Thư Dung lại nói: “Hiểu lầm gì? Có chuyện gì sao không thể nói năng đàng hoàng với nhau? Sao có thể ra tay đánh người được? Là người không có văn hóa à?”
Quan An Lâm không nhịn được mà liếc bà: “Liên quan gì đến bà, bà già chết tiệt!”
Trần Vận Thành kéo Quan An Lâm, anh nhìn Thư Dung, thấy sắc mặt bà lập tức trở nên tái nhợt.
Có lẽ là Thư Dung chưa từng tiếp xúc với loại người như Quan An Lâm, ngực bà nhấp nhô kịch liệt, còn chất vấn Ninh Quân Diên: “Đây là bạn của con đấy à?”
Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Cậu ta không phải bạn của con.”
Thư Dung giận dữ nhìn Quan An Lâm, sau đó lại chuyển hướng qua Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành đang định nói gì đó, Quan An Lâm mới chợt nhận ra, gã nhớ ra người phụ nữ này là mẹ của Ninh Quân Diên, đó chính là mẹ chồng hung dữ của Trần Vận Thành, có lẽ phải hơi khách sáo một chút, bèn đổi giọng: “Bác gái, vốn là chuyện không liên quan đến bác, ông ta là gì của bác? Bác là đồng bọn sản xuất ma túy với ông ta ư?”
Thư Dung không nói gì, chỉ là sắc mặt của bà càng trở nên khó coi, bỗng chốc không biết phải phản ứng với hai chữ “bác gái”, hay là phản ứng với chuyện “sản xuất ma túy” mà Quan An Lâm nói.
Dư Kiệt nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên người hai mẹ con Thư Dung và Ninh Quân Diên, dường như đã có sự lựa chọn của mình, ông ta bèn nói với Quan An Lâm: “Tiểu Quan, hiểu lầm giữa chúng ta sau này từ từ rồi giải thích nhé.” Sau đó ông ta nói với Thư Dung: “Vốn là hôm nay tới thăm viện trưởng Ninh, nhưng giờ như thế này cũng không tiện, phiền cô giúp tôi gửi lời chúc ông ấy sớm bình phục, hôm khác rảnh tôi sẽ tới.” Ông ta nhặt bó hoa dưới đất lên, đưa đến trước mặt Thư Dung.
Thư Dung do dự một lúc, giơ tay nhận lấy, rồi chỉ gật đầu.
Lúc này Dư Kiệt vẫn còn có thể mỉm cười với Ninh Quân Diên, rồi mới xoay người bước chân ổn định rời đi.
Thư Dung hung dữ trừng Quan An Lâm và Trần Vận Thành một lát, rồi xoay người vặn cửa phòng bệnh ra bước vào bên trong, sau đó đứng trong phòng bệnh đóng sầm cửa lại.
Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên, vừa vặn Ninh Quân Diên cũng đang nhìn anh.
Ninh Quân Diên nói: “Tôi tiễn hai người.”
Trần Vận Thành kéo Quan An Lâm đi chậm một chút, để không gặp phải Dư Kiệt, trong lòng Quan An Lâm rất ấm ức, gã thấp giọng chửi thề.
“Giờ cậu không có cách nào làm khó dễ ông ta được,” Trần Vận Thành nói: “Nếu đánh ông ta, còn không phải để người ta bắt cậu vào tù tiếp à?”
Quan An Lâm tức giận nói: “Cứ bỏ qua như vậy à?”
Trần Vận Thành không nói gì.
Năm đó lúc Quan An Lâm vừa bị cảnh sát bắt giữ, Trần Vận Thành vẫn chưa hết hy vọng, anh muốn bắt cả Dư Kiệt đang đứng sau lưng Quan An Lâm, anh đích thân thử đi tìm manh mối, tìm Trương Văn Dũng nhờ giúp đỡ, còn tìm cả cảnh sát nữa, nhưng cũng chẳng có cách nào cả. Đến giờ Quan An Lâm đã ngồi xong hai năm rồi ra tù, nếu muốn bắt Dư Kiệt thì đương nhiên lại càng thêm khó khăn.
Trong lòng Quan An Lâm cũng hiểu, nên sau khi ra tù cũng không cố đi tìm Dư Kiệt tính sổ, nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp được, thì chuyện này có lẽ cũng bị gã vứt ra sau đầu rồi.
Giống như gã từng nói, ban đầu là do mình ngu, nên phải trả giá cho cái ngu của mình.
Đi thẳng đến thang máy, Trần Vận Thành nói với Ninh Quân Diên: “Mẹ anh giận rồi.”
Ninh Quân Diên “Ừ” một tiếng, xem ra cũng chẳng hề quan tâm, hắn dừng bước lại, nói: “Tôi không xuống lầu cùng em đâu.”
Trần Vận Thành gật đầu: “Anh làm việc đi.”
Ninh Quân Diên chợt giơ tay ra ôm gáy Trần Vận Thành cúi đầu hôn lên môi anh, sau đó rời đi rất nhanh, nói: “Chiều mai tôi tới đón em.”
Trần Vận Thành khẽ mỉm cười gật đầu.
Quan An Lâm lập tức nổi khùng, gã cảm thấy Ninh Quân Diên hôn Trần Vận Thành trước mặt gã là đang xúc phạm anh, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Trần Vận Thành mỉm cười, nên gã cảm thấy mình chẳng có lý do gì để phẫn nộ cả, bèn kiềm chế lại, chỉ giục Trần Vận Thành: “Đi thôi đi thôi.”
Ninh Quân Diên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ bước vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại mới xoay người rời đi.
Hắn quay về phòng bệnh đơn của Ninh Chương Hồng, lúc mở cửa bước vào phòng, hắn thấy Thư Dung ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cơn giận trên mặt vẫn chưa tiêu tan.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Dung quay đầu qua nhìn Ninh Quân Diên, rồi nhanh chóng quay đầu lại, không buồn nói gì với hắn cả.
Ninh Chương Hồng mệt mỏi nằm trên giường bệnh, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Ninh Quân Diên hỏi Thư Dung: “Mẹ ăn tối ở bệnh viện à?”
Thư Dung lập tức đứng dậy, bà hỏi Ninh Quân Diên: “Con nhìn xem mấy đứa đó là loại người gì?”
Ninh Quân Diên nói: “Ý mẹ là ông chủ Dư ấy hả?”
Thư Dung nghẹn họng, nhưng rất nhanh lại nói: “Người ban nãy không phải là bạn con, mà là bạn của Trần Vận Thành đúng không?”
Ninh Quân Diên không trả lời câu hỏi của bà.
Thư Dung tiến lên hai bước, từ ngày Ninh Chương Hồng vào cấp cứu cho đến giờ, bà vẫn chưa có thời gian nói chuyện riêng với Ninh Quân Diên, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Con và Trần Vận Thành rốt cục có quan hệ gì?”
Ninh Quân Diên đi đến bên cạnh cửa sổ, sắp xếp lại mấy bó hoa trên bệ cửa sổ, rồi thờ ơ nói: “Mẹ nghĩ sao?”
“Mẹ nghĩ sao?” giọng Thư Dung rất nôn nóng: “Mẹ nghĩ hai đứa không bình thường!”
Ninh Quân Diên quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Chương Hồng khẽ chuyển động con ngươi dưới mí mắt đang nhắm, nhưng ông vẫn không mở mắt ra, hắn lại nhìn Thư Dung: “Con cảm thấy rất bình thường, yêu đương, lên giường, kết hôn, mẹ còn muốn biết gì nữa?”
Thư Dung lập tức đỏ bừng mặt, bà sửng sốt mất mấy giây, rồi xoay người nắm lấy cánh tay Ninh Chương Hồng: “Ông nghe xem con trai ông đang nói gì kìa?”
Ninh Quân Diên nhíu mày: “Mẹ đừng đụng vào người bố, bố vẫn chưa chịu nổi việc đụng chạm như vậy của mẹ đâu.”
Nhưng Ninh Chương Hồng cuối cùng cũng mở mắt ra, ông yếu ớt nói: “Đừng cãi nhau, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thư Dung nhanh chóng buông Ninh Chương Hồng ra, bà đi đến trước mặt Ninh Quân Diên, nắm lấy một cánh tay của Ninh Quân Diên, tức giận nói với hắn rằng: “Con điên rồi đúng không? Cho dù không tính đến việc cậu ta là một đứa lưu manh không cha không mẹ, thì cậu ta cũng là một người đàn ông, con yêu đương với đàn ông làm gì? Mẹ vất vả nuôi con lớn, dành điều kiện tốt nhất cho con học hành, không phải là để con yêu đương rồi kết hôn với đàn ông!”
Ninh Quân Diên cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Thư Dung, bà dùng quá nhiều sức, nên móng tay cũng trở nên trắng bệch, Ninh Quân Diên dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh hỏi bà: “Vậy mẹ vì cái gì? Mẹ vất vả nuôi con lớn, là muốn đạt được kết quả như thế nào?”
Thư Dung nói: “Mẹ muốn con ưu tú, muốn con thành tài, muốn con cưới một người phụ nữ có điều kiện tương xứng làm vợ, sinh hai đứa con, muốn con sống tốt hơn người khác!”
Ninh Quân Diên nói: “Con và Trần Vận Thành ở bên nhau sẽ sống tốt hơn bất cứ ai.”
“Con điên rồi,” Thư Dung xoay người quay lại bên giường, nói với Ninh Chương Hồng: “Con trai ông điên rồi, có lẽ đầu nó vẫn chưa khỏi, ông nhanh xuất viện tìm chuyên gia khám cho nó đi.”
Ninh Chương Hồng thở dài, ông nói: “Quân Diên, con làm vậy là sai rồi.”
Ninh Quân Diên nói với ông: “Cha cứ nghỉ ngơi đi, sai hay đúng cũng phải chờ cha xuất viện rồi nói sau.”
Ninh Chương Hồng nhìn Thư Dung: “Bà đừng vội, cứ từ từ mà dạy con.”
Thư Dung bực tức nói: “Tôi còn phải dạy như thế nào nữa? Ông thử dạy xem?”
Ninh Chương Hồng dứt khoát nhắm mắt lại, nhíu mày không nói thêm gì nữa.
Ninh Quân Diên nói với Thư Dung: “Mẹ đừng làm phiền cha nữa, mẹ không muốn cha xuất viện đúng không?”
Thư Dung cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ninh Quân Diên đi về phía cửa, trước khi mở cửa hắn nói với Thư Dung: “Dư Kiệt ấy mà, lần trước Vận Thành bảo con chuyển lời lại cho mẹ, bối cảnh của ông ta không sạch sẽ, bảo mẹ đừng qua lại với ông ta.”
Thư Dung ôm cánh tay, không thèm nhìn Ninh Quân Diên: “Trong lòng mẹ hiểu rõ, chưa bàn chuyện kinh doanh với ông ấy.” Nói xong, bà nuốt không trôi cục tức này, bèn nói tiếp: “Trần Vận Thành là cái thá gì chứ? Sao bạn nó lại nói chuyện như thế với mẹ?”
Ninh Quân Diên nói: “Cậu ta nói cũng đâu có sai, cậu ta đánh Dư Kiệt liên quan gì đến mẹ? Sau này gặp phải chuyện như vậy, mẹ đừng xúm lại quản chuyện không đâu, cách bọn họ xa một chút là được.”
Thư Dung bị lời hắn nói làm cho tức giận đến mức run rẩy, phải hít thở thật sâu mới giữ được bình tĩnh.
Ninh Quân Diên đã ra khỏi phòng bệnh, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trên đường về, vẫn là Quan An Lâm lái xe, Trần Vận Thành ngồi bên ghế phó lái.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hơi lo lắng, Quan An Lâm bèn hỏi Trần Vận Thành: “Những lời tôi nói với mẹ Ninh Quân Diên khó nghe lắm à? Sao bà ấy lại tức vậy nhỉ?”
Trần Vận Thành chợt mỉm cười, một tay chống trên cửa sổ tựa đầu lên, nói: “Cũng bình thường.”
Quan An Lâm ù ù cạc cạc: “Sao anh vẫn còn cười được? Tôi sợ đắc tội với người ta, sau này sẽ đem thêm phiền phức cho anh.”
Trần Vận Thành thở dài, nói: “Tôi cũng không mong bà ấy sẽ chấp nhận mình.”
Từ sự châm chọc Thư Dung dành cho anh hồi tết, cho đến việc Thư Dung xem anh là người vô hình vào ngày phẫu thuật của Ninh Chương Hồng, trong lòng Trần Vận Thành đã hiểu rất rõ, cho dù anh làm gì thì Thư Dung cũng không chấp nhận anh, hơn nữa bà còn mang theo địch ý với anh.
Sự lễ phép và quan tâm anh dành cho Thư Dung xuất phát từ bản tính của anh, chứ không phải là anh mang theo ảo tưởng phi thực tế với Thư Dung. Nên Quan An Lâm có đắc tội với Thư Dung hay không trong lòng anh cũng không để ý lắm, thậm chí khoảnh khắc nhìn thấy Thư Dung thay đổi sắc mặt, anh còn hơi buồn cười.
Quan An Lâm hỏi: “Vậy anh có kế hoạch gì không?”
Trần Vận Thành nói: “Không có kế hoạch gì cả, cứ giao cho Ninh Quân Diên đi.” Nói xong câu đó, anh chợt nhận ra ở trong lòng mình Ninh Quân Diên thực sự rất đáng tin cậy, cho dù Thư Dung có ầm ĩ như thế nào đi chăng nữa, anh đều tin tưởng Ninh Quân Diên tuyệt đối sẽ không vì chuyện đó mà vứt bỏ mình.