• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàm Ý Vị Băng giật mình, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Người cô yêu bị sao vậy?
Trước khi kết hôn là chính hắn nói rằng cô không được quản hắn, cho nên nhìn hắn yêu Hàm Ý Vị Hoa, cô chỉ dám buồn tủi, không dám có hành động gì khác.
Hôm nay cô...!Chẳng qua cũng như hắn mà thôi, Bạc Thần Kiêu lại nói ra những lời này.
Như thể, hắn là một người chồng hoàn hảo chỉ chung thủy với vợ, nhưng lại bắt gặp vợ ngoại tình vậy.
Còn tự tiện nói cô chỉ là cảm xúc nhất thời, như thể hiểu cô lắm.
Nhưng ở cạnh Bạc Thần Kiêu lâu như vậy, Hàm Ý Vị Băng từ nhỏ đã có một loại trực giác dành riêng cho hắn, những lúc hắn tức giận hay không ổn định như ngày thường, cô rất dễ nhận ra.
Dù rằng Bạc Thần Kiêu không nói rõ ra hắn đang như thế nào, cô lại có thể cảm nhận được.
Lúc ban nãy khi Mavis chết, Hàm Ý Vị Băng biết hắn không được vui.
Nhưng lúc này, không phải chỉ đơn giản là không được vui.
Đến nỗi, lời hứa ly hôn sau ba tháng mà hắn đã tự thân nói với cô, bây giờ cũng bị Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt xóa bỏ hoàn toàn.

"Anh...!Anh là Thống Quân một nước đó..."
Hàm Ý Vị Băng nín khóc, nghẹn ngào chỉ trích người ở phía sau.
Tay bị bóp nhẹ, Bạc Thần Kiêu cúi đầu, như rằng không nghe được lời vừa rồi của cô.
"Hử?"
Một chữ một mà thôi, cô liền nén giận mà im lặng, không dám nói tiếp.
Giọng hắn bây giờ cực kỳ lạnh nhạt, Hàm Ý Vị Băng biết được bây giờ không phải là lúc thích hợp để bàn lại việc ly hôn.
Đầu dựa vào ngực Bạc Thần Kiêu, cô ngầng đầu, nhìn xương quai hàm góc cạnh gần ngay trước mắt, theo bản năng mềm giọng, "Để Thẩm Ôn Hi sống, có được không?"
Bàn tay to đang xoa tay cô bỗng cứng đờ, sau đó lại dùng lực rất mạnh, bóp chặt lại.
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, cảm thấy đau cực kỳ.
Người sau lưng không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Qua một hồi lâu.
Bạc Thần Kiêu cong môi, cười nhạt, nhướng mày nhìn cô.
"Những gì tôi nói, em nghe không hiểu?"
Đôi tròng tử đen nhánh bình tĩnh như lúc thường ngày, khóa lấy cô.
Không có lý do, tay Hàm Ý Vị Băng run lên.
"Em hiểu, nhưng mà Thần Kiêu, em không muốn có người phải chết vì em."
Cô mỉm cười, có chút ý lấy lòng, thuận theo mà dựa hết cả người vào ngực Bạc Thần Kiêu.
"Được không? Nhé?"
Đuôi mắt thấy Thẩm Ôn Hi đang dần hết giãy giụa, người không ra người, quỷ không ra quỷ, tim Hàm Ý Vị Băng như có thứ gì đó rơi xuống đầy nặng nề.
Nhịn không được mà nóng vội đáp tay còn lại lên mu bàn tay đầy gân xanh ở trên eo mình, vuốt nhẹ, mang theo ý cầu xin.
Cô vì có thể rời xa Bạc Thần Kiêu trong lúc đợi ly hôn, để tránh né việc phải đau lòng khi nhìn hắn hạnh phúc bên Hàm Ý Vị Hoa, cùng với tránh việc bản thân sẽ không đủ quyết tâm để rời đi mà lại thay đổi quyết định.


Vì sự ích kỷ của bản thân, mà đã không suy nghĩ kỹ càng, trong lúc nhất thời đã kéo Thẩm Ôn Hi vào việc này.
Thẩm Ôn Hi nếu nói tốt, thì chắc chắn là không phải.

Bởi vì nếu tốt thì đã không bắt cô đến nơi nguy hiểm này.
Nhưng nếu bảo cậu ta không tốt, Hàm Ý Vị Băng lại không tài nào quên được cảnh tượng chàng thiếu niên này mặc cho bị đạn vào vai, mặc cho bị cha mình đâm liên tục, vẫn không nói một lời mà yên lặng ôm lấy Mavis.
Người hại cô và Bạc Thần Kiêu là Thẩm Ôn Hi, người trong lúc nguy cấp, ngăn chặn Mavis khỏi việc nổ bom trong bụng, cũng là Thẩm Ôn Hi.
Không biết nên ghét hay nên cảm kích, Hàm Ý Vị Băng quyết định làm lơ người này, nhưng trước đó, cô sẽ dùng hết sức mình để cứu cậu ra khỏi nơi này.
Tù nhân, không nhất định sẽ chết.

Nhưng nếu là một tù nhân bị Bạc Thần Kiêu để mắt đến, chắc chắn sẽ chết.
Là lỗi của cô, trong khoảnh khắc quá đau lòng khi nhớ lại cuộc gọi của Hàm Ý Vị Hoa, Hàm Ý Vị Băng như bị mất trí, vì muốn nhanh chóng rời khỏi Bạc Thần Kiêu mà bịa chuyện rằng mình thích Thẩm Ôn Hi.
Cô quên mất, từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã không thích người khác động vào đồ của hắn.

Dù cho không yêu cô, nhưng một khi cô còn đang mang chức vị tên là vợ của Bạc Thần Kiêu trong người mà lại thích người khác, Hàm Ý Vị Băng suy nghĩ một lát liền biết được, tính chiếm hữu của hắn lại đang phát tác.

Cố chấp mà cho rằng là như vậy, cô theo bản năng làm lơ tia hy vọng đang le lói ở tận sâu trong tim mình.
Hắn không phải ghen, chỉ là không thích đồ của mình bị người khác chạm vào mà thôi.
Không phải ghen, cho nên không còn yêu cô đâu, Hàm Ý Vị Băng, mày phải tỉnh táo, không thể lại như mấy lần trước được.
Ba năm vừa qua, số lượng phái nam ái mộ cô không ít, nếu Hàm Ý Vị Băng không để ý, cho họ có cơ hội lại gần, đêm đó Bạc Thần Kiêu sẽ hung dữ hơn ngày thường.
Một lần hai lần, cô cho rằng hắn nhất định đang ghen tị, vì thế nhịn không được mà vui sướng và bắt đầu ôm ấp hy vọng.
Nhưng chỉ cần sáng sớm tỉnh dậy, Bạc Thần Kiêu sẽ bình thường trở lại, nói những lời khiến cô đau lòng đến mức bật khóc.
Cô không biết vì sao hắn lại như vậy, nhưng nhiều lần tương tự xảy ra, Hàm Ý Vị Băng đơn giản là tự nhốt mình lại, không còn tơ tưởng thêm nữa.
Lần này, cũng là như vậy.
Cô cảm thấy hắn đang ghen, vừa nghĩ vậy, ký ức lại hiện lên, Hàm Ý Vị Băng sợ đến mức lập tức tự phủ định suy nghĩ của mình.
Sao có thể chứ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK