Lúc anh tới bệnh viện thời gian vẫn còn sớm, bệnh viên đang kiểm tra phòng bệnh, anh đứng bên ngoài cửa phòng, kiên nhẫn chờ một nhóm bác sĩ mặc áo blouse rời đi rồi mới gõ cửa bước vào, nhìn thấy người đang trông giường bệnh của cậu nhóc không phải Chu Ngạn mà là Cố Dao Gia.
Cố Dao Gia vốn đang ngồi bên giường dùng khăn lau mặt cho con, nhìn thấy Trần Vận Thành tới thì chợt ngạc nhiên đứng lên: “Anh Thành, sao anh tới đây sớm vậy ạ?”
Trần Vận Thành hỏi: “Chu Ngạn đâu?”
Cố Dao Gia nói: “Anh ấy không ở đây.”
Trần Vận Thành thấy lạ: “Tối qua không phải chú ấy canh đêm ở đây à?”
Cố Dao Gia lắc đầu: “Tối qua sau khi tới đây anh ấy nói có chút việc phải làm gấp, nên ngồi chưa được bao lâu đã đi. Kết quả là em ở đây trông con luôn.” Nói tới đây, giọng Cố Dao Gia bất giác mang theo chút trách móc.
Trần Vận Thành hỏi: “Vậy sau đó chú ấy có liên lạc với em không? Em có biết sao điện thoại của chú ấy lại tắt máy không?”
Ánh mắt Cố Dao Gia chợt né tránh, cô nói: “Em không biết, anh ấy không liên lạc với em.”
“Gia Gia, em nghĩ kĩ lại thử xem.” Trần Vận Thành nói: “Chẳng nhẽ anh lại làm hại Chu Ngạn à? Có phải em có chuyện gì đang giúp chú ấy giấu anh không?”
Cố Dao Gia không nhìn Trần Vận Thành, mà quay đầu nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh trông cực kỳ đáng thương.
Trần Vận Thành lại nói tiếp: “Anh đã liên hệ với một người bạn là bác sĩ, anh ấy có thể giúp đỡ cho vay tiền để điều trị cho thằng bé, tối qua anh định báo tin này cho Chu Ngạn, nhưng mà không tìm được chú ấy.”
Cố Dao Gia bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Vận Thành: “Thật không ạ? Anh nói thật chứ, anh Thành?”
Trần Vận Thành nói: “Anh nói thật, em nói cho anh biết Chu Ngạn đang ở đâu đi, anh muốn nhanh chóng báo tin này cho chú ấy biết, rồi buổi chiều anh sẽ dẫn bạn anh tới đây gặp bác sĩ điều trị chính.”
Trong suốt khoảng thời gian này, Cố Dao Gia trông rất mệt mỏi, giống như chợt già đi mấy tuổi, không tìm thấy dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp trong quá khứ nữa, lúc này ánh mắt cô trở nên có hồn, tràn ngập chờ mong nhìn Trần Vận Thành, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nhưng em thật sự không biết Chu Ngạn đã đi đâu.”
Trần Vận Thành nhìn cô.
Cố Dao Gia nói: “Đêm qua Chu Ngạn gọi điện thoại cho em, nói phải đi xa một chuyến để mượn ít tiền chữa bệnh cho con trai, anh ấy bảo em đừng tìm anh ấy, đợi anh ấy lấy được tiền sẽ về ngay.”
“Chú ấy còn có thể tìm ai để vay tiền?”
Cố Dao Gia lắc đầu, vẻ mặt thực sự không giống như có điều đang che giấu: “Em thật sự không biết, em cũng hỏi anh ấy rồi, nhưng anh ấy chẳng chịu nói.”
Trần Vận Thành hỏi: “Em nghĩ chú ấy còn có thể tìm ai?”
Cố Dao Gia vẫn lắc đầu.
Trần Vận Thành rời khỏi phòng bệnh, lúc anh đi tới cửa, Cố Dao Gia chợt gọi anh lại, nói: “Anh Thành, anh biết cha mẹ Chu Ngạn vẫn còn sống chứ?”
Trần Vận Thành không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Cố Dao Gia.
Cố Dao Gia vẫn còn cầm cái khăn đã hoàn toàn lạnh đi, giọng không quá chắc chắn nói: “Anh ấy chưa từng nhắc tới người nhà của mình, nhưng ngay từ đầu em đã hỏi anh ấy là có thể tìm người nhà mượn tiền được không, anh ấy không trả lời em, anh nghĩ liệu——” nói tới đây, cô dừng lại một lát rồi vội vã nói: “Em chỉ đoán vậy thôi chứ cũng không chắc lắm.”
Trần Vận Thành gật đầu: “Anh sẽ nghĩ cách tìm người hỏi thử.” Nói xong, anh bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Rời khỏi bệnh viện, Trần Vận Thành gọi điện cho mấy người bạn quan hệ không tệ để hỏi thăm tin tức, hỏi xem có biết rõ tình hình cụ thể của Trương Văn Dũng hay không.
Liên lạc với mấy người, mới tạm thời biết được Trương Văn Dũng bị cảnh sát gọi đi vì liên quan đến vụ án trộm xe của hai người dân tộc X.
Trong số họ có người quen hỗ trợ cho đồn cảnh sát, gián tiếp hỏi thăm tin tức, nghe nói cảnh sát có bằng chứng về vụ trộm xe của hai người dân tộc X, tối qua thống nhất hành động, vừa bắt hai người dân tộc X đó, vừa bắt Trương Văn Dũng luôn. Vốn còn định bắt cả Chu Ngạn, nhưng không tìm được cậu, đoán có lẽ cậu nhận được tin tức nên đã sớm chạy trốn.
Còn tin tức nhiều hơn, thì giờ cũng chẳng có ai nghe ngóng được.
Đến buổi chiều, Trần Vận Thành gọi điện thoại hẹn Ninh Quân Diên gặp nhau ở tầng một của tòa nhà nội trú.
Hôm nay Ninh Quân Diên đang làm việc, lúc xuất hiện hắn mặc áo blouse, đeo thẻ công tác. Trần Vận Thành phát hiện chỉ cần hắn mặc blouse, thì trông sẽ có khí chất vừa văn nhã vừa yên tĩnh.
Từ sáng sớm Trần Vận Thành đã bận rộn hỏi thăm tung tích của Chu Ngạn ở khắp nơi, bữa trưa chỉ qua loa ăn một hộp cơm tiện lợi ở bên ngoài, tình cờ đi ngang qua một tấm gương ở đại sảnh bệnh viện, thấy người bên trong trông hơi tiều tụy.
Ánh mắt Ninh Quân Diên quét qua người anh, chỉ nói: “Đi thôi.” Rồi đi về phía thang máy trước.
Ở trong thang máy, Ninh Quân Diên hỏi chút tình huống liên quan đến đứa bé, Trần Vận Thành cũng không rõ lắm, Ninh Quân Diên bèn nói: “Không sao, tôi đi hỏi bác sĩ.”
Lúc đó vẫn là buổi trưa, mặc dù đã qua giờ nghỉ trưa, nhưng bệnh nhân trong phòng bệnh, đặc biệt là mấy đứa trẻ bị bệnh phần lớn vẫn đang ngủ trưa, cả tầng lầu đều rất yên tĩnh.
Trần Vận Thành đi tới cửa phòng bệnh, thấy cửa phòng đang mở, bèn nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Cố Dao Gia đang ngồi bên giường, nửa người nằm sấp trên giường như đã ngủ thiếp đi, anh quay đầu nhìn Ninh Quân Diên, chẳng nói gì.
Ninh Quân Diên chỉ đi tới cửa phòng bệnh, nhìn số giường và họ tên trên tấm bảng ở cuối giường, rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Trần Vận Thành cũng đi theo.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Tôi trực tiếp đi tìm bác sĩ điều trị chính của thằng bé để nói chuyện, cậu ở đây đợi tôi.”
Trần Vận Thành gật đầu, đợi Ninh Quân Diên rời đi, anh không vào làm phiền bọn họ nghỉ ngơi, mà ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.
Im lặng đợi gần mười phút, Cố Dao Gia từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Trần Vận Thành ở trên hành lang, cô chợt sửng sốt.
Trần Vận Thành đứng lên, nói: “Anh nói anh sẽ dẫn bạn tới xem thử, anh ấy đi tìm bác sĩ điều trị chính của thằng bé rồi.”
Cố Dao Gia vội vã gật đầu: “Cảm ơn anh, anh Thành.”
Trần Vận Thành lắc đầu.
Cố Dao Gia đứng im một lúc, rồi hỏi: “Anh Thành, có phải Chu Ngạn xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trần Vận Thành hỏi cô: “Chú ấy từng kể với em chuyện gì không?”
Cố Dao Gia nói: “Không ạ, nhưng em có cảm giác không tốt lắm, em rất lo cho anh ấy, nhưng em không thể đi tìm anh ấy được.”
Trần Vận Thành im lặng một lát rồi hỏi: “Em biết địa chỉ ở quê của chú ấy không?”
Cố Dao Gia lắc đầu: “Em chỉ biết là ở thị trấn.” Nói tới đây, cô dừng lại một lát, vội vội vàng vàng tìm điện thoại trên người: “Trước kia anh ấy từng gửi ảnh chứng minh thư cho em, trên đó có địa chỉ hộ tịch của anh ấy.”
Cô cúi đầu tìm kiếm lịch sử tán gẫu trong wechat.
Trần Vận Thành ghé sát vào xem.
Trong hành lang yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân của giày da, từ đằng xa từ từ tới gần.
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninh Quân Diên đã quay về.
Ninh Quân Diên nhìn anh, tiếp đó ánh mắt đặt lên người Cố Dao Gia.
Cố Dao Gia quá chăm chú nên không chú ý tới Ninh Quân Diên, nhưng không biết Trần Vận Thành nghĩ gì, mà theo bản năng từ bên cạnh Cố Dao Gia lùi lại nửa bước.
“Tìm được rồi!” Giọng Cố Dao Gia hơi kích động, cô đưa điện thoại cho Trần Vận Thành xem.
Trần Vận Thành nhận lấy điện thoại, nhưng không vội xem ảnh, mà nhìn Ninh Quân Diên hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Ninh Quân Diên không nói gì mà đi thẳng tới trước mặt Trần Vận Thành, hắn đứng ở khoảng cách rất gần, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại của Cố Dao Gia trong tay anh, rồi mới nói: “Tôi tìm hiểu được tình hình rồi, lát nữa tôi sẽ đi đóng tiền, xin với bên khoa nhanh làm phẫu thuật.”
Cố Dao Gia ngơ ngác nhìn Ninh Quân Diên, trên mặt từ từ lộ ra một nụ cười mừng rỡ, sau đó bắt lấy cánh tay Trần Vận Thành, nói: “Anh Thành, vị bác sĩ này là bạn của anh ạ?”
Ninh Quân Diên cũng nhìn cô, rút tay phải vốn đang cắm trong túi ra, nói: “Chào cô, Ninh Quân Diên.”
Cố Dao Gia còn quá trẻ, bên cạnh rất ít khi có người trịnh trọng bắt tay với cô, cô chợt cảm thấy hơi căng thẳng, bèn vội vã buông Trần Vận Thành ra, nắm nhẹ bàn tay của Ninh Quân Diên rồi nhanh chóng buông ra, nói: “Chào anh chào anh, em là mẹ của Chu Dục Kỳ, em tên Cố Dao Gia.”