên Cù Tử cũng có ân với nàng, nàng không thể coi việc nhận ân tình của người khác thành chuyện đương nhiên. Cho dù muốn vạch rõ ranh giới thì cách chọn từ ngữ và giọng điệu của nàng vẫn khá hòa nhã.

Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống đất, “Là ta nói lời quá phận, Khôi thủ thứ lỗi.” Từ đầu đến giờ, nàng đối với chàng, cảm kích chiếm đa số, có lẽ cũng có thưởng thức, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút tình ý nào. Chàng biết rất rõ.

Vốn tưởng rằng một buổi hoan hảo đã là vớt trăng trong nước, không nên mong muốn nhiều hơn; song một khi thân cận thì lại không nhịn được nảy sinh một ít suy nghĩ hoang đường. Người đời quyến luyến trăng sáng, nhưng đã từng có ai nắm giữ được trăng đâu?

Đến cùng vẫn là mình quấy nhiễu nàng, chàng nói: “Xin lỗi.”

Húc Họa thở dài, “Hề chưởng viện cần gì phải thế, bổn tọa chỉ hy vọng…”

Thiên Cù Tử không chờ nàng nói hết câu, “Chuyện hôm nay về sau sẽ không xuất hiện nữa. Thiên Cù Tử cáo từ.” Dứt lời chàng nhanh chóng bỏ đi.

Húc Họa nhìn theo bóng lưng chàng, không diễn tả được cảm xúc trong lòng hiện giờ là gì. Thần Ma Chi Tức vẫn một mực giả câm trên đầu vai nàng bỗng nhiên hỏi: “Tại sao Khôi thủ không thích y vậy?”

“Thích?” Húc Họa một mình đi về phía cột đá, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Thần Ma Chi Tức thận trọng hỏi: “Tướng mạo Hề chưởng viện thế nào?”

Húc Họa đáp: “Cực phẩm.”

Thần Ma Chi Tức hơi gật đầu, hỏi tiếp: “Tu vi thế nào?”

Húc Họa vẫn thành thật với lòng, “Thượng thượng đẳng.”

Thần Ma Chi Tức dùng ánh sáng hóa ra cẳng chân móc móc lỗ mũi trong tưởng tượng của nó, “Thế lăn giường với y không sướng sao?”

Nhớ tới đêm hoang đường kia, Húc Họa đỏ bừng mặt, “Cũng… sướng.”

Thần Ma Chi Tức hỏi thẳng: “Thế tại sao Khôi thủ lại không thích hắn?”

Húc Họa sửng sốt, suy nghĩ một lúc thật lâu, cuối cùng chân mày chậm rãi giãn ra, “Thần Ma Chi Tức.” Thần Ma Chi Tức lập tức đứng thẳng, nó hóa thành quả cầu ánh sáng, lại biến ra chân cho nên nhìn hơi buồn cười. Húc Họa kéo kéo chân nhỏ của nó, “Tóm lại là bởi vì ta đủ mạnh mẽ, không cần quyến luyến chỗ tốt của người khác.”

Thần Ma Chi Tức nói: “Nhưng quy luật thế gian không phải như vậy, nam giới ở thế gian sẽ muốn bảo vệ phái nữ yếu đuối. Nữ giới cũng sẽ sinh lòng ái mộ nam tử mạnh mẽ hơn mình, đây là bản năng của nhân loại.”

Húc Họa phì cười.

Thần Ma Chi Tức hỏi: “Ngài đối với Hề chưởng viện, thật sự là một chút ái mộ cũng không có sao?”

Húc Họa cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói: “Thần Ma Chi Tức, ta không phải nhân loại.” Nàng cười nhạt, “Vẫn thạch* không có tim gan.”

*Vẫn thạch là thiên thạch, đá hòa lẫn sắt, cực kỳ cứng.

Thần Ma Chi Tức thoáng sững sờ, song liền phản bác: “Không, ngài là Khôi thủ Họa Thành, có máu có thịt, tim đập mạch nảy. Chỉ cần ngài không nói thì sẽ chẳng ai biết được bí mật của ngài.”

Húc Họa cười phá lên, “Mặc dù ta không hiểu ái mộ ở nhân gian, nhưng may mắn ta vẫn biết lừa mình dối người có nghĩa gì.” Nàng giật giật cái chân còn lại của Thần Ma Chi Tức, “Đồ ngốc.”

Thần Ma Chi Tức rúc vào trong cổ nàng, lẩm bẩm: “Ngài thật ra chỉ không dám tin Hề chưởng viện mà thôi.”

Húc Họa làm như không nghe thấy. Không dám ư?

Có lẽ thế.

Húc Họa đi rất chậm, chỗ tối đã có không ít kẻ đeo bám. Ma khôi thuần huyết phẩm chất thượng hạng như nàng, nói có giá trị liên thành cũng không khoa trương chút nào. Quỷ Vụ Thạch Lâm quý bảo vật như mạng, há có đạo lý bảo vật tự đưa mình tới cửa mà không lấy?

Các nhóm thợ săn Ma khôi đều đã để mắt theo dõi nàng ngay từ đầu, chẳng qua còn ngại tu vi của Thiên Cù Tử nên không dám ra tay. Bây giờ hòn đá cản đường đã đi khỏi, bọn chúng đương nhiên càng thêm rắp tâm.

Trong chỗ tối, các thế lực đề phòng lẫn nhau, muốn chọn thời cơ tốt cướp mồi ngon trước.

Húc Họa thong thả đi mà gần như đã dẫn động toàn bộ thợ săn Ma khôi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm.

Nàng không dấu vết dẫn địch vào sâu trong rừng đá, sương mù giăng khắp, địa thế nơi này bằng phẳng, không chỗ ẩn thân. Quả nhiên, cả đám lập tức theo sát bao vây nàng.

Khá lắm, đông nghịt, không dưới hai trăm mạng.

Húc Họa nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Thợ săn Ma khôi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm chỉ có chư vị thôi sao?”

Câu hỏi này vô cùng kỳ quái, nhưng đám đông cũng biết nàng nhất định không phải là Ma khôi bình thường… có Ma khôi bình thường nào dám ung dung chạy vào đây sao? Song chẳng ai quan tâm nàng là ai, đáng giá là tốt rồi, hỏi nhiều làm quái gì?

Đám thợ săn Ma khôi liếc nhìn nhau, rốt cuộc có kẻ lên tiếng: “Mồi này bọn ta phát hiện trước.”

Một kẻ khác độp lại ngay: “Chứng cứ đâu?”

Kẻ lên tiếng đầu tiên lập tức trầm giọng hỏi: “Trà lão ngũ, ngươi có ý gì?!”

Con mồi chưa kịp làm gì mà thợ săn đã lục đục nội bộ rồi. Húc Họa mỉm cười, “Thật ra chư vị cũng không cần phiền não làm gì, Ma khôi với các ngươi khan hiếm vô cùng, nhưng chỗ này của ta lại có rất nhiều.”

Âm thanh tranh chấp xung quanh liền tắt lịm… nghĩa là sao?

Húc Họa vung tay lên, các chiến sĩ Ma khôi nấp trong bóng tối lập tức cùng nhau xông ra. Hương hoa quế thấm tận ruột gan, đám thợ săn Ma khôi kinh ngạc đến ngây người… Nhiều, nhiều Ma khôi quá…

Lấy giá Ma khôi trên thị trường mà tính, nơi này quả thật chính là một kho bảo vật! Nhưng nói về cảm giác bị bảo vật vây quanh thì đúng là vi diệu khó tả. Có kẻ phát hiện ra vấn đề, lập tức kêu lên: “Họa Thành! Là vệ quân Họa Thành!”

Húc Họa cười khẽ, “Đúng rồi.” Nàng quay đầu ra hiệu cho Niệm quân, giọng cực nhẹ nhưng ý lại sát phạt tận cùng, “Giết toàn bộ, một tên cũng để lại.”

Chiến sĩ Ma khôi xông lên, hiện trường liền trở thành cuộc hỗn chiến giữa giữa hai phe. Húc Họa thiếp lập một trận pháp, tùy tiện bắt một tên ném vào rồi hỏi: “Ma khôi chưa bị bán đi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm đang được giam giữ ở đâu?”

Tên thợ săn trong trận pháp hùng hổ không chịu khuất phục, phẫn nộ nói: “Hừ, ngươi có giết gia gia ngươi cũng đừng hòng moi được nửa chữ từ miệng gia gia ngươi!”

Húc Họa không trả lời, chỉ nhìn gã bằng một ánh mắt kỳ lạ. Nàng rõ ràng xinh đẹp vô song, ánh mắt cũng không hẳn là âm ngoan tàn độc gì, nhưng không rõ vì sao, tên thợ săn nọ bỗng rùng mình… trong con ngươi kia dường như đã mất sạch mọi cảm xúc thuộc về nhân loại, không còn giống như sinh vật sống nữa.

Húc Họa thản nhiên nói: “Ta không cần nửa chữ của ngươi, ta chỉ cần tung tích của các Ma khôi hiện đang trong Quỷ Vụ Thạch Lâm.” Dứt lời nàng đảo ngược thế trận, trong nháy mắt trận pháp giam giữ bình thường chợt hóa một lò gạch nung.

Lửa lớn bùng lên, người bên trong lập tức biến thành gạch đất bị nung!

Tên thợ săn nào ngờ tình huống đột ngột biến chuyển như vậy, lúc đầu còn nỗ lực dùng tu vi tự thân chống đỡ, song chỉ chốc lát sau đã gào thét như quỷ khóc sói tru. Húc Họa nhíu mày, “Chậc, giọng khó nghe thật.”

Nàng lại cuốn lấy cây cối ném vào thế trận, khiến lửa càng cháy mạnh hơn. Đám đông đang giao chiến bị tiếng thét thu hút, nhưng đang ở ngoài trận cho nên bọn họ không thấy được lò nung, cũng không nhìn thấy lửa. Trước mắt bọn họ là chỉ một người đang lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, làm thế nào cũng không thoát ra khỏi chu vi một tấc vuông. Thân thể gã dần bốc khói, quần áo bắt đầu biến dạng nám đen, da dẻ từ từ vàng nứt.

Đám đông trợn mắt nhìn một người cứ thế bị nướng đến vàng ruộm, mùi thịt nướng tỏa ra khiến họ buồn nôn.

Kẻ trong trận chậm rãi ngừng giãy giụa, bên ngoài không nhìn thấy lửa nhưng cũng biết lửa vẫn chưa tắt, bởi vì xác kẻ nọ từ từ biến thành màu đen, chầm chậm co rút, cuối cùng hóa thành một khúc than cháy.

Một tên thợ săn run giọng nói: “Ngươi… ngươi… đồ ma quỷ…”

“Ta?” Húc Họa cười khẽ, “Không, ta là Ma khôi.”

Nàng lại bắt một tên khác ném vào trận pháp. Gã này vừa bị ném vào liền hồn bay gan nhũn, phân và nước tiểu cứ thế tự do tuôn. Húc Họa nhíu mày, lại hỏi: “Ma khôi trong Quỷ Vụ Thạch Lâm đang ở đâu, tại sao không chịu nói?”

Gã kia muốn bò tới trước người nàng, nhưng vô dụng, vào trận rồi mới biết, lò gạch này vốn không có lối ra. Gã van xin thảm thiết: “Tha cho ta, tha cho ta!”

Húc Họa không nói tiếng nào, gã nọ rốt cuộc khai một tràng: “Ma khôi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm đều được giam trong mật thất dưới cột đá thứ mười ba của biên giới tây nam! Thả ta ra, làm ơn thả ta ra đi!”

Bên ngoài có kẻ hừ lạnh, “Đồ vô dụng.”

Húc Họa xách gã kia ra khỏi trận pháp, y phục gã đã cháy xém, da thịt đều bị bỏng đến nổi bóng nước. Gã há to mồm, dùng toàn lực hít thở như cá mắc cạn bị thiếu nước.

“Ta thích người nhát gan.” Húc Họa dịu dàng nói: “Vậy lát nữa ngươi dẫn ta đi tìm được không?”

Nàng thỉnh cầu vô cùng thành khẩn, tựa như người vừa thiêu sống gã tu sĩ vừa rồi không phải là nàng vậy. Gã thợ săn trước mặt nàng run bần bật, không chút do dự gật đầu lia lịa, “Tuân, tuân lệnh.”

Húc Họa vỗ vỗ đầu gã, khen: “Ngoan.”

Đám thợ săn Ma khôi đã sớm nhận ra tình thế của bản thân, kẻ địch không phải là dạng đơn giản, bọn chúng đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình nữa, bởi vì Ma khôi quý giá đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Húc Họa thả gã thợ săn bị đốt đến mất hồn mất vía ở bên cạnh, sau đó chuyên tâm trợ giúp cho các chiến sĩ Ma khôi. Chiến lực của Họa Thành thật sự quá yếu rồi, có thể giữ gìn tránh bị tổn thương được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

_________oOo_________

Cùng lúc đó, tại Họa Thành.

Doanh Trì khoác y phục đen tuyền đứng trong rừng dâu. Thái Sử Trường Lệnh mồ hôi, “Ma tôn đích thân tới, thật sự là hân hạnh của Họa Thành.”

Doanh Trì không hề để ý tới lão, chỉ ngẩn người nhìn rừng dâu rộng bát ngàn. Sau lưng hắn, trưởng thị vệ Hàm Ninh hỏi: “Trưởng tộc không ở trong thành?”

Thái Sử Trường Lệnh khom lưng đáp: “Phải, hôm nay nàng ta nói là đi ra ngoài giải cứu Ma khôi, vẫn chưa trở về.”

Hàm Ninh hỏi tiếp: “Không biết địa điểm sao?”

Thái Sử Trường Lệnh gật đầu, “Nàng ta vô cùng cảnh giác với ta, tất nhiên sẽ không nói cho ta biết.”

Doanh Trì rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thật sự là nàng?”

Thái Sử Trường Lệnh đáp: “Bẩm Ma tôn, đúng là Húc Họa không thể nghi ngờ. Chỉ là nàng ta rõ ràng đã tử trận, làm sao sống lại mà vẫn còn thể chất Ma khôi, thật sự khó hiểu vô cùng.”

Doanh Trì không để ý tới nghi hoặc của lão, chỉ nói: “Trở về là tốt rồi.”

Thái Sử Trường Lệnh thoáng giật mình, vội nói: “Ma tôn, bây giờ có nàng ta canh kè kè, lão hủ có muốn dốc sức cho Ma tộc cũng khó lòng hành sự. Huống chi Âm Dương viện bên Tiên tông Cửu Uyên còn gửi thiệp mời dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến cho nàng ta. Thịnh yến của Huyền môn, nếu Khôi thủ Ma khôi tới dự, khác nào tát thẳng vào mặt của Ma tộc đâu?”

Doanh Trì mỉm cười, hôm nay hắn mặc thường phục mà đến, trường bào đen trên người khiến hắn không còn giống một Ma tôn uy nghi sát phạt, ngược lại giống một kiếm khách giang hồ lạnh lùng hơn. Hắn nói: “Nếu xương cốt của nàng cũng mềm như của ngươi thì tốt quá rồi.”

Thái Sử Trường Lệnh giật mình, Doanh Trì phất phất tay, Hàm Ninh lập tức nói: “Chuyện của ngươi Ma tôn tự có cân nhắc, lui ra đi.”

Thái Sử Trường Lệnh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Doanh Trì quay lại nhìn rừng dâu mênh mông, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ thì không dám quấy nhiễu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Doanh Trì ngắt một phiến lá dâu mân mê trong tay, nói: “Lần đầu tiên ta nhìn nàng, chính là ở chỗ này.”

Hàm Ninh hiển nhiên không hứng thú nghe chuyện xưa của Ma tôn, cho nên nói: “Nàng ta vô tình với ngài, trong khi ngài đánh đổi cực lớn như vậy. Linh mạch ở Họa Thành chính là nỗi nhục trọn đời của ngài.”

Doanh Trì quét ánh mắt sắc bén như đao về phía Hàm Ninh, “Hàm Ninh, bổn tôn cảm thấy, trong tình huống này, một kẻ câm còn khá hơn ngươi.”

Hàm Ninh lập tức ngậm miệng làm người câm.

Doanh Trì dạo bước trong rừng dâu, giống như vẫn còn tìm kiếm bóng hình rực rỡ kia, nhưng đều hoài công, nàng không ở trong mảnh xanh biếc vô biên này.

Hắn nói: “Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến… nếu nàng thật sự muốn tham dự, vậy ngươi hãy thay mặt bổn tôn tặng cho nàng một phần hậu lễ đi.”

Nghe vậy Hàm Ninh mới khom người đáp: “Tuân lệnh.”

_________oOo_________

Quỷ Vụ Thạch Lâm.

Hề Vân Giai quyết định ra tay, bắt đầu từ một cửa hàng bán hồn khí.

Hồn khí chính là pháp bảo dùng tinh hồn của con người làm vật dẫn tạo thành, hiệu quả tương đương với dùng linh vật. Nhưng linh vật sinh trưởng chậm chạp, mất rất lâu mới có thể thu hoạch, so sánh thì đương nhiên thu hồn người dễ dàng hơn.

Hành động này tất nhiên chính là tối kỵ của Huyền môn, cho nên Hề Vân Giai mới quyết định khai đao từ nơi này. Suốt quá trình Thiên Cù Tử không hề hiện thân, chỉ âm thầm quan sát sự tiến triển tu vi của chúng đệ tử. Sinh sống trong Quỷ Vụ Thạch Lâm phần lớn đều là đám ô hợp cặn bã, đệ tử nội môn đều có thực lực không yếu, đủ để ứng phó.

Thiên Cù Tử đứng ẩn mình dưới một cột đá. Cảm giác được gợn sóng mãnh liệt truyền đến từ khoảng cách không xa, chàng biết các chiến sĩ Ma khôi đã tìm được đám thợ săn rồi. Từ nhiều năm trước tới giờ, thật ra Huyền môn chưa từng chính thức ra lệnh cấm cản việc buôn bán Ma khôi, chỉ là bọn họ tự cao về thân phận chính phái của mình, không sợ bên ngoài lời ra tiếng vào.

Nhưng bây giờ rốt cuộc cũng có người tới chất vấn.

Thiên Cù Tử buộc mình không chú ý tới, nếu đã đồng ý cắt đứt, không quấy rầy nàng nữa thì phải làm cho đến cùng, từ đây không nghĩ không niệm, tuyệt đối giữ lòng thanh tĩnh tự tại.

Chàng từng trải qua thời gian thanh tâm quả dục như thế, còn kéo dài những hơn nghìn năm. Cho nên chàng cảm thấy việc này không khó, thế nhưng, trong lòng lại có tiếng nói lặng lẽ giục… chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một chút thôi…

Nhưng nhìn thêm một lần thì sao? Chàng không biết… nhưng tâm như bị nhập ma, chàng vô thức liên lạc với Thần Ma Chi Tức, Thần Ma Chi Tức liền trợn trắng mắt.

Nhìn hình ảnh nó truyền đến, Thiên Cù Tử không khỏi giật mình, thủ đoạn bức cung của Húc Họa có thể nói là tàn nhẫn, nhưng khiến người ta kinh hãi chính là ánh mắt của nàng, đó không phải là ánh mắt của một nhân loại đang quan sát đồng loại gặp nạn.

Ánh mắt của nàng lạnh nhạt không chút gợn sóng, tựa như nhìn một khối nham thạch vỡ nát, như nhìn vài phiến lá cây rời cành bay xuống đất mà thôi.

Có Húc Họa nhúng tay, đám thợ săn Ma khôi đương nhiên đại bại.

Nàng để bọn họ đánh nhau tới giờ vốn chỉ muốn để phe mình có thêm chút kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Cho nên đến khi thấy đủ rồi, nàng lại lập tức bày trận, lửa lò nung ban nãy thoáng cái liền mở rộng.

Nàng thản nhiên nói: “Ném chúng vào rồi chúng ta đi.”

Niệm quân lên tiếng nhận lệnh, sau đó sai chiến sĩ Ma khôi ném toàn bộ thợ săn Ma khôi vào lò nung, trận pháp liền biến thành địa ngục, tiếng gào thét nổi lên bốn phía.

Húc Họa dẫn chiến sĩ Ma khôi bỏ đi, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Niệm? Ngươi có cảm giác gì khi nghe thấy tiếng gào của bọn chúng?”

Niêm quân đảo mắt qua trận pháp, nhìn liệt hỏa vô hình đang uốn lượn thiêu đốt mọi thứ bên trong, nói: “Sảng khoái, song cũng sợ hãi.”

Húc Họa khẽ nói: “Thế à? Ta thì lại không cảm thấy gì.” Niệm quân giật mình, Húc Họa nói tiếp: “Cho dù là Ma khôi gặp nạn, ta hiểu rõ tình hình, song cũng không thể cảm thấy hận thù hay phẫn nộ. Ta chưa từng thấy hưng phấn khi nhìn người khác đau khổ, cũng không cách nào đau xót thay.”

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ mê mang, “Niệm, vì sao lại như vậy?”

Niệm quân đi sánh vai với nàng, nhẹ giọng hỏi: “Lúc Tham tử trận, Khôi thủ cũng như thế sao?”

Húc Họa cẩn thận hồi tưởng rồi đáp: “Lúc ấy ta chỉ cảm thấy muốn cứu hắn.” Đó dù sao cũng là một trong bốn người lớn lên cùng nàng, chưa kể còn là người thân cận nhất.

Niệm nói: “Thế là đủ rồi ạ.”

Húc Họa vuốt vuốt quạt xếp trong tay, nói: “Có lời này của ngươi, ta yên lòng được một chút.”

Niệm nói: “Bất luận thế nào bọn thuộc hạ cũng đều vĩnh viễn theo ngài, ngài không cần suy nghĩ nhiều.”

Húc Họa vỗ vỗ vai hắn, “Miệng ngươi ngọt thật đấy.”

Niệm cười khẽ, “Tim của thuộc hạ còn ngọt hơn ạ.”

Khuôn mặt đầy ý cười cùng giọng điệu dịu dàng của hắn quả thực là ngọt chết người, Húc Họa dùng quạt che miệng cười, hai mắt cong cong.

Thiên Cù Tử ngắt đường truyền hình ảnh của Thần Ma Chi Tức.

Vẫn không nhìn thì hơn.

Nơi giam giữ Ma khơi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm tuy bí ẩn nhưng cũng không quá khó tìm. Bởi vì đa số thợ săn Ma khôi đều đã ra ngoài, cho nên phòng vệ ở đây tương đối yếu kém. Húc Họa vẫn đứng ngoài quan sát các chiến sĩ Ma khôi động thủ, chỉ xuất thủ tương trợ vào lúc thuộc hạ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Niệm quân dẫn quân chặt dây xích lồng giam, Ma khôi bên trong gần như không dám tin vào mắt mình… vệ quân Họa Thành.

Mười tám năm qua, Ma khôi bị buôn bán đủ kiểu nhưng Họa Thành chưa bao giờ can thiệp vào. Có người lớn tiếng hỏi: “Trưởng tộc! Là Khôi thủ trở về sao?”

Trước đó có lời đồn rằng Khôi thủ đã sống lại, là thật ư?

Niệm quân cao giọng nói: “Trưởng tộc đích thân tới giải cứu tộc nhân! Chư vị chớ kinh hoảng, mời theo chúng ta trở về Họa Thành. Ai biết tung tích của những tộc nhân khác thì hãy mau chóng cung cấp manh mối cho ta.”

Chuyến đến Quỷ Vụ Thạch Lâm này tổng cộng cứu được mười một Ma khôi, tám nam ba nữ. Bởi vì Ma khôi quý giá, cho nên mười một người đều không bị thương, rối rít tới chào Khôi thủ, Húc Họa phất tay, “Trở về Họa Thành.”

Lúc ra khỏi Quỷ Vụ Thạch Lâm, bọn họ lại gặp phải người của Âm Dương viện. Húc Họa theo tiềm thức quay đầu nhìn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Cù Tử trong đám đông.

Chỉ có Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh cúi đầu hành lễ với nàng. Húc Họa muốn hỏi thăm, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Đến khi đoàn Ma khôi đi rồi, Hề Vân Thanh mới sốt ruột nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, sao sư tôn vẫn chưa ra vậy? Có khi nào đang trốn sau cột đá tiểu tiện không nhỉ?”

Hề Vân Giai cốc đầu cô nàng, “Không được nói bậy!” Cái gì mà trốn sau cột đá tiểu tiện, làm như sư tôn là chó vậy!

Thiên Cù Tử đúng là đang ở sau cột đá, một mực chờ người trong lòng khuất bóng. Chàng cũng không biết vì sao mình phải tránh mặt, phải xem như chưa từng quen biết. Thì ra buộc bản thân thôi quan tâm một người là chuyện khó khăn đến vậy.

Thật ra cũng khó trách vì sao nàng lại chán ghét chàng. Môi lưỡi như Niệm quân, e rằng cả đời chàng cũng không học theo được.

Sau khi trở về Tiên tông Cửu Uyên, Thiên Cù Tử giao cho Hề Vân Thanh một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn chạm trổ tinh xảo, nói: “Đưa đến tay Mộc chưởng viện, được hỏi thì cứ bảo là quà của Khôi thủ Họa Thành.”

Vật như vậy, chàng tuyệt đối không có khả năng tự tay giao cho Mộc Cuồng Dương.

Mặc dù Hề Vân Thanh cũng vừa kính vừa sợ tột cùng đối với vị sư thúc này, nhưng sư tôn đã ra lệnh thì nàng đành phải làm theo thôi, thế là trực chỉ đi tới Đao tông.

Hai ngày qua Mộc Cuồng Dương cũng không vui vẻ cho lắm, Húc Họa đi rồi, nàng thiếu mất một tỷ muội tri kỉ, thiếu mất một bạn rượu, cũng thiếu mất một mỹ nhân! Vui vẻ được mới lạ.

Hề Vân Thanh trình hộp gỗ tử đàn lên, Mộc Cuồng Dương mở ra xem rồi hỏi: “Sư điệt, thật sự là Húc Họa đưa tới sao?”

Hề Vân Thanh cụp mi, đáp: “Bẩm sư thúc, là sư tôn chính miệng nói, chắc hẳn không sai.”

Mộc Cuồng Dương cũng nhìn thấy ấn ký trên đan dược, chính do Quân Thiên Tử tự tay luyện chế. Nàng hỏi: “Là đan dược gì vậy?”

Hề Vân Thanh cau mày, sư tôn không có nói tới chuyện này, nhưng nếu đã là quà tặng của Khôi thủ Họa Thành thì đương nhiên chẳng thể là thuốc độc rồi. Nghĩ vậy nên nàng đáp: “Sư tôn không nói rõ, nhưng hẳn là dược ích khí bổ nguyên ạ.”

Mộc Cuồng Dương cũng nghĩ thế, thế là chờ sư điệt cáo lui xong thì nảy sinh lòng hiếu thuận trăm năm hiếm thấy… đem đan được đi hiến tặng cho sư tôn nhà mình.

Phó đại trưởng lão nhận được đan dược này, cũng liếc thấy ấn ký của Quân Thiên Tử ngay. Dạo này vị chưởng viện Y tông này đổ lười rồi, danh vọng lại càng ngày càng tăng, cho nên Huyền môn muốn xin một viên đan dược từ y thật sự khó như lên trời. Đao tông dù sao cũng là đồng môn với Y tông, xin xỏ tương tối dễ dàng hơn, nhưng đan dược chưởng viện đích thân luyện chế vẫn quý giá vô cùng.

Phó đại trưởng lão hỏi: “Đan dược này có công hiệu gì?”

Mộc Cuồng Dương đáp: “Ích khí bổ nguyên. Thích hợp cho sư tôn dùng.”

Đúng là không phí công mấy trăm năm dạy dỗ, đứa đệ tử này vẫn còn có chút lòng hiếu thảo kìa. Phó đại trưởng lão cẩn thận xem xét, nhìn màu sắc và mùi thơm này, rõ ràng là phẩm chất thượng thừa nha.

Cho nên Phó đại trưởng lão cảm động vạn phần.

Thật sự là cảm động muốn rớt nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK