Lúc đến bệnh viện, khoa bọn họ đang bắt đầu kiểm tra phòng.
Trần Vận Thành đứng trên hành lang, thấy chủ nhiệm dẫn một nhóm bác sĩ mặc áo blouse ra khỏi phòng bệnh, rồi lại đi đến phòng bệnh tiếp theo.
Ninh Quân Diên không đi theo sau chủ nhiệm, hầu như sau khi mọi người đã rời khỏi phòng bệnh hết rồi hắn mới ra ngoài, đi bên cạnh là đàn em của Ninh Quân Diên mà Trần Vận Thành từng gặp tối hôm khoa bọn họ liên hoan.
Hai người đang nói gì đó. Bình thường trên mặt Ninh Quân Diên cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc nói chuyện đàn em của hắn lại khẽ mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính cong cong.
Nghe đàn em nói xong, Ninh Quân Diên cúi đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu ta mấy câu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Vận Thành.
Hắn lập tức nhanh chân đi về phía Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành mỉm cười với hắn, đưa báo cáo trong tay cho hắn: “Là cái này phải không?”
Ninh Quân Diên nhận lấy, “Ừ” một tiếng, rồi lại nhìn Trần Vận Thành: “Em ăn sáng chưa?”
Sáng nay lúc đồng hồ báo thức vang lên, Ninh Quân Diên cứ ôm Trần Vận Thành mãi chẳng chịu rời giường, kết quả một lúc sau đi hơi vội vàng, hai người đều không kịp ăn sáng.
Trần Vận Thành nói: “Chưa, lát nữa em mua đại cái gì đó ở bên ngoài ăn cũng được.”
Lúc này, đàn em của Ninh Quân Diên cũng bước tới, rõ ràng cậu ta vẫn còn ấn tượng với Trần Vận Thành, bèn mỉm cười hỏi: “Không giới thiệu một chút sao, đàn anh Ninh?”
Trần Vận Thành nhìn chàng trai trẻ mặc áo blouse, chủ động duỗi một tay ra: “Trần Vận Thành.”
“Hoắc Tiêu,” đối phương vội vã nắm lại tay anh, cũng rất thân thiện tự giới thiệu tên của mình.
Ánh mắt của Ninh Quân Diên rơi trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, từ tốn nói: “Đây là bà ——”
Trần Vận Thành giơ tay lên kéo tay hắn ngắt lời, tiếp đó nói với Hoắc Tiêu: “Tôi là bạn lâu năm của anh ấy.”
Mặc dù cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng Hoắc Tiêu vẫn gật đầu nói: “Em và đàn anh Ninh học cùng một chuyên ngành chính quy, về sau cũng từng làm chung ở một phòng thí nghiệm.”
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên: “Vậy hai người làm việc đi, em về đây.”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi tiễn em.”
“Không phải anh còn kiểm tra phòng sao?” Trần Vận Thành nhìn về phía phòng bệnh.
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm bả vai anh đi về phía thang máy: “Vẫn chưa tới giường bệnh của tôi.”
Đi thẳng đến thang máy, Trần Vận Thành nhận ra vẻ mặt của Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng, bèn hỏi: “Sao thế?”
Ninh Quân Diên nói: “Vì sao không thể nói quan hệ của chúng ta?”
Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: “Vậy anh có thể nói đàng hoàng được không? Đổi cách xưng hô phù hợp hơn.”
“Em không phải là bà xã của tôi sao? Trên giường gọi như thế em cũng trả lời mà.” Giọng Ninh Quân Diên rất lạnh lùng.
Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, có hai người từ bên trong bước ra, Trần Vận Thành hơi lúng túng lùi sang một bên, đợi người đi hết, anh mới hạ thấp giọng nói với Ninh Quân Diên: “Anh cũng nói đó là trên giường rồi, nói ở đây anh không thấy ngượng à?” Nói xong, anh lại cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu nói: “Hơn nữa, em vẫn chưa hỏi anh với đàn em của anh lén lén lút lút nói gì đâu đó.”
Từ trước đến giờ Trần Vận Thành không phải là người quá tị nạnh, nói xong những lời này, bản thân anh cũng cảm thấy mình không có đạo lý, nên hơi xấu hổ.
Nhưng Ninh Quân Diên lại hỏi: “Gì cơ?”
Trần Vận Thành cảm thấy mình quá khó hiểu, bèn giơ tay dùng sức ấn thang máy, nói: “Không có gì, em về đây.”
Ninh Quân Diên nắm lấy cổ tay anh: “Không được đi, em phải nói cho rõ ràng trước đã.”
“Gì chứ?” Trần Vận Thành hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
Ninh Quân Diên tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Em ghen đúng không?”
Trần Vận Thành nói chẳng chút nghĩ ngợi: “Em không ghen.”
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Trần Vận Thành đẩy hắn ra: “Nhanh đi kiểm tra phòng đi.”
Ninh Quân Diên nói: “Cậu ấy nói với tôi là bệnh nhân mà hôm qua cậu ta mới tiếp nhận hôm nay sẽ làm phẫu thuật.”
Trần Vận Thành muốn nói lại rằng ‘cậu ta nói chuyện về bệnh nhân sao lại vui vẻ như vậy’, nhưng nghĩ một lát lại không nói ra khỏi miệng, chỉ xua tay nói: “Biết rồi.”
Lúc kiểm tra phòng kết thúc, Ninh Quân Diên nhìn thấy Hoắc Tiêu đi ở đằng trước, bèn gọi cậu ta lại.
Hoắc Tiêu quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì sao đàn anh?”
Ninh Quân Diên nói: “Đó là bạn trai của tôi.” Hắn vẫn nhớ Trần Vận Thành không muốn hắn gọi anh là bà xã ở bên ngoài.
Hoắc Tiêu sửng sốt: “Gì ạ?” Một lát sau hiểu ra, cậu ta mới trợn to mắt: “Bạn trai, ý anh là anh —— Trần ban nãy ấy ạ?”
Ninh Quân Diên hơi lạnh lùng đáp lại một tiếng, hắn đi ngang qua người Hoắc Tiêu, rồi đi thẳng về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Ăn sáng xong Trần Vận Thành mới quay về khu chợ, trong cửa hàng có một người khách quen, đang dặn dò hàng muốn lấy với Quan An Lâm, Trần Vận Thành lên tiếng chào hỏi người đó, rồi ngồi ở cửa nhìn chằm chằm cây đại thụ bên ngoài mà ngẩn người.
Quan An Lâm làm xong việc mới đi đến ngồi xuống cạnh Trần Vận Thành, hỏi anh đang nghĩ gì.
Trần Vận Thành nói: “Cậu cảm thấy giữa tôi và Ninh Quân Diên có đề tài chung nào để nói chuyện không?”
“Tôi cảm thấy?” Quan An Lâm chả hiểu mô tê gì: “Hai người có đề tài chung hay không sao tôi biết được?”
Giọng Trần Vận Thành hơi phiền muộn: “Tự dưng tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy lớn quá, cho dù kiếm được tiền, thì vẫn có khoảng cách.”
“Về mặt nào? Học lực à?” Quan An Lâm hỏi.
Trần Vận Thành tạm thời không thể diễn tả được: “Cũng không riêng gì cái đó đúng không?”
Quan An Lâm suy nghĩ một lát, rồi nói: “Là có một chút khoảng cách, nhưng cũng chưa chắc anh kém cỏi hơn anh ta, không phải kinh nghiệm từng trải trong xã hội của anh phong phú hơn anh ta sao? Giống như tôi này, tôi ngồi tù hai năm, trải nghiệm như thế này người bình thường sẽ không có được đâu.”
Trần Vận Thành thờ ơ nhìn gã: “Đáng kiêu ngạo quá nhỉ.”
Quan An Lâm giả vờ như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, mà chỉ nghiêm túc nói tiếp: “Với lại, anh đâu phải đồng nghiệp của anh ta, hợp nhau về tính cách với chuyện kia không phải là được rồi à, còn muốn thêm bao nhiêu đề tài chung nữa? Đâu thể vừa lên giường vừa giao lưu kiến thức y học đúng không?”
Trần Vận Thành không nói gì, chủ yếu là không muốn nói tiếp về chủ đề này với gã nữa.
Quan An Lâm thì lại rất quan tâm đến anh: “Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?”
Trần Vận Thành chậm rãi nói: “Gần đây có một đàn em làm việc chung với anh ấy, tôi thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ.”
Thật ra anh biết nói như thế có hơi không công bằng với Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên nói chuyện với Hoắc Tiêu, thái độ chẳng có một chút mập mờ nào, cũng không thể nói được là vui hay không vui. Nhưng Trần Vận Thành lại thấy Hoắc Tiêu quá chói mắt, một người như vậy bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Ninh Quân Diên, lần đầu tiên cho Trần Vận Thành biết thế nào là cảm giác bất an.
Anh không muốn ghen, cũng không có lý do để ghen, nhưng có một số khoảnh khắc, anh cũng chẳng thể nào khống chế được suy nghĩ của mình. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức không thể hiện ra trước mặt Ninh Quân Diên mà thôi.
“Đàn em?” Suy nghĩ của Quan An Lâm rất đơn giản: “Đàn ông à?”
“Chứ sao?”
Quan An Lâm khó hiểu nhìn anh: “Vậy anh sợ cái gì? Đâu có nhiều đàn ông không thích phụ nữ mà chỉ thích đàn ông đến vậy? Anh nghĩ ai cũng giống mình à? Cho dù Ninh Quân Diên có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa, có trần truồng đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng bao giờ rung động với anh ta được không?”
Trong đầu Trần Vận Thành bất giác hiện lên hình ảnh Ninh Quân Diên cởi sạch quần áo, anh nghiến răng nghiến lợi nói với Quan An Lâm: “Thật sự rất cảm ơn câu an ủi của cậu nhé.”