Nhưng mà chỉ có thể nói chuyện cùng có tư duy thôi. Nếu chúng muốn biến hình thì cần phải dựa vào khả năng tu luyện của bọn chúng, bọn chúng phải tự cố gắng hấp thu linh khí và tu luyện mới có thể.
“Vì sao mấy cái rau dưa lại không có tư duy?” Duy Nhược Hề tò mò hỏi.
“Mấy cái rau dưa này chỉ cần một ngày liền chín, chưa kịp hấp thu linh khí cùng tinh thần lực của con liền bị hái đi cho nên sẽ không có tư duy. Tiểu Hề, không lẽ con hy vọng mấy cái rau dưa đó cũng có tư duy sao?”
Duy Nhược Hề nghĩ đến hình ảnh rau dưa có thể nói ….sau đó mạnh mẽ lắc đầu, “Tuyệt đối không cần.” Nếu rau dưa có tư duy thì làm sao cô dám ăn a.
Lại ở trong không gian hàn huyên với cổ thụ gia gia một hồi Duy Nhược Hề mới nhớ đến mình còn ở trong văn phòng của Thường Trác nên mới nhanh chóng chạy ra bên ngoài rồi mở cửa toilet đi ra.
Thường Trác cùng Đường Đào thân thiết nhìn Duy Nhược Hề, cô đi vào toilet khoản nửa tiếng thật đem bọn họ dọa nhưng mà hai người cũng không dám đến gõ cửa, đại khái vì xấu hổ đi. Hiện tại Duy Nhược Hề đã đi ra khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Hề, con không sao chứ?”
Duy Nhược Hề cười cười, hiện tại cô rất cao hứng không giống với bộ dáng của người bị mất tinh thần lực chút nào, “ Chú Thường, con không sao, không cần phải lo lắng. Vừa rồi trong toilet con phát hiện tinh thần lực của mình khôi phục một chút.” Duy Nhược Hề nói dối mặt không hề đỏ.
Thường Trác ngẩn người xong thì mạnh mẽ đứng dậy chạy lại chỗ cô, ánh mắt vốn dĩ tối đi thì cũng sáng lên, “Thật sự?”
Ngay cả Đường Đào cũng ngẩn người.
“Đương nhiên là thật, con tin chắc vài ngày nữa tinh thần lực của con sẽ khôi phục lại. Đến lúc đó con sẽ tìm đến chú Đường nhờ chú dẫn con đến Dị tổ đi gặp thành viên của Dị nhé.” Lúc ở trong không gian tinh thần lực của Duy Nhược Hề quả thật có khôi phục một chút nhưng mà vẫn chưa đủ để khống chế vật thể. Hẳn là qua vài ngày sẽ hồi phục hoàn toàn đi.
Thường Trác hưng phấn chà xát hay tay, “Vậy thì tốt rồi, quả thật tốt quá.” Chỉ cần tinh thần lực của Duy Nhược Hề không mất đi thì quá tốt.
“Chú Thường, chú Đường, vậy con về trước nhé. Chờ khi tinh thần lực khôi phục lại con sẽ trở lại đây.” Duy Nhược Hề ý cười trong suốt nhìn Thường Trác và Đường Đào.
“Được, tạm biệt Tiểu Hề.”
“Tạm biệt.”
Thường Trác cùng Đường Đào tiễn chân Duy Nhược Hề xuống lầu cô nhân viên tiếp tân nhìn thấy hai người họ đích thân đưa tiễn Duy Nhược Hề thì kinh ngạc trợn tròn mắt. Duy Nhược Hề leo lên toa xe trở về nhà.
Về đến nhà đương nhiên không thấy bóng dáng của ba mẹ cô ở bên ngoài, Duy Nhược Hề cũng không muốn đi quấy rầy bọn họ. Hôm nay Duy Đại đã đến Đa Cư Khách sạn còn Duy Nhị cùng Duy Tam thì canh gác ngay bên ngoài phòng thí nghiệm. Kỳ thật Duy Nhược Hề không phải quá lo lắng cho sự an nguy của ba mẹ vì họ ở khu này thì rất an toàn, chỉ là Duy Nhược Hề không muốn thấy hai người nhìn như ôn thần đứng gác ở cổng nhà cho nên cho bọn họ gác ở cửa phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm nằm trên lầu 2, Duy Nhị cùng Duy Tam đương nhiên cũng ở trên đó cho nên ở dưới này chỉ còn một mình Duy Nhược Hề.
Đem bàn cũng ghế ra ngoài sân nằm phơi nắng, lần này bởi vì tinh thần lực bị phượng hoàng hấp thu sạch sẽ cho nên Duy Nhược Hề mới có thời gian nhàn nhã thế này.
“Nga, thật sự là thoải mái, đã lâu lắm rồi không có thanh nhàn được như vầy.” Cả người Duy Nhược Hề cuộn trên sô pha bị ánh dương sưởi ấm cho nên có chút buồn ngủ.
Ngủ một chút thì rất tốt nha, ánh mặt trời dịu như vậy mà không ngủ thì thật là đáng tiếc, Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ, đầu từ từ nghiên sang một bên rồi hoàn toàn dựa vào sô pha mà ngủ ngon lành.
Duy Nhược Hề không hề hay biết khi cô đang ngủ thì có một bóng dáng nho nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện. Sau đó cái bóng dáng nho nhỏ đó đột nhiên hưng phấn bay lên cọ cọ đầu vào ngực của Duy Nhược Hề.
“Ngô…” Duy Nhược Hề xoa xoa trước ngực trong lúc mơ màng cô cảm giác giống như bị cái gì cọ đến.
“Mẹ ~ mẹ ~….” Duy Nhược Hề trong lúc ngủ luôn mơ màng nghe được có cái gì cứ huyên náo ở bên tai.
“Thật là ồn.” Duy Nhược Hề quơ tay thì ‘ba’ một tiếng đem cái gì đó cứ ồn ào bên tai cô đập một cái.
Cái bóng dáng màu đỏ lập tức bị Duy Nhược Hề đập rớt sau đó rất nhanh liền bay lên rồi lại tiếp tục bên tai Duy Nhược Hề nãi thanh nãi khí kêu, “Mẹ ~ mẹ ~”
Duy Nhược Hề bị ồn ào thật sự không ngủ được nên mới cau mày mở mắt ra nhìn một chút xem là cái gì cứ ồn ào ở bên tai cô gọi tới gọi lui.
Duy Nhược Hề mở mắt thì hết sức giật mình, nó…nó như thế nào lại đi ra? Cái bóng dáng đo đỏ kia chính là con Hỏa Phượng Hoàng ở trong không gian của cô. Con phượng hoàng thấy Duy Nhược Hề rốt cục tỉnh lập tức cọ đi qua, “Mẹ ~ mẹ ~ đói bụng!”
Đói bụng? Duy Nhược Hề ngẩn ngơ, đói bụng thì tìm cô làm cái gì? Cô không có sữa cho nó uống nha.
“Ngươi làm sao mà đi ra được? đói bụng thì trở lại không gian tìm cái gì mà ăn đi.” Trong không gian hoa quả cùng rau dưa nhiều như vậy chẳng lẽ không đủ cho nó ăn sao?
“Mẹ ~ đói bụng.” con Hỏa Phượng Hoàng tiếp tục hai mắt lưng tròng nhìn Duy Nhược Hề giống như nghe không hiểu Duy Nhược Hề đang nói gì.
Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhìn con chim sau đó trực tiếp mang theo nó vào trong không gian.
Đi vào trong không gian liền thấy cổ thụ gia gia đã biến thành thân cây mọc bên hồ nước. Mấy thứ lộn xộn trong không gian đã được đám U Điềm sinh vật dọn dẹp sạch sẽ. Hai cái đống lỏa thạch lớn cũng không thấy chắc là nhóm Đản Đản thú đem bỏ vào túi tiền không gian của bọn chúng đi.
Đất đai bên trong đã được nhóm U Điềm sinh vật trồng lại rau dưa, hiện tại đã bắt đầu nảy mầm tạo thành một vùng xanh tươi.
Cổ thụ gia gia thấy Duy Nhược Hề đi vào thì biến thành hình dáng ông lão râu bạc.
“Cổ thụ gia gia con chim này làm thế nào lại đột nhiên đi ra? Tại sao nó có thể tự đi ra ngoài được?” Duy Nhược Hề thật sự không biết rõ nguyên nhân.
Cổ thụ gia gia ha ha cười nói:” Nó là thần thú hơn nữa bởi vì con là người cởi bỏ phong ấn cho nó, nó lại hấp thu tinh thần lực của con nhiều như vậy đương nhiên có thể tùy ý ra vào không gian.”
Duy Nhược Hề sửng sốt, không nghĩ đến là nguyên nhân này, vậy về sau nó có thể tùy ý đi ra ngoài? Nếu nó đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài đem người khác dọa thì làm sao bây giờ?
“Điểm ấy thì con không cần lo lắng, nó chính là mỗi ngày muốn cùng một chỗ với con thôi, sẽ không tùy ý ra vào không gian. Con chỉ cần mỗi ngày mang theo nó là được.” Cổ thụ gia gia tiếp tục giảng giải cho Duy Nhược Hề nghe.