Cô nhân viên tiếp tân còn đang sững sờ thì kết nối của cô vang lên làm cô nhân viên giật mình sau đó cô thanh tỉnh lại nhận kết nối từ văn phòng bên trên, “Thường bí thư, xin chào.”
“Um.” Màn hình hiện lên là gương mặt của Thường Trác, “Để cho Duy tiểu thư đi lên, về sau nếu cô ấy có đến tìm tôi thì cứ để cô ấy đi lên bất kể lúc nào, không cần phải có giấy hẹn.”
“Vâng, thưa Thường bí thư.” Cô nhân viên vui vẻ tươi cười trả lời, trong lòng lại tò mò không biết Duy tiểu thư này rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Ngắt kết nối cô nhân viên lễ tân mới nhìn về phía Duy Nhược Hề mở miệng nói:” Duy tiểu thư, Thường bí thư mời cô đi lên.”
“Tốt, cảm ơn.”
Cô nhân viên tiếp tân lại ân cần đưa Duy Nhược Hề đến thang máy chuyên dụng của Thường bí thư, “Duy tiểu thư, Thường bí thư ở lầu 8, xin mời tiểu thư đi lên.”
“Được.”
Duy Nhược Hề vào thang máy đi lên lầu 8, lên đến lầu 8 thì trên đó chỉ có một căn phòng rộng lớn duy nhất cho nên Duy Nhược Hề không cần lo lắng việc đi tìm phòng nữa, Duy Nhược Hề tiến lên gõ cửa.
“Mời vào.” Trong phòng truyền ra giọng nói của Thường Trác.
Duy Nhược Hề đẩy cửa ra, cửa không có khóa, bên trong phòng là một không gian phi thường lớn. Đối diện với cửa có một cái bàn thật to chính là bàn công tác của Thường Trác. Hai bên Thường Trác chất đầy văn kiện còn ông thì đang lướt bút cuối đầu ký văn bản.
Trong căn phòng lớn ấy thế nhưng còn có vài cái phòng nhỏ nữa chắc là nơi nghỉ ngơi của Thường Trác. Bên trong văn phòng trang trí rất đơn giản làm cho cái văn phòng thật to trở nên trống trải. Phía sau cái bàn của Thường Trác có một cửa sổ sát đất thật to, ánh sáng bên ngoài thẳng tắp chiếu vào.
“Tiểu Hề tới rồi? mau ngồi đi con.” Thương Trác đứng dậy chỉ vào một cái ghế cho Duy Nhược Hề ngồi.
“Chú Thường, chú tìm con có chuyện gì a?” Duy Nhược Hề ngồi xuống rồi mở miệng hỏi.
Thường Trác rót cho Duy Nhược Hề một ly nước rồi mở miệng nói:” Chuyện nhiệm vụ của con chú đã nghe Hiên Viên thượng tướng nhắc đến, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc. Lần này con đã giúp chú một ân tình lớn.”
Thường Trác ha ha cười tiếp tục nói:” Mấy ngày nay người của Dị đã biết con tồn tại mỗi ngày đều năn nỉ chú mang con tới cho họ nhìn một cái.”
“Biết con?” Duy Nhược Hề ngạc nhiên. “Bọn họ làm sao mà biết được con?”
“ Mấy ngày hôm trước từng phái người của Dị đến Bắc Lâm Thành làm cái nhiệm vụ kia nhưng mà tinh thần lực của người cao nhất trong Dị vẫn không đủ. Cuối cùng chú giới thiệu con cho Hoa tướng quân chính vì vậy Hoa tướng quân mới tìm được con rồi giao nhiệm vụ cho con. Kế đó chú nói cho Dị biết đã có người đem nhiệm vụ ở Bắc Lâm Thành hoàn thành. Bọn họ như vậy mới hỏi là ai nên chú liền nói đến con.” Thường Trác lại dừng một chút rồi tiếp tục nói:” Tiểu Hề không trách chú đi?”
Duy Nhược Hề cười cười nói: “Đương nhiên cháu làm sao mà trách chú Thường chứ.” Dù sao sớm hay muộn người của Dị cũng sẽ biết đến cô.
“Con ngồi đây chờ chú một chút để chú ký xong đống văn kiện này rồi chúng ta đi.” Thường Trác dứt lời liền trở lại bàn công tác tiếp tục công việc đang dang dở.
Duy Nhược Hề cũng không quấy rầy Thường Trác, cô đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Bởi vì cô đang ở lầu 8 cho nên nhìn cũng không được xa lắm. Xung quanh đều là những tòa cao ốc hơn trăm tầng Duy Nhược Hề chỉ có thể nhìn xuống ngay dưới lầu mình đang đứng. Phía dưới mọi người đều là vội vàng qua lại.
Bên ngoài ánh nắng có chút chói mắt, trước kia lúc bắt đầu có tinh thần lực cô cảm thấy thế giới này vô cùng ồn ào sau này cô mới biết khống chế được khả năng của mình. Hiện tại cô có khả năng không chế tốt tinh thần lực cho nên không cần bên tai lúc nào cũng nghe được tiếng ồn ào rì rầm.
Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm người tới người lui bên dưới đường, cô nhớ đến thế giới này đã được hai năm. Hai năm xảy ra rất nhiều chuyện làm cho suy nghĩ của cô cũng thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc thì khi nào cô mới có khả năng cùng người nhà sống một cuộc sống điền viên. Duy Nhược Hề tự nhiễu lắc đầu, thế nhưng đến giờ vẫn muốn có cuộc sống điền viên, làm sao mà có khả năng. Hiện tại đất đai đều cứng đờ không thể gieo trồng được làm sao mà tìm được cuộc sống điền viên?
Duy Nhược Hề đứng ở cửa sổ sát đất hoảng hốt nhìn ra những tòa cao ốc kim loại ở bên ngoài, trong đầu từng đợt cuồn cuộn lại đau đớn những ký ức tràn về từng chuyện ở cô nhi viện hiện lên.
Cô thấy được bộ dáng của viện trưởng đang bắt cô đi ngủ. Nhìn thấy viện trưởng đem đồ ăn ngon cho các cô. Thấy được hình ảnh viện trưởng tươi cười.
Thấy được hình ảnh Tiểu Lục Tử liên kết với người bên ngoài muốn đoạt lấy vòng tay của cô. Thấy được cả người cô đều toàn là máu.
Sau đó là hình ảnh của thế giới này, từng chuyện từng chuyện một đã xảy ra. Duy ba cùng Duy mẹ đối xử rất tốt với cô còn Duy Hạo thì luôn bảo hộ cô.
Thấy được bộ dáng châm chọc của Viêm Bân, thấy được sắc mặt dối trá ghê tởm của Bạch Linh Nhi.
Cô thấy được hình ảnh Mặc Diễm hôn lên trán mình, cứ như thế một đám hình ảnh chợt lóe qua đầu cô.
Duy Nhược Hề cảm giác đầu óc đau đớn vô cùng, cô muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được. Sao lại thế này? Rốt cuộc tại sao lại thế này?
Duy Nhược Hề cảm thấy cả người đều run lên, toàn thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô. Trong đầu toàn bộ là hình ảnh trước kia.
Duy Nhược Hề muốn há mồm kêu chú Thường nhưng lại phát hiện đầu óc không thể chi phối được. Cô hoàn toàn không có cảm giác thân thể tồn tại. Cô thử đem tinh thần lực phóng ra nhưng đầu óc lại càng thêm đau đớn.
Duy Nhược Hề kiên trì không được, trước mắt trở nên tối đen cô hoàn toàn hôn mê không còn biết gì nữa.
Thường Trác đang đau đầu vì một đống văn kiện lại đột nhiên nghe được phía sau ‘Đông’ một tiếng giống như vật gì rớt.
Thường Trác quay đầu lại thế nhưng phát hiện Duy Nhược Hề đang té xỉu trên mặt đất.
“Tiểu Hề! Tiểu Hề!” Thường Trác bị dọa lập tức chạy lại bế Duy Nhược Hề đặt trên sô pha lại phát hiện cả người Duy Nhược Hề nóng bỏng vô cùng. “Tiểu Hề! chết tiệt, sao lại thế này…..” Thường Trác bị dọa đến sắc mặt trắng bệt.
Lúc này ở trong không gian cũng đang lộn xộn thành một mảnh, mấy sinh vật của U Điềm Tinh cầu đột nhiên dự cảm có cái gì đó đáng sợ làm cho tất cả bọn chúng đều phủ phục trên mặt đất cả người phát run lên.
Ba cái cây ăn quả cũng dùng sức loạng choạng quơ nhánh cây.
“Đào Đào, đột nhiên mình có cảm giác thật khó chịu, tại sao lại thế này?” Thanh âm của Bình Bình run run vang lên.
“Mình cũng vậy, thật là khó chịu.”
“Mình cũng giống như thế, không biết chuyện gì đang phát sinh?” Ba cây ăn quả đều cảm giác một cỗ khí thế đáng sợ đang bay tán loạn trong không gian.