Hàm Ý Vị Băng nhận thấy được Bạc Thần Kiêu đã ôm cô lên một chiếc máy bay nào đó.
Môi mấp máy, chần chờ một lát, cuối cùng cô vẫn nhịn không được mà lên tiếng:
"Ngài có bị thương ở đâu không?"1
Bom nổ nhanh như vậy, Bạc Thần Kiêu lại không mặc đồ phòng hộ, chỉ đơn giản là dùng thân trần tay thịt mà ôm lấy Hàm Ý Vị Băng, bảo vệ cô khỏi vụ nổ chí mạng này.
Cô cảm nhận được thân thể không hề có một vết thương, mà để được như vậy, những vết thương đó sẽ chuyển dời lên người muốn che chở cô.
Không biết vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng một khi nghĩ đến việc Bạc Thần Kiêu bị thương vì mình, Hàm Ý Vị Băng liền đau lòng tới mức không thở nổi.
Cũng, bắt đầu nghi ngờ về tính đúng sai của quyết định chạy trốn khỏi hắn.
Nếu cô không chạy trốn, mọi chuyện sẽ không trở nên như thế này, người cô thương sẽ không phải bị thương...
"Mong tôi chết lắm à?"1
Cánh tay bên eo lại bắt đầu siết chặt, bên tai vang lên một tiếng cười lạnh đầy châm chọc.
"Em không-"
Hàm Ý Vị Băng thở dốc, muốn bảo rằng là không phải, nhưng một khi nghĩ lại việc mình cho nổ bom ban nãy, lập tức theo bản năng mà im lặng không nói.
Tuy cô biết bom nổ khó mà tổn thương Bạc Thần Kiêu được nếu như hắn không cố bảo vệ cô, cho nên mới dám làm như thế.
Nhưng bây giờ đã khác, hắn không ngại việc bị thương mà ôm lấy cô, dẫn đến hành động của Hàm Ý Vị Băng không khác gì là đang ám sát hắn cả.
Cô không có mặt mũi nói hai chữ không phải.
"Áy náy?"1
Bạc Thần Kiêu chậm giọng hỏi, như đang tán gẫu.
Hàm Ý Vị Băng giờ phút này mới nhận thấy được rằng hắn chỉ đang ôm eo cô mà thôi.p
Như đang ôm một đồ vật bình thường, không có hôn, không có gần gũi, không có nhỏ giọng bên tai.
Nhấp môi, hơi gật đầu.
Cũng không đợi hắn nói tiếp, cô lặp lại câu hỏi:
"Ngài có bị sao không?"
Người bên cạnh lại như không nghe hiểu được câu hỏi vậy, không đáp, chỉ hơi thả lỏng tay ôm cô.
"Tội mưu sát Đệ Nhất phu nhân, theo luật pháp Prender, là phải xử tử hình."
Bạc Thần Kiêu đột nhiên đọc luật pháp cho cô nghe, "Băng Băng, em vừa có ý định tự tử, có ý định sát hại vợ của anh, theo luật là phải xử tử hình."
Dứt lời, thấy cô không đáp lại, hắn như một vị trưởng bối hiền lành, nhẹ giọng hỏi cô.
"Nghe hiểu không?"
Dịu dàng khó tả.
Đầu óc có chút mụ mị vì sự dịu dàng này, Hàm Ý Vị Băng cắn môi, hỏi hắn:
"Vậy rốt cuộc anh muốn em như thế nào?"
Là chết là sống, cứ nói một câu đi.
Tiếng gió có chút to, như là qua một lát, Bạc Thần Kiêu mới nói tiếp:
"Muốn rời khỏi tôi đến vậy?"
Hàm Ý Vị Băng gật đầu.
"Lý do?" - Giọng hắn vẫn dịu dàng như cũ.
"Anh đã có cô gái của anh, cũng đã có con, em muốn trả lại hạnh phúc cho anh..."
Cô đáp rất nhanh, hoàn toàn không né tránh.
Chần chờ một lát.
"...Vả lại, em cũng mệt rồi."1
Bạc Thần Kiêu nghe vậy, cười nhạt, xoa đầu cô.
"Có chết cũng phải rời khỏi tôi?"1
Hắn như là lơ đãng hỏi một câu như vậy.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác.
Qua một lát, tim hơi thắt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Tiếng gió có chút to, lấn át đi ba chữ này Bạc Thần Kiêu, dẫn đến việc giọng hắn có chút kỳ lạ.
"Cảm ơn em đã trả lời tôi."
Đỉnh đầu lại một lần nữa bị xoa nhẹ, lực đạo không khác lúc nãy là bao.
Hàm Ý Vị Băng hơi thở ra.
Ban nãy, lúc hắn nói Là em ép tôi, cô cứ tưởng rằng sẽ có một hình phạt gì đó cực kỳ đáng sợ đang chờ cô chứ.
Nhịn không được suy đoán lung tung những cách mà Bạc Thần Kiêu sẽ dùng để trả thù cô, lại không ngờ rằng, hắn lại đột nhiên trở nên hiền lành như vậy sau khi cười lạnh và châm chọc cô.
Cứ như một người lớn đang đối thoại với trẻ con, còn thêm hành động xoa đầu và cảm ơn, vô cùng kiên nhẫn, khiến cô theo bản năng có chút thả lỏng.
"Bây giờ tôi cho em hai lựa chọn."
Trên trán bỗng cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, mềm ấm, mắt Hàm Ý Vị Băng có chút ươn ướt.
Bạc Thần Kiêu thế nhưng hôn trán cô.
Nụ hôn ở trán thể hiện quá nhiều ý nghĩa, cho nên từ lúc trở về từ Allen, hắn chưa bao giờ hôn trán cô.
Bởi vì một khi hôn, tức đang thể hiện ý trân trọng đối với người được hôn, có chút nhạy cảm.
Bạc Thần Kiêu lại đâu có trân trọng cô, dẫn đến dù cho Hàm Ý Vị Băng bị người này hôn khắp mặt, trán cô lại luôn luôn là nơi bị chừa ra.
"Một là, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, những hành động thiếu suy nghĩ của em trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi sẽ cho qua."
Lúc dứt hôn, Bạc Thần Kiêu lại hơi thơm nhẹ lên đó một lần nữa, sau đó mới thấp giọng nói với cô.
"Lựa chọn thứ hai là, tôi sẽ để em rời đi, sau đó sẽ mãi mãi không gặp lại em nữa, nếu như em đồng ý với tôi một việc."
Tay Hàm Ý Vị Băng run rẩy, đầu nhịn không được mà quay phắt về phía sau, run giọng hỏi:
"Việc gì?"
Bạc Thần Kiêu bật cười, "Băng Băng, nếu đã quyết tâm dù cho có chết cũng phải rời xa tôi, thì việc đó là gì, đối với em, có quan trọng sao?"
Nếu không phải bàn tay đang xoa đầu cô vẫn dịu dàng như cũ, Hàm Ý Vị Băng có lẽ đã nhịn không được mà lắc đầu.
Khả năng cảm nhận được tâm trạng của Bạc Thần Kiêu, giờ phút này...!Đã trở nên vô tác dụng.
Đây là lần đầu tiên cô không thể biết được cảm xúc thật của hắn.
Có chút bất an.
Nhưng mà, dù cho biết được có thứ gì đó không đúng, dù cho Bạc Thần Kiêu không chịu nói rõ ra việc hắn muốn là gì...!Cô có thể từ chối sao?
Lấy sự khống chế không một kẽ hở của hắn, thứ mà dù cho Hàm Ý Vị Băng tự tử cũng không thể thoát được.
Nếu Bạc Thần Kiêu không tự nguyện thả cô ra, thì có lẽ cả đời này, cô sẽ cứ mãi sống như vậy.
Sống mà nhìn hắn và Hàm Ý Vị Hoa hạnh phúc, cùng với đứa con của họ, cả một đời này, như vậy.
Sống mà chịu đựng sự lạnh lùng của hắn, sống mà chỉ có thể ở yên tại một nơi, chờ đợi có một ngày hắn đột nhiên thương hại cô, sau đó trao cho cô sự dịu dàng chớp nhoáng, rồi lại nhẫn tâm lấy nó đi, như vậy.
Trước mắt là một màu đen tối, Hàm Ý Vị Băng nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên:
"Em đồng ý."
Không khí trong thoáng chốc như ngưng lại.
Cô cũng không biết vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy nữa.
Rõ ràng...!Là cô đã lựa chọn đúng mà...
Trán lại bị hôn.
Bạc Thần Kiêu cười nhẹ, không che dấu ý tán thưởng trong giọng nói.
"Tốt lắm, Băng Băng."1.
Danh Sách Chương: