Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lý do của anh ta.

Hiểu đều hiểu.

Bạch Mộ tiêu sái xoay người, đi tới trước đàn cồ của mình, hai tay vuốt ve dây đàn: “Trong lúc bất chợt trong lòng sinh ra cảm khái, muốn đàn tấu một khúc, tự tìm niềm vui cho
mình.

Mọi người nhất thời an tĩnh lại.

Hạ Bắc đi tới bên cạnh Sở Trần, hạ thấp giọng nói: “Trần ca, tôi luôn cảm thấy người này không có lòng tốt.” Bạch Mộ tuy rằng vẫn duy trì bộ dạng cười tủm tỉm, phong độ nhẹ nhàng, nhưng càng như vậy, Hạ Bắc càng nhìn hắn khó chịu.

Leng keng!
Tiếng đàn đầu tiên giống như kim loại chợt vang vọng, giống như kim qua thiết mã, chiến đao tiêu sái, nghênh phong phát ra tiếng kêu ô ô, bắt đầu từ nốt nhạc đầu tiên, chính là một khúc nhạc tượng trưng cho khiêu khích, khí tức khiêu khích nồng đậm tràn ngập quanh quẩn khắp đại sảnh.

Con ngươi Liễu Mạn Mạn rơi vào trên người Sở Trần.

.


truyện xuyên nhanh
Bạch Mộ ngoài mặt nói tự tìm niềm vui, thực tế, chính là mượn tiếng đàn của hắn để tuyên bố thái độ của mình.

Hắn xem thường Sờ Trần!
Một khúc khiêu khích, liền hỏi Sở Trần có dám nhận hay
không.

Không ít người ở đây đều nghe hiểu, thần sắc mơ hồ toát ra hưng phấn.

Đảy mới là khiêu khích cao cấp, không có một lời xúc phạm nào, lưỡi đao sắc bén nhất, là tiếng đàn của hắn.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Sở Trần một bộ thờ ơ, mọi người không khỏi hoài nghi.

“Sờ Trần có phải nghe không hiểu hay?”
“Nhưng cái này cũng không thể được dịch.”
“Khó trách Bạch Mộ thiếu gia nói mình chỉ là tự tìm niềm

vui, thì ra đây là đàn gảy tai trâu a.

Tiếng đàn tràn ngập khiêu khích đột nhiên trở nên như khóc như kể, bi thương, khuôn mặt Bạch Mộ lại toát ra tươi cười, mười ngón tay bay múa trên dây đàn.

Đây là vũ khí của hắn.

Khúc nhạc Bạch Mộ đàn tấu này, là một khúc chiến đấu lưu truyền thời xưa, nội dung giải thích của khúc nhạc, là tư thái của người thắng, cao cao tại thượng khiêu khích bên chiến bại, tiến vào phần thứ hai, lại là một bên chiến bại đang khóc lóc cầu xin tha thử, ở cuối khúc nhạc, sát khí đằng đẳng, người thắng trực tiếp tàn sát người thua trận.

Bạch Mộ đã diễn đến phần thứ hai.

Giờ phút này, khuôn mặt Bạch Mộ hiện lên ý cười, hắn đột nhiên cảm giác Sở Trần xuất hiện thật sự quá kịp thời.

Vốn Cao sơn Lưu Thủy của hắn cùng Phượng cầu Hoàng của La Vân Dương xuất hiện, đều muốn tranh thủ giành niềm vui của Liễu Mạn Mạn, kết quả Phượng cầu Hoàng của La Vân Dương bị đánh vào mặt, cứ như vậy, lại làm nổi bật tiếng đàn của hắn cao thâm khó lường.

Bảy giờ khi Sở Trần sắp chạy trối chết, một khúc chiến
thương càng đặt cho địa vị của hắn trong giới này, tuyệt đối cũng có thể tăng thêm địa vị của hắn trong lòng Liễu Mạn Mạn.

ít nhất, trong cuộc cạnh tranh với La Vân Dương, hôm nay, Bạch Mộ toàn thắng.

La Vân Dương tựa hồ cũng ỷ thức được điểm này, vẻ mặt âm trầm, nhìn bóng lưng Sở Trần cùng Hạ Bắc rời đi, cười nhạo: “Nếu như là ờ trên chiến trường, chỉ sợ bọn họ cũng tuyệt đối là một đôi kè đào ngũ a! Hậu quả của việc đào ngũ là gì? Thành trì phía sau họ bị đánh hạ, nhà cửa của họ bị chiếm đóng, người phụ nữ của họ bị chiếm lấy…”
Sở Trần dừng bước, ánh mắt nhìn La Vân Dương, giống như mũi tên sắc bén, sắc bén nóng rực làm La Vân Dương theo bản nàng lui về phía sau hai bước..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK