Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Khánh Bằngkhôn chủt nghĩ ngợi nói, trong mắt hiện lên sự căm hận, “Tôi muốn tự tay báo thù cho anh hai của tôi.”
“Tôi cũng sẽ đi.”
Ngay khi Tống Khánh Ưng định nói, Vu Tân đã xua tay nói: “Một người là đủ rồi, nhớ kỹ đợi tin tức của ta.”
Sau khi Vu Tân rời đi, Tống Khánh Bằng vô cùng kích động, hai tay nắm chặt nắm đấm, “Trưởng lão cấp bậc Tiên Thiên ra tay, Sở Trần nhất định sẽ chết không nghi ngờ!”
Những ngày này, một nhà Tống Khánh Bằng tại Vu Thần Môn bái sư, đối với phân chia đẳng cấp võ giả cũng có nhận biếtnhất định.

“Sở Trần mới hai mươi ba tuổi, thiên phú của hắn cho dù tốt đến đâu, cũng không thể nào là Tiên Thiên được.”
Tống Khánh Ưng nghiến răng nghiến lợi, “Hơn nữa, võ giả Tiên Thiên căn bản khác với võ giả bình thường, Vu Tântrưởng lão từng đấu với Sờ Trần, ông ấy nhất định có thể xác định,Sở Trần không phải là võ giả Tiên Thiên.”
“Lần này Sở Trần chết chắc!”
Ánh mắt Tống Mục Dương hiện lên vẻ âm tàn, “Thương chiến hai nhà Tống Hoàng, lại còn là Tống Gia chiến thắng, hiện tại những người kia của Tống Gia, chỉ sợ đều ở vào thời điểm hưng phấn, liền để bọn hắn tại thời điểm hưng phấn nhất bị diệt vong đi.”
Vu Tân trờ lại căn nhà tại trung tâm ngôi làng, đẩy cửa vào, trên đại điện, thờ phụng một tôn Hắc Vu chi thần, bốn phương tám hướng trên vách tường, có một vài bức họa tác của Kỳ Môn Hắc Vu nhất phái, lấy hung thủ quái dị làm chủ, giương nanh múa vuốt, để lộ ra khí tức cực kỳ quỷ dị.


Một đạo thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện, đứng tại trước mặtVu Tân, chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang theo mặt
nạsói đen, vô cùng băng lãnh.

“Bẩm báo Môn chủ.”
Vu Tân cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, “Tôi đã chuyển tin tức cho nhà Tống Mục Dương.”
“Tốt, đêm nay các ngươi liền xuất phát, tiến về Thiền Thành.”
Vu Tân giật minh ngẩng đầu, “Vu Thanh trưởng lão …” “Các ngươi đi tới Thiền Thành trước đi, còn có một nhiệm vụ khác, trước khi Vu Thanh tới, các ngươi không được bại lộ hành tung.”
Ánh mắt Vu Thần Môn chủ nhìn chằm chằm Vu Tân, “Ta tại Thiền Thành có nuôi một con cổ, hôm nay bị Sở Trần bắt gặp, mặc dù cơ hội để Sờ Trần có thể nhìn ra không lớn, nhưng mà, con cồ kia đổi với ta mà nói vô cùng trọng
yếu, nhiệm vụ của các ngươi, sau khi đến Thiền Thành, tiến về địa phương đó, hiệp trợ chuyển con cồ kia.”
:Vu Tân nhân lênh.

Khi màn đêm buông xuống, nhà I nhà đốt đèn, biệt thự của Tống Gia, đèn đã sáng rực.


Tống Nhan nghĩ có chút kỳ quái,
Sở Trần vốn thường ngày nằm trên sô pha, đêm nay vậy mà từ sớm đã kêu minh buồn ngủ, muốn trở về phòng đi ngủ.

Nhìn cánh cửa phòng Sở Trần đóng chặt, Tống Nhan luôn cảm thấy kỳ quái.

“Quên hỏi anh ấy có đi báo mất thẻ căn cước không.”
Tống Nhan luôn có lo lắng đối với thẻ căn cước giả của Sờ Trần, cảm giácphảng phất như một quả bom hẹn giờ có thề gây rắc rối cho Sở Trần bất cứ lúc nào.

“Ngày mai nhất định phải giải quyết tốt chuyện này.”
Tống Nhan nghĩ thầm, cầm tờ báo tài chính trên sô pha lên, thoạt nhìn thấy quảng cáo sản phẩm mới ra mắt của Dược phẩm Tiền Thị, trong lòng cô lạl dâng lên áp lực.

Hôm nay Hạ Ngôn Hoan cùng cô thảo luận về tình hình hiện tại, tuy rằng đã lấy được kênh của Dược phẩm Cửu Thành, nhưng muốn tiến vào thị trường Thiền Thành vẫn không dễ dàng chút nào.

Sờ Trần đã đặt cược với Tiền lão gia, trong vòng ba tháng, cái tên Dược phẩm Bắc Trần sẽ xuất hiện tại ít nhất 100 hiệu thuốc ở Thiền Thành.

“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK