Vào trong phòng, Hàm Ý Vị Băng yên lặng lại gần giường, ngắm nhìn khuôn mặt của người trong lòng.
Có lẽ hắn thật sự rất mệt mỏi, ban nãy chỉ nói một hai câu liền lên phòng chợp mắt.
Lúc này có lẽ là đang say giấc, hơi thở đều đều.
Bạc Thần Kiêu ngủ trong tư thế một tay đặt trên mắt, một tay thả lỏng đặt lên giường, nghiêng đầu về phía tường.
Quân phục đã được cởi ra, chỉ mặc một lớp áo sơ mi mỏng ở bên ngoài, chỉ cài vài nút dưới, lỏng lẻo, không che được phần ngực lực lưỡng.
Hai viên thịt cứng nào đó đỉnh thành hai điểm nhọn bắt mắt, vùng da sẫm màu vây quanh chúng nó thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo mỏng tênh.
Như là thấy không thoải mái, hắn vừa ngủ vừa nhíu mày, dùng tay kéo cổ áo.
Hắn tập võ từ nhỏ, lực kéo đương nhiên cũng lớn hơn người thường.
Chỉ thấy, hai ba nút áo vốn đang cài ổn, theo lực tay hắn bị đứt ra, áo sơ mi tuột sang hai bên, lộ ra toàn bộ cơ thể của hắn.
Hàm Ý Vị Băng nuốt nước miếng, nhìn chăm chú vào yết hầu nhô ra trên cổ của hắn, sau đó trượt xuống cơ ngực và hai nụ hoa màu nâu trên đó.
Nhịn không được lại nhìn xuống cơ bụng săn chắc thành từng khối của hắn.
Thiếu nữ tò mò, đây là múi bụng sao?
Theo bản năng trông xuống tiếp, hắn đã đổi sang một chiếc quần tây thoải mái hơn quần quân phục.
Có lẽ là cảm thấy khó chịu, Bạc Thần Kiêu không mang nịt quần, nút cài còn bị mở ra, Hàm Ý Vị Băng vội thu mắt, không dám nhìn tiếp.
Tiết sinh lý nam nữ, cô có học đàng hoàng.
Bạc Thần Kiêu bộ dáng phanh ngực lộ thịt như thế này, cùng với hơi thở nóng ấm của hắn tràn ngập xung quanh, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy có chút khát nước.
Ngồi ngay ngắn, cứ ngắm hắn như vậy một lát.
Nghe tiếng hít thở nhẹ như không có của Bạc Thần Kiêu, nỗi vui mừng khi trông thấy hắn dần nhạt đi, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bất an.
Hàm Ý Vị Băng mím môi, kéo khóa kéo túi xách của mình, lấy ra một túi thơm màu trắng.
Tay cô run rẩy, nhưng vẫn giữ chặt chiếc túi này, đưa lại gần mũi của Bạc Thần Kiêu.
Thống Quân Đại Đế khi ngủ lại thiếu cảnh giác một cách kỳ lạ, ngực phập phồng đều đặn, bị động hít vào thứ hương liệu không rõ nguồn gốc.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi nhìn hắn, đếm thời gian, thu tay lại, cất túi thơm vào lại túi xách.
"Ái" là một loại thuốc kích thích dục vọng giao hợp, lành tính và có tác dụng mạnh mẽ, đảm bảo người hít vào chắc chắn sẽ thần mê ý loạn, chỉ có hoan ái với người khác mới có thể giải được.
Túi hương là một trong những thứ Triên Diên tặng cho cô nhân tuổi thành niên.
Như tên của nó, người bị trúng hương này, dù cho đối tác của họ là ai, họ cũng sẽ nhiệt tình và không kiềm được như đang làm với người họ yêu vậy.
Trong lúc chờ đợi hương liệu có tác dụng với Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được nhớ tới lời mà hắn từng nói với cô khi xưa.
"Băng Băng, làm tình đối với anh không phải để thỏa mãn dục vọng, mà là cách anh dùng để gần gũi thêm với người anh yêu."
Thiếu niên bởi vì hôn môi mà có phản ứng, xấu hổ đặt cô xuống người mình, giữ lễ phép mà ngồi xa thiệt xa.
Lúc đó Hàm Ý Vị Băng vừa học xong khóa sinh lý, bạn học của cô rõ là biết trước cô và biết rất nhiều, cô len lén nghe một buổi sáng.
Lúc này nhìn Bạc Thần Kiêu tự dưng vắt chéo chân, cô liền đột nhiên hiểu được lý do của hành động này, sau đó tò mò hỏi hắn đã từng làm tình với ai chưa.
Rõ ràng hắn dặn cô có vấn đề liền hỏi hắn, nhưng cô vừa hỏi xong, hắn bỗng tức giận, lạnh giọng trả lời như trên.
Thấy cô mặt ngơ ngơ, hắn đột nhiên hết giận, mềm nhẹ nói:
"Băng Băng, anh giữ thân rất kỹ, chỉ đợi em đủ tuổi đến cướp đi sự trong sạch của anh."
Thiếu niên bẹo má cô, cúi đầu, dùng răng cạ cạ, như muốn cắn lấy vậy.
"Em còn nhỏ, đừng nghĩ mấy việc này nữa.
Nhà anh có quy củ, một khi làm thì phải chịu trách nhiệm, mà người anh muốn chịu trách nhiệm thì chỉ có mình Băng Băng mà thôi."
Bởi vì biết điều quy tắc này, cùng với việc Bạc Thần Kiêu xưa kia chưa bao giờ đi quá giới hạn, Hàm Ý Vị Băng liền mơ hồ biết được hắn coi việc này rất quan trọng.
Cho nên...
Liền như vậy.
Tội lỗi, áy náy, sợ hãi, tự căm ghét, Hàm Ý Vị Băng từ đêm mưa ngày đó tới bây giờ, không có một giây phút nào là không bị lương tâm dằn xé.
Nhưng mà, chả sao cả.
Chỉ cần thành công, Bạc Thần Kiêu dù cho không cam tâm, cũng sẽ bị hai chữ trách nhiệm đè trên lưng, cuối cùng chỉ còn đường cưới cô.
Ý tưởng đê tiện này, từ đêm mưa giông hôm đó, liền hoàn toàn chiếm lấy tâm thần của Hàm Ý Vị Băng.
Giữa đạo đức con người và việc mất đi Bạc Thần Kiêu, đây là lần đầu tiên cô nhận ra bản thân kinh tởm như thế nào, thế nhưng không chút do dự lựa chọn hắn.
Toàn bộ quá trình đều thuận lợi một cách khó hiểu, Hàm Ý Vị Băng quyết định nắm chặt cơ hội khó được này.
Bằng không, không biết hình phạt nào trong luật pháp Prender đang chờ cô nữa..
Danh Sách Chương: