có màu xanh nhạt, có 4 cặp chân, còn có hai cái càng thật to, đang hướng bên cạnh bò đi. Dĩ nhiên là một con cua nha, còn là con cua rất lớn nữa.
Duy Nhược Hề cẩn thận nắm hai bên mép lưng con cua màu xanh nhạt, lật bụng nó nhìn lại, cái yếm của con cua hình bầu dục, xác định là con cua cái. Duy Nhược hề cầm con cua trên tay ước lượng cân nặng, cừ thật ,thế nhưng nặng khoản 7,8 lạng.
Duy Nhược Hề kiếp trước, khi còn nhỏ thường xuyên ăn cua nhưng mà những con cua khi đó cũng không có lớn thế này . Mấy con cua khi ấy không phải mua, đương nhiên cũng không phải đi trộm. Mà là bên cạnh cô nhi viện lúc ấy có một cái hồ, nước ở đó trong suốt. Nàng cùng các bạn trong cô nhi viện thường ra đó bắt một ít tôm cua cá.
Nhưng là, từ khi bên cạnh cô nhi viện mở một nhà xưởng. Cái hồ trong suốt trước đây đã không còn nữa, mà chỉ là cái hồ chết tràn đầy rác rưởi, tản mát ra một mùi tanh tưởi. Tôm cá đều chết hết, chẳng con nào sống nổi trong cái hồ nước đen ô nhiễm đó.
Đó là đoạn thời gian đau buồn của Duy Nhược Hề. Lúc đó mọi người đều ký đơn đi tố cáo nhà xưởng kia, nhưng nhà xưởng kia lại đút lót các cơ quan, nên chẳn ai xem đến đơn tố cáo của bọn họ. Và đương nhiên chẳng cơ quan nào quan tâm xem cái hồ ô nhiễm ra sao.
Quay trở lại hiện tại, trong cái hồ nước này sao lại có con cua? Cũng không biết còn con nào nữa không? Duy Nhược hề cố nhìn bên trong hồ nước. Hồ nước không phải rất lớn, chỉ có 100 mét vuông, dưới đáy hồ là một tầng đá cuội màu xanh nhạt, nước trong hồ thực trong suốt.
Nhìn Kỹ lại, Duy Nhược Hề thế mới phát hiện, dưới đáy hồ có rất nhiều con cua, con nào con nấy thật to. Bởi vì màu sắc của con cua cùng lớp đá cuội dưới đáy hồ gần giống nhau, cho nên Nhược Hề lấy nước nhiều lần như vậy nhưng không hề phát hiện ra con cua.
Nếu không phải hôm nay có con cua từ trong hồ nước bò ra ngoài, phỏng chừng nàng cũng không biết trong hồ nước có nhiều cua đến vậy.Cũng không biết con cua này sao mà bò ra được.
Nghĩ đến kiếp trước từng ăn con cua, hương vị tươi mới. Nàng thích nhất là ăn cua hấp, lúc hấp cho một ít giấm vào nước rồi bỏ thêm vào đó vài lát gừng, rồi sắt sợi gừng rắt lên con cua, lúc ăn sẽ có mùi rất thơm. Nhắc đến làm nước miếng Nhược Hề chảy ròng ròng.
Tối nay nàng sẽ làm cua, làm món cua hấp cho cả nhà ăn.
Duy Nhược Hề vọt vào phòng bếp, cầm một cái thùng, bởi vì chậu cạn lòng nên con cua sẽ bò ra được, còn thùng đựng nước rất sâu chúng nó sẽ không bò loạn ra được.
Sau đó nàng tìm một cái túi lưới, một thanh kẽm, cùng một cái gậy. Tự chế một cái vợt bắt cua.
Nàng quay trở vào không gian, chạy đến bên cạnh hồ nước, bắt đầu công cuộc mò cua. Nhưng mà mấy con cua này bắt thực dễ dàng nha, bởi vì hồ nước rất nhiều cua. Không biết trước kia thế nào lại không phát hiện ra, Nhược Hề trong lòng thầm than tiếc.
“Hôm nay là một ngày tốt, là lá la la.....la la lá là.” Ngũ âm đều đều hòa cùng tiếng ca, không nhớ lời chỉ dùng là lá la để thay thế, Duy Nhược Hề một bên bắt cua một bên vui sướng hát.
Đếm lại mấy con cua trong thùng, không sai biệt lắm có khoản 20 con. Con nào cũng đều to. Duy Nhược Hề nhớ con cua của kiếp trước không to được như thế này. Không biết có phải nguyên nhân do nước trong không gian đặc biệt tốt hay không. Con cua có hai cái càng rất lớn, bụng có màu trắng, nhìn con cua rất tròn đầy. Vừa nhìn là biết thịt cua rất nhiều, gạch cua cũng nhiều.
“20 con, chia ra mỗi người được 5 con, chắc là đủ ăn đi?” Duy Nhược Hề lẫm bẫm. “Quên đi, chắc phải bắt thêm mấy con, sợ lại không đủ ăn cả nhà lại bắt nàng đi mò thêm, đến lúc đó lại phiền phức, thôi bắt một lần luôn cho tiện.”
Duy Nhược Hề quyết định mò thêm 10 con nữa mới thôi. Thuận tiện cầm một ít rau dưa. Sau đó lóe một cái nàng trở về đến phòng.
Nàng lấy một cái bàn chải đánh răng mới đem đến phòng bếp bắt đầu chà cua. Chà trên lưng này, chà hai bên hông này, rồi chà đến bụng này, chà..... Sau đó nhúng con cua vào rượu cho bớt mùi tanh. Đem cua sạch để qua một bên.
Vì 30 con cua quá lớn nàng phải phân làm 3 lần hấp mới hết. Tiếp tục xào cải thìa, nấu canh cà chua, cho gạo vào nồi cơm điện nấu, lại làm thêm một ít mắm gừng. Thế là hoàn công. Chỉ còn chờ mọi người về ăn cơm.
Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo rất ngạc nhiên khi thấy ba đĩa bàn lớn đựng đầy cua, trời ạ, đây là cái gì a?
“Tiểu Hề, đây là con gì a?” Duy mẹ đem nghi vấn của mọi người hỏi ra.
“Mẹ, đây là con cua. Con phát hiện hồ nước trong không gian có cua nên bắt ra cho mọi người thưởng thức.”
“Con cua? Ba nhớ từng được nhìn thấy con cua nhưng không lớn như thế này nha. Con cua của con làm sao mà lớn như vậy?” Duy ba rất ngạc nhiên.
“Con cũng không biết, chắc là do nước trong không gian tốt nên nuôi dưỡng mấy con cua thành phì nhiêu như vậy.”Nhược Hề biết thế giới này con cua rất nhỏ, hơn nữa khi nuôi dưỡng khả năng sống rất thấp. Đại khái chỉ có mấy nhà vô cùng quyền thế cùng phi thường có tiền mới ăn nỗi. Người bình thường ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua.
“Chị, ở phòng thí nghiệm của giáo sư Trần em từng được nhìn thấy con cua nhưng chỉ bằng phân nửa của chị. Con cua của chị cũng quá lớn đi.” Tiểu Hạo khoa tay múa chân một chút.
“Hắc hắc, chị cũng thấy nó rất lớn. Không nghĩ tới trong không gian lại có. Đến đến, Ba mẹ, Tiểu Hạo mau mau ngồi xuống ăn. Mấy con cua này rất ngon nha.” Lúc hấp cua Nhược Hề đã ăn thử một con. So với hương vị của kiếp trước còn ngon hơn nhiều.
Duy Nhược Hề đem cua chia cho 4 người sau đó hướng dẫn cả nhà cách ăn như thế nào.
“Trước tiên đem mấy chân con cua cùng hai cái càng bẻ ra, sau đó bỏ cái yếm dưới bụng của con cua đi, tách con cua làm hai bằng cách lột cái mai trên lưng cua ra. Dùng muỗng múc gạch cua ăn trước,......” Duy Nhược Hề một bên làm mẫu chỉ mọi người một bên giảng giải.
“Ngô, rất rất ngon.”
“Đúng vậy, Tiểu Hề, hương vị thực không phải tươi mới bình thường.”
“Chị, ăn ngon quá. Sau này mỗi ngày em đều muốn ăn.” Tiểu Hạo miệng đầy gạch cua nói.
“ Không được, thứ này ăn ít thì tốt nhưng không thể ăn nhiều, một tháng chỉ được ăn vài lần. Con cua có tính hàn rất cao. Cho nên không thể ăn nhiều.” Nhược Hề chặt đứt mộng tưởng được ăn cua mỗi ngày của Tiểu Hạo.
“Chị, chị nói thử xem nếu em đem con cua này cho giáo sư Trần, có hay không ông ấy sẽ bị điên?” Lần trước chị hắn cho giáo sư trần một bình nước, ông ấy liền xem như bảo bối mang bên người. Người khác nhìn một chút cũng không được.