Đương nhiên, theo quy tắc thì chuyện này đều do thần điện tế ti quản lý. Quỷ Dạ cố chịu đựng lời chế nhạo của Húc Họa, nói: “Khôi thủ…” Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn rốt cuộc nặn ra được một câu tán dương: “Người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, thật sự đáng để thuộc hạ kính yêu. Họa Thành đang thiếu người nhiều việc, hay là để thuộc hạ giúp đỡ đại tế ti và mọi người an táng Khôi thủ Sắc Vô Phi, được không?”
Húc Họa phất phất tay, “Đi đi.”
Khi đám đông đều khuất dạng, hoá thân Thiên Cù Tử vẫn còn bên cạnh, nàng hỏi: “Hề chưởng viện còn lời muốn nói à?”
Thiên Cù Tử im lặng, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Húc Họa cười khẽ, “Dị loại tương giao, khiến Hề chưởng viện khó chịu rồi.” Nàng nói như khẳng định.
Thiên Cù Tử nhẹ mím môi mỏng, “Chỉ là nhất thời có chút kinh ngạc.”
Húc Họa vừa ra hiệu bảo chàng theo mình vè Tinh Thần Hải, vừa nói: “Không lạ, Hề chưởng viện và bổn tọa chưa hề thổ lộ tâm tình. Nói là bao dung yêu thích, nhưng thật ra là yêu cái gì, thích cái gì?” Nàng từ tốn bước đi, giọng điệu lãnh đạm gần như hờ hững, “Cũng chính là bộ da này thôi. Bây giờ phát hiện ngay cả bề ngoài cũng là giả tạo, nên khó tránh khỏi bất an.”
Thiên Cù Tử há to miệng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện không cách nào phản bác. Cuối cùng, chàng nói: “Không biết. Thiên Cù Tử trước đây chưa bao giờ có người trong lòng, nên quả thật cũng không rõ cái gọi là yêu thích rốt cuộc bởi vì bề ngoài hay là vì linh hồn bên trong. Nhưng… thân phận của Khôi thủ đúng là ngoài dự liệu của Hề mỗ. Nếu như trước đây là gặp chân thân thánh kiếm, e rằng Hề mỗ quả thực không cách nào sinh ra mơ tưởng.” Nói thế nào cũng khẩu vị nặng quá mà.
Húc Họa hỏi: “Hề chưởng viện đang trách bổn tọa lừa ngài đó ư?”
Thiên Cù Tử lắc đầu, “Không, Hề mỗ chỉ đang nghĩ, Khôi thủ thần lực kinh thế, nhưng Thiên Cù Tử lại tự cho là đúng đứng ra bảo vệ, thực sự giống như trò hề. Bởi vì lúc đó Khôi thủ đâu có ý định táng th4n dưới Họa Thành đúng không? Nếu không phải do Thiên Cù Tử nhúng tay, phải chăng Khôi thủ cũng như Vân Thanh, đã sớm có thể nhờ cậy uy lựa của thần mộc Bất Hủ, lấy được thân thể mới?”
Húc Họa nói: “Đương nhiên, bổn tọa làm sao có thể chỉ vì một tên Doanh Trì mà mất đi thân thể chứ. Chỉ là tác dụng của máu dâm xà và Nước Mắt Thần Nữ quá đáng ghét, cho nên ta mới trêu chọc Doanh Trì một tí, quyết chiến với hắn để xả giận thôi.”
Trêu chọc một tí? Thiên Cù Tử cười khổ, “Quả nhiên, là Hề mỗ nhiều chuyện rồi, trái lại hại Khôi thủ bị nhốt ở nhân gian mười tám năm.”
Húc Họa nói: “Cũng không thể nói thế. Tất cả chỉ là một hồi duyên kiếp, huống chi ta luôn lưu luyến cảnh sắc thế gian, cho nên đồng ý thay đổi quỹ tích, nếm thử cuộc sống khác.”
Thiên Cù Tử gật đầu, “Vậy tiếp theo Khôi thủ có tính toán gì không?”
Húc Họa nói: “Tạm thời sinh đứa trẻ trong bụng ra trước, tặng cho Hề chưởng viện rồi bàn tiếp. Chẳng qua bất luận thế nào, ta đều không có ý định trở về cửa sông Nhược Thủy.”
Thiên Cù Tử nói: “Hề mỗ hiểu.” Giống như Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua từng nói, lấy mức độ cứng rắn và quả quyết của thánh kiếm, làm sao có thể dùng lời lẽ lung lay nó chứ?
Húc Họa bỗng hỏi: “Bổn tọa hơi mệt, Hề chưởng viện cùng ta ngủ một giấc được không?”
Thiên Cù Tử cúi đầu, “Hề mỗ…”
Húc Họa mỉm cười, “Hề chưởng viện không cần miễn cưỡng, nếu như không nguyện ý, vậy mời lui ra.”
Thiên Cù Tử lại nói: “Không. Khôi thủ đang có mang, để Hề mỗ bầu bạn với Khôi thủ đi.”
Húc Họa gật đầu, “Cũng được.”
Khi trở vào tẩm điện, thấy trán nàng rịn mồ hôi, Thiên Cù Tử nhíu mày, hỏi: “Khôi thủ có chỗ nào khó chịu ư?” Vừa nói chàng vừa định bắt mạch nàng nàng.
Húc Họa tránh né, chỉ nói: “Không sao, ngủ một giấc là ổn.”
Nàng nhất định không chịu để chàng xem mạch, chỉ tựa sát vào chàng thiếp đi. Trên giường đá được trải đệm chăn rất dày, Thiên Cù Tử tùy ý nàng vùi vào lòng mình, hỏi: “Nếu chân thân Khôi thủ là thánh kiếm, vì sao mỗi lần thánh kiếm xuất hiện, thân thể nàng lại bị thương?”
Lúc ấy chín chưởng viện và Húc Họa giao chiến dưới chân Họa Thành, chàng đã nhìn ra. Mỗi lần thánh kiếm lộ diện, thân thể Húc Họa đều sẽ tứa máu.
Húc Họa nói: “Thần thức càng mạnh mẽ, áp lực thân thể phải chịu sẽ càng lớn. Hơn nữa chân thân vừa ra, kiếm khí tăng vọt, thân thể lại càng mỏng manh hơn.”
Thiên Cù Tử nhẹ giọng than thở: “Thân xác này của Khôi thủ là do phàm dân tạo dựng, tất nhiên khó thể so được với thân thể do thần mộc Bất Hủ bồi dưỡng.”
Lúc đó nếu chàng không nhiều chuyện, chắc hẳn bây giờ nàng còn lợi hại hơn.
Húc Họa vỗ vỗ mu bàn tay chàng, trấn an: “Lúc ta ở trong bụng nhân loại, mặc dù thần thức không được đầy đủ, nhưng lại thấy rất yên bình. Đó là trải nghiệm… không thể nào lại có trong cuộc đời này của ta.”
Thiên Cù Tử lại nói: “Thân thể Ma khôi do thần mộc Bất Hủ thai nghén, chắc hẳn không hề dễ có, ấy vậy mà Khôi thủ lại cho Vân Thanh… Thiên Cù Tử vô cùng cảm kích.”
Húc Họa khẽ cười, gần như vùi cả người vào lòng chàng, “Đúng vậy, thân thể kia quý lắm đấy.”
Thiên Cù Tử càng thêm áy náy trong lòng, chậm rãi ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Húc Họa nói tiếp: “Một hạt giống của thần mộc Bất Hủ có thể đúc một thân thể. Thần mộc mấy vạn năm tuổi, nở hoa đã không dễ, kết quả cho hạt càng khó hơn. Một năm cho nhiều nhất cũng chỉ hơn ba trăm hạt. Haiz, đúng là quý giá cực kỳ.”
Hề chưởng viện: “…” Quý cái rắm ấy! Ba trăm hạt một năm mà còn ít hả?
Chàng nín thinh, Húc Họa cười ngặt nghẽo, vùi sâu vào lòng chàng hơn, làm chàng không nhịn được đập nhẹ vào đầu nàng.
Lát sau, Húc Họa lật qua lật lại, ngủ trằn trọc không ngon, bất giác mồ hôi lạnh đã rịn ướt đẫm quần áo. Thiên Cù Tử biết nàng khó chịu, nhưng nàng rõ ràng không muốn nhiều lời, chàng đành hỏi: “Sao thế?”
Húc Họa lầm bầm một câu gì đó, chàng không nghe rõ, đành phải dùng tay vu0t ve bụng nàng, nhưng chỉ một trong khoảnh khắc, chàng bỗng phát hiện, trong bụng Húc Họa hình như có vật gì sắc nhọn, thỉnh thoảng còn động đậy.
Hề chưởng viện giật nảy mình… đây là cái gì?!
Chàng ôm lấy Húc Họa, không nói hai lời liền dùng thần thức thăm dò. Húc Họa đương nhiên phát hiện. Đây là hành động cực kỳ liều mạng, bởi vì chỉ cần nàng có chút ác ý, thần thức Thiên Cù Tử tất nhiên chỉ có đi không có về.
Nhưng Thiên Cù Tử hiển nhiên không quan tâm, một lát sau chàng rốt cuộc hỏi: “Đây… Húc Họa, đứa bé có vấn đề!!”
Húc Họa dường như không lấy làm lạ, “Không có gì đâu.”
Thiên Cù Tử lại dùng thần thức thăm dò, chỉ thấy trên đầu đứa bé trong bụng nàng hình như… mọc một cái gai nhọn!
Chàng ôm lấy Húc Họa, “Không, thật sự có vấn đề! Nàng còn nói nàng không đau bụng?! Trên đầu đứa trẻ có một cây gai cứng!” Thấy Húc Họa không có vẻ gì là bận tâm, chàng vội kêu lên: “Bây giờ đứa trẻ còn nhỏ tháng, nếu như lớn chút nữa, gai kia cũng sẽ dài ra, đến lúc đó thân thể này của nàng sẽ khó giữ được!”
Húc Họa lắc đầu, “Bổn tọa nói rồi, nó không sao hết.” Nàng dựa vào Thiên Cù Tử, trên người vẫn liên tục túa mồ hôi lạnh, “Vật trên đầu nó chính là kiếm cốt, vô cùng sắc bén, nhưng cũng cực kỳ trân quý, cùng cấp bậc với chân thân của bổn tọa đấy. Vật như vậy, quá trình thai nghén tất nhiên phải chịu đau một chút, bằng không Hề chưởng viện cho rằng vì sao bổn tọa không thích sinh nở?”
Thiên Cù Tử sửng sốt, “Nhưng… đau đớn xuyên tim như vậy, chẳng lẽ Khôi thủ định ngày ngày chịu đựng đến khi nó chào đời?”
Húc Họa hỏi lại: “Còn cách nào khác ư?” Nàng ngáp một cái, “Không sao đâu, bị nung trong lò kiếm ngàn năm ta còn không sợ, huống chi là một mẩu gai. bổn tọa chịu được, ngủ đi, ngủ đi. Ban ngày nó không thể động đậy, còn ngủ được một lát.” Dứt lời nàng thật sự nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, để lộ hàng mi như cánh quạt.
Nhưng Thiên Cù Tử chưa từng chợp mắt, hồi lâu sau chàng kéo Húc Họa dậy, nàng bắt đầu khó chịu, “Hề chưởng viện đừng quấy nữa, người mang thai không tốt tính lắm đâu.”
Thiên Cù Tử nói gằn từng chữ một: “Khôi thủ từng nói muốn dùng đứa trẻ này luyện châu để gia tăng sức mạnh của pháp khí. Bây giờ, Hề mỗ thỉnh cầu Khôi thủ, hãy dùng nó luyện châu cho ta.”
Húc Họa mở to mắt, ánh mắt Thiên Cù Tử tĩnh mịch như biển sâu. Nàng phàn nàn: “Sao đột nhiên lại đổi ý rồi? Người ta hay nói lòng nữ nhân dễ đổi, nhưng tâm tư Hề chưởng viện còn khó dò hơn đó nha.”
Thiên Cù Tử kiên quyết nói: “Ngay bây giờ, lấy nó ra!”
Húc Họa từ tốn nắm chặt tay chàng, hồi lâu sau mới hỏi: “Huyền Chu không nỡ để bổn tọa chịu khổ sao?”
Thiên Cù Tử không đáp, vẫn khăng khăng nói: “Lấy nó ra!”
Húc Họa mỉm một nụ cười yêu mị đến cùng cực, “Thật sự không sao mà, gai nhọn trên đầu nó quả thực có thể xưng là bảo vật chí tôn đấy. Chân thân của ta lại là kiếm, chút đau đớn thôi, nhiều lắm là thân thể này bị hỏng thôi, không tính là gì.”
Lực tay Thiên Cù Tử tăng thêm, giọng điệu không cho phép nàng cự tuyệt, “Lấy nó ra!”
Ý cười trên mặt Húc Họa chậm rãi nhạt đi trong mắt chàng. Trên mặt chàng không có đau lòng, chỉ có sự chăm chú và kiên quyết không thể lay động. Húc Họa đưa tay nhẹ nhàng vu0t ve cằm chàng, “Huyền Chu đau lòng vì ta.”
Thiên Cù Tử nói: “Làm sao lấy nó ra? Để ta đi tìm Quân Thiên Tử tới.”
Húc Họa ngồi quỳ trước mặt chàng, cầm tay chàng áp lên mặt mình, mỹ nhân tóc đen tựa suối, ánh mắt khuynh thành, “Huyền Chu, chàng tốt thật.”
Nhưng một Hề chưởng viện luôn thấy sắc là mê muội lại chậm rãi tránh khỏi tay nàng, nói: “Ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”Dứt lời chàng vội vàng ra ngoài.
Húc Họa nhìn theo bóng chàng, chỉ cảm thấy người này, quả thật đáng yêu đến mức… khiến lòng người bình yên.
Thiên Cù Tử thật sự rất nhanh dẫn Quân Thiên Tử trở lại. Sắc mặc Quân Thiên Tử kém cực kỳ… mấy người bọn họ ngày ngày đều phải giảng bài, tới mức cuống họng sắp hỏng luôn rồi. Còn hóa thân Thiên Cù Tử thì sao? Ngày ngày có mỹ nhân trong lòng, hàng đêm sênh ca!
Đã biết mà còn cho sắc mặt tốt được mới lạ!
Y ngồi xuống bên giường, bắt mạch cho Húc Họa, quả nhiên cũng không nhịn được dùng thuật pháp Y tông dò xét thân thể nàng. Thật lâu sau, y mới chau mày nói: “Đây… là thứ gì? Trên đầu còn mọc một cái gai tôm?!”
*Gai tôm là phần gai nhọn trên đầu tôm
Gai tôm… mặt Hề chưởng viện lập tức đen như đáy nồi, mặt Khôi thủ cũng chẳng khá hơn gì… cảm ơn nhé, ngươi biết cách hình dung thật!
Hề chưởng viện lên tiếng nói trước: “Nghĩ cách lấy đứa trẻ ra!” Chàng thậm chí chẳng buồn hỏi liệu có cách nào bảo vệ đứa trẻ mà không khiến người mẹ phải đau đớn hay không.
Quân Thiên Tử hiển nhiên cũng là lần đầu gặp loại tình huống này, y nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hỏi Thiên Cù Tử: “Của ngươi?”
Thiên Cù Tử không đáp, hiển nhiên ngầm thừa nhận. Quân Thiên Tử nói: “Lấy ra rất đơn giản, chỉ cần các ngươi đành lòng.”
Húc Họa còn chưa trả lời, Thiên Cù Tử đã trầm giọng bảo: “Lấy ra đi, không cần nói cái gì đành lòng hay không.”
- -----oOo------