Hai năm đi tù này dù sao cũng không phải là do bản thân Trần Vận Thành ngồi, cuộc sống trong ngục giam chẳng dễ chịu gì, nên cho dù Quan An Lâm có hận Dư Kiệt đến đâu thì Trần Vận Thành vẫn có thể hiểu được.
Quan An Lâm rất để tâm đến dự án đầu tư của Dư Kiệt, gã bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực ở chỗ Dư Kiệt, thậm chí còn thân quen với tất cả nhân viên ở trong công ty của Dư Kiệt.
Quy mô công ty của Dư Kiệt không lớn, trước đây Long Triển Vũ nói không điều tra ra được là kinh doanh hạng mục cụ thể gì, nhưng Quan An Lâm từng nhìn thấy tài vụ của công ty Dư Kiệt đang làm sổ kế toán, Quan An Lâm tò mò tới gần hỏi cô đang làm gì, tài vụ nói là làm giúp công ty khác.
Quan An Lâm không hiểu những thông tin hóa đơn phức tạp đó, hễ rảnh rỗi gã sẽ đi tìm tài vụ để nói chuyện. Tài vụ họ Viên, là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, trên khuôn mặt bầu bĩnh đeo một cái mắt kính, thường bị Quan An Lâm chọc cho cười haha.
Dư Kiệt hỏi Quan An Lâm: “Xem trọng Tiểu Viên của chúng tôi à?”
Quan An Lâm mỉm cười nói: “Không phải đáng yêu lắm à?”
Dư Kiệt lại hỏi gã: “Cậu không định kinh doanh với Trần Vận Thành nữa à?”
Quan An Lâm cắn điếu thuốc nói: “Mệt mà tiền thì chẳng được bao nhiêu.”
Dư Kiệt cười mà như không cười nhìn gã: “Thời đại này mà làm ăn đàng hoàng sao kiếm được tiền?”
Quan An Lâm giơ ngón tay lên chỉ vào đầu, nói: “Chỗ này của anh ấy không xoay chuyển được nữa, mấy năm nay vẫn luôn ngay thẳng như thế, hơn nữa luôn cho rằng chuyện hồi đó là ông hại tôi.”
Dư Kiệt dùng cánh tay ôm bả vai gã: “Việc đó tôi đã giải thích biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi cũng bị người khác hãm hại mà, chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn không tin tôi?”
“Tôi tin ông chứ, nếu không tin ông sao tôi còn làm việc với ông? Bên chỗ Trần Vận Thành tôi kiếm cớ cho qua chuyện là được, dù sao cũng làm anh em với nhau mấy năm nay rồi, tôi không muốn cãi nhau với anh ấy, chờ làm xong dự án bên này, tôi sẽ nói rõ với anh ấy sau.” Nói tới đây, Quan An Lâm lại bắt đầu giục Dư Kiệt nhanh làm cho xong thủ tục để chuẩn bị bắt tay vào dự án tháp linh cốt của bọn họ.
Dư Kiệt nói: “Đừng nóng, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, bên chính phủ có quá nhiều người cần phải đút lót, làm xong tôi sẽ lập tức dẫn cậu đi gặp sư trụ trì của ngôi chùa.”
Đợi Dư Kiệt đi khỏi, Quan An Lâm bèn rít mạnh một hơi thuốc, rồi thở ra một hơi thật dài. Gã cúi đầu, nhớ lại những lời mình vừa nói, cảm thấy chắc là không lộ ra sơ hở gì đâu, sau lại không khỏi hơi tự đắc, nghĩ rằng giờ cũng đến phiên mình dỗ dành Dư Kiệt đến xoay vòng vòng rồi.
Chiều hôm đó, Quan An Lâm ngồi bên cạnh bàn làm việc nói chuyện với tài vụ, gã lấy điện thoại ra định gửi mấy tin nhắn nhưng lại không còn pin, bèn nói với tài vụ rằng: “Em gái Tiểu Viên, sạc pin giúp anh với.”
Thật ra tài vụ không nhỏ tuổi hơn gã, nhưng nghe gã gọi mình là em gái thì vẫn thấy rất vui, bèn cầm điện thoại cắm vào cục sạc của mình giúp gã.
Buổi chiều lúc đi về Quan An Lâm quên cầm điện thoại theo, đi thang máy xuống thẳng tầng một mới nhớ ra, nên lại đi thang máy lên lầu.
Lúc gã vào công ty, cửa công ty vẫn chưa đóng lại, nhưng nhân viên gần như đã về hết rồi, chỉ có mỗi cửa phòng làm việc của Dư Kiệt là còn mở, bên trong sáng đèn.
Do dự một lát, Quan An Lâm quyết định không vào chào Dư Kiệt, mà chỉ đi lấy điện thoại của mình rồi ra về, mới đi tới cửa, thì sượt qua một người đàn ông trung niên không cao lắm. Quan An Lâm nhìn người đàn ông trung niên kia một lát, cảm thấy rất xa lạ, nhưng thấy người đó đi vào công ty Dư Kiệt, bèn gọi người đó lại: “Ông tìm ai vậy?”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi hẹn ông chủ Dư.”
Quan An Lâm gật đầu, nói: “Ừm.” Gã đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông kia đi vào phòng làm việc của Dư Kiệt, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, mà đi thẳng về phía thang máy.
Vừa đi đến thang máy, Quan An Lâm chợt tò mò sao giờ này mà người đó còn tới tìm Dư Kiệt làm gì, bèn quay trở lại, nhưng phát hiện ra cửa công ty đã đóng rồi.
Quan An Lâm không có chìa khóa, đương nhiên không vào được. Nhưng cửa lớn là cửa kính, mặc dù đã khóa nhưng nếu đứng ngoài cửa vẫn có thể nhìn thấy phòng làm việc của Dư Kiệt đang sáng đèn, chắc là vẫn chưa rời đi mà đang nói chuyện với người đàn ông ban nãy.
Gã vốn muốn tìm ra sơ hở của Dư Kiệt, nên ngay lập tức quan tâm đến người đàn ông trung niên đang lén lút nói chuyện sau cánh cửa đóng kín với Dư Kiệt, gã đi thang máy xuống tầng một nhưng không rời đi, mà trốn ở trong góc kiên nhẫn chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, Quan An Lâm đợi đến lúc trời cũng sắp tối hẳn mới đợi được người đàn ông trung niên kia xuống lầu, gã lấy điện thoại ra chụp trộm người đàn ông đó hai bức ảnh, do dự một lát rồi gửi cho Long Triển Vũ: “Có thể điều tra được đây là ai không?”
Long Triển Vũ trả lời rất nhanh: “Tôi đâu phải thám tử tư.”
Quan An Lâm không biết Long Triển Vũ có điều tra giúp mình không nữa, gã đứng xa xa nhìn theo người đàn ông kia đi ra ngoài đứng ở ven đường gọi một chiếc xe, rồi xoay người đi về phía tàu điện ngầm.
Lúc đi được nửa đường, Long Triển Vũ bỗng nhiên gọi điện đến.
Quan An Lâm bắt máy thì nghe Long Triển Vũ nói: “Cậu nhìn thấy người này ở đâu? Đây là một tên lừa đào đang bị truy tìm ở trên mạng, tên là Vương Vĩnh Thành.”
Vương Vĩnh Thành? Quan An Lâm suy nghĩ một lát, nghe cái tên này cũng không quen tai lắm.
Long Triển Vũ lại nói tiếp: “Hắn ta chính là người lúc trước đã lừa ông chủ của một bệnh viện thẩm mỹ, để tôi xem xem ——” Bên chỗ anh ta vang lên tiếng ấn chuột: “Người phụ trách chạy trốn sau khi lừa một triệu tiền thuê của người báo án Thư Dung.”
Quan An Lâm lập tức phản ứng lại: “Ý anh là mẹ chồng hung dữ của Trần Vận Thành bị lừa đảo?”
Long Triển Vũ nói: “Gì cơ? À, chính là mẹ của bạn trai Trần Vận Thành.”
Quan An Lâm đứng tại chỗ, cầm điện thoại sát bên tai, nói: “Đệt! Quả nhiên là cấu kết với Dư Kiệt!”
Long Triển Vũ hỏi gã: “Hắn đâu rồi?”
Quan An Lâm quay lại chỗ ban nãy Vương Vĩnh Thành rời đi, nhưng không thấy bóng dáng taxi đâu nữa, gã muốn nhớ lại biển số của xe taxi, nhưng cũng nhớ không ra.
Long Triển Vũ nói: “Đừng gấp, chúng tôi sẽ tới trích xuất camera giám sát, xem có thể điều tra được manh mối gì không.”
Quan An Lâm hỏi anh ta: “Có cần tôi ở đây đợi anh không?”
Long Triển Vũ nói: “Không cần, bản thân cậu phải chú ý an toàn, đừng để bọn Dư Kiệt phát hiện ra.”
Cúp điện thoại, Quan An Lâm biết rõ ràng không thể nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nhìn về phía chiếc taxi rời đi, chính vào lúc đó, có người từ phía sau vỗ lên vai gã.
Quan An Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Dư Kiệt đang cười toe toét.
Dư Kiệt hỏi gã: “Đang nhìn gì thế?”
Quan An Lâm cũng mỉm cười theo: “Không có gì, sao muộn thế?”
Dư Kiệt trả lời gã: “Ban nãy bàn chuyện kinh doanh với một người bạn, giờ định về.”
Quan An Lâm gật đầu: “Tôi cũng định về.”
Dư Kiệt hỏi gã: “Hôm nay không lái xe à? Để tôi đưa cậu về.”
Quan An Lâm từ chối chẳng chút nghĩ ngợi: “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm.”
Dư Kiệt xỏ hai tay trong túi áo, đồng hồ giá trị không nhỏ trên cổ tay trái còn lộ ở bên ngoài, mỉm cười dịu dàng nhìn gã: “Vì sao? Tôi đưa cậu về không phải tốt hơn à? Ban nãy bạn tôi nói nhìn thấy cậu đợi ở dưới lầu hơn một tiếng, chắc cũng đợi đến mệt rồi nhỉ?”
Sắc mặt Quan An Lâm hơi thay đổi, sau đó cười gượng mấy tiếng: “Vẫn ổn chẳng có gì mệt, tôi về trước đây.”
Dư Kiệt đứng im tại chỗ nhìn bóng lưng gã rời đi, rồi nói với gã rằng: “Quan An Lâm, cậu đúng là một tên ngốc, nên cả đời này cũng không có tiền đồ, tiền cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ có thể làm thuê cho người khác.”
Quan An Lâm dừng bước, quay đầu lại hung dữ nhìn Dư Kiệt: “Ông muốn nói gì?”
Dư Kiệt bày ra vẻ mặt rất thản nhiên: “Tôi nói đầu cậu có vấn đề. Tôi thật lòng thật dạ muốn giúp cậu kiếm tiền, chuyện năm đó, nếu không phải do Trần Vận Thành báo cảnh sát, thì cậu sẽ bị bắt vào tù ư? Cậu không hận cậu ta, giờ lại còn tới tìm tôi gây phiền phức, thời thời khắc khắc theo dõi tôi để làm gì?”
Quan An Lâm đi tới trước mặt Dư Kiệt, túm chặt lấy cổ áo ông ta: “Nếu không phải là Trần Vận Thành báo cảnh sát, thì tôi sản xuất ma túy với ông giờ không chỉ bị xử hai năm đâu!”
“Nên cậu mới là đồ ngu!” Dư Kiệt nói: “Cậu ta mà không báo cảnh sát thì cậu sẽ không bị cảnh sát bắt, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, và giờ cậu cũng sẽ không như thế này, ngay cả nhà mình mà cũng ở không được! Cậu tưởng Trần Vận Thành tốt với mình hả? Cậu ta hoàn toàn xem thường cậu, cậu xem thái độ của cậu ta dành cho Ninh Quân Diên là gì, mà thái độ dành cho cậu lại là gì? Ở trong mắt cậu ta, cậu chính là bùn nhão trong cống ngầm, không thể dính nổi lên tường, cậu còn tự cho mình là anh em của cậu ta, loại người từng ngồi tù như cậu, ai sẽ coi cậu là anh em chứ !”
Quan An Lâm giơ nắm đấm lên định nện vào mặt Dư Kiệt, nhưng lúc gần như đụng đến mặt Dư Kiệt, gã bỗng nhiên dừng lại, gã nhận ra Dư Kiệt đang cố ý làm mình tức giận, mặc dù không biết là vì sao, nhưng người như Dư Kiệt không đáng để cú đấm này của gã nện xuống.
Gã hung dữ nhìn Dư Kiệt, lúc định buông tay ra thì ngực bị Dư Kiệt đẩy mạnh một cái.
Quan An Lâm bất giác lùi ra sau, gã nhìn thấy bản thân Dư Kiệt ngã trên mặt đất, còn chính gã thì nghe thấy một tiếng còi ô tô rất lớn, rồi bị thứ gì đó đánh bay lên không trung.
Chiều hôm đó Trần Vận Thành bắt đầu cảm thấy bực bội bất an.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, đã sắp đến quốc khánh rồi, thời tiết sẽ ngày càng lạnh hơn, những cây lớn trong khu chợ cũng bắt đầu rụng lá, trên đất trải một tầng lá vàng rất dày.
Buổi tối Ninh Quân Diên phải trực, nên Trần Vận Thành không vội vã về nhà, anh bảo Ngô Hiểu Châu và Thạch Bằng tan tầm trước, mình thì ở lại định đợi Quan An Lâm quay về, nhưng mãi đến gần 8h tối vẫn không đợi được người.
Trần Vận Thành định gọi điện cho Quan An Lâm, anh vừa lấy điện thoại ra còn chưa kịp ấn số thì điện thoại đã vang lên, tên người gọi là Long Triển Vũ.
“Alo?” Tim Trần Vận Thành chợt nảy lên một cái, ấn nút nghe.
Giọng Long Triển Vũ vang lên: “Quan An Lâm bị tai nạn, giờ đã được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện rồi.”
Trần Vận Thành rốt cục cũng biết sự bất an trong lòng mình đến từ đâu, mặt anh lập tức trắng bệch, hỏi : “Nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?”
Long Triển Vũ nói: “Rất nghiêm trọng, đã đưa tới bệnh viện số 2.”
Đó là bệnh viện mà Ninh Quân Diên làm việc.