Giờ này khắc này, mọi người Bắc Trần cỏ loại cảm giác sinh ra ảo giác.
Bọn họ chưa từng thấy qua trên người Tống tổng có một cỗ khí tràng như vậy, khi Tống Nhan đi tới trước mặt một cái hộp trong đó, mọi người mới phản ứng lại, nhìn Tống Nhan không chớp mắt.
Hạ Bắc theo bản năng còn muốn ngăn lại, thế nhưng, giờ khắc này, hắn cũng bỗng nhiên bị khí thế của Tống Nhan chấn động.
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Ánh mắt Bàng Quang vẫn nhìn chàm chú vào Tống Nhan, lúc này, âm thầm ra hiệu, phía sau hắn có người lấy điện thoại ra.
Ông ta rất mong đợi hình ảnh tiếp theo.
Vị mỹ nữ tổng giám đốc Bắc Trần này, tất nhiên không biết lượng sức, muốn tự mình ra trận, dùng tay bắt rắn, chờ hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp run rẩy, cũng không thể bỏ lỡ vô ích.
Khóe miệng Bàng Quang khẽ lạnh lùng nhếch lên.
Bắc Trần, ra khỏi kinh thành đi.
Tống Nhan ngồi xồm xuống.
Sau lưng không ít người nhất thời hàn khí toát ra, lòng bàn tay đều đồ mồ hôi.
Trước mặt Tống tồng, bất cứ lúc nào cũng cỏ thể xuất hiện rắn hổ mang chúa đáng sợ!
Cái loại độc xà hung mãnh này, một khi có tay đưa vào mà nói, không thể nghi ngờ, nhất định sẽ phát động công kích mãnh liệt nhất.
“Đáng tiếc, đôi tay ngọc này, nếu để lại vết sẹo mà nói… chậc chậc.” Bàng Quang đang tận hết sức lực đả kích Tống Nhan.
Con ngươi Tống Nhan nhìn chăm chú vào cái hộp.
Cô lần đầu tiên thử vận chuyển Đạo Môn Nhiếp Sinh Công.
Trong nháy mắt hơi thở bao phủ hộp, Tống Nhan có loại cảm giác, rắn độc trong hộp đang xao động, bất an.
Nó sợ hơn mình!
Tống Nhan bỗng nhiên nỏ’ nụ cười.
Con rắn còn hoảng sợ hơn cô.
Có điều, càng khiến Tống Nhan ngạc nhiên chính là, khi khí tức của Đạo Môn Nhiếp Sinh Công thấm vào trên người rắn độc, rắn độc trong hộp lại dần dần an tĩnh lại, cho Tống Nhan một loại cảm giác cực kỳ ôn thuần…
Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, còn có thể khiến rắn khuất phục?
Trong đầu Tống Nhan toát ra một nghi vấn như vậy.
“Sao? Tống tổng hối hận rồi sao?” Bàng Quang thấy Tống Nhan ngồi xồm xuống chậm chạp khồng có động tĩnh, nhịn không được cười nhạo.
Tống Nhan liếc mắt nhìn ồng ta một cái, chợt trực tiếp đưa tay, mở nắp trên hộp ra.
Thiết kế hộp, miệng phía trên nhỏ, diện tích phía dưới lớn, sau khi nắp mỏ’ ra, cũng vừa vặn chỉ có thể cho phép được một tay buông xuống.
Tống Nhan thử truyền nội lực vào tay, cho dù con rắn này đột nhiên làm khó cắn cô, cũng cỏ thể có tác dụng phòng hộ nhất định.
Âm thầm thờ ra một hơi, Tống Nhan đưa tay xuống…
Mọi người ở Bắc Trần muốn kêu lên, lại sợ hãi quấy nhiễu rắn độc bên trong, ngược lại khiến rắn độc điên cuồng công kích Tống Nhan, cả đám tim đập đều vọt lên cổ họng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Cả người theo bản nàng toát ra nồi da gà.
Không dám tưởng tưựng hình ảnh tiếp theo.
Ánh mắt Bàng Quang càng thêm chờ mong, nhìn khuồn
mặt Tống Nhan, chờ mong vẻ mặt thất sắc của mỹ nữ tồng tài này.
Tuy nhiên, điều khiến Bàng Quang thất vọng là thần thái của Tống Nhan vẫn không có bất kỳ thay đồi nào.
Đây không thể nào!
Phía sau Bàng Quang có một thanh âm thì thầm vang lên: “Tôi nhớ rõ, trong cái hộp này…chính là rắn hồ mang chúa!”
Chỉ chốc lát sau, tay Tống Nhan từ trong hộp vươn ra, trong tay, rõ ràng cầm một con rắn độc!
Một màn này, khiến người ta không cách nào khống chế kinh hô, rất nhiều người sởn tóc gáy, liên tiếp lui về phía sau.
Thậm chí có người trực tiếp có cảm giác hai chân nhũn ra.
Tiểu Dũng kinh hãi thất sắc, môi run lên: “Tam tiểu thư, cái này…rắn không thể bắt như vậy.”
Lúc bắt rắn, phải nhanh chuẩn bóp chặt đầu rắn, nếu không, sẽ bị rắn độc cắn, nhưng hiện tại, Tống Nhan chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đuôi rắn xách nó ra, mặc dù còn chưa thấy rõ toàn con rắn, nhưng từ đặc điểm của thân rắn mà
xem, đây rất có khả năng là một con rắn hồ mang chúa đáng sợ.
Rắn hồ mang chúa không thuộc loài rắn hổ mang, vì nó quá đáng sợ, vì vậy nó là một loài rắn hồ mang chúa độc lập, và hầu như không có loài rắn nào khác xuất hiện trong lãnh thồ của rắn hổ mang chúa.
Rắn hổ mang chúa còn có một đặc điểm, đầu và cổ nó chuyển động rất linh hoạt, Tam tiểu thư kéo nó ra như vậy, tuyệt đối sẽ bị nó phản kích trước.
Tuy rằng rất kỳ lạ rắn hố mang chúa vì sao ở trong hộp không công kích Tam tiều thư, nhưng giờ phút này, Tiểu Dũng thất thanh hô to, cỏ loại cảm giác cả người đều tê liệt.
Đây là một con rắn độc đáng sợ.
Không ai dám bắt một con rắn hồ mang chúa như thế này, đó là một sự sỉ nhục đối với rắn hố mang chúa.
Thế nhưng, khi đầu rắn hồ mang chúa xuất hiện, mọi người phản xạ có điều kiện lui về phía sau một chút, rất nhanh liền phát hiện, con rắn hồ mang chúa này, đầu lại nằm sắp trên mặt đất.
Nó không phản kích!
Danh Sách Chương: