Lúc ra khỏi phòng, bởi vì sắc mặt của cô không có gì khác lạ, mặc đồ vẫn quý phái và hoa lệ như ngày thường.
Dẫn đến khi đi từ trong phòng ra khỏi trang viên, không có một ai nhận ra sự khác thường.
Dù cho là người hầu làm lâu năm nhất, cho đến Quỳnh Tự.
Nhàn nhã uống xong một ngụm nước rồi mới rời khỏi biệt thự, lúc đến cổng, Hàm Ý Vị Băng liền bị ngăn lại.
"Bạc phu nhân."
Một dàn quân nhân trải dài ngoài cổng, đằng sau họ là từng chiếc xe quân đội đang ngủ say.
Ai cũng theo quy củ mà cúi đầu hành lễ, sau khi được cô cho miễn, thì mới ngẩng đầu.
Hàm Ý Vị Băng nhìn huy hiệu trước ngực của bọn họ, là đội Minh Vệ.
Người mang huy chương đội trưởng nghiêm túc nhìn cô, hơi cúi đầu như đang xin lỗi, nhưng vẫn trầm giọng hỏi:
"Phu nhân, thứ lỗi cho tôi vì đã quá giới hạn, nhưng ngài có thể cho tôi biết vì sao Thống Quân lại không ra ngoài với ngài không ạ?"
Đôi mắt của anh ta sắc như chim ưng, như là nhận ra điều gì.
Lúc này, Hàm Ý Vị Băng đã đóng mạch huyệt lại, sắc mặt hồng hào, giờ phút này không khác gì người thường.
Nếu vẫn còn mở mạch, thì cô vẫn là người tập võ, hơi thở và bước chân sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc là người bình thường, có khả năng cao là sẽ để cho quân lính của Bạc Thần Kiêu nhận ra sự dị thường.
Cô nhìn người trước mặt, mềm mại cười nói, giọng điệu vẫn dịu dàng và uy nghi như ngày thường:
"Hắn bảo muốn ở trong phòng đọc sách, sau đó mới tới quân doanh để làm việc."
Dừng một lát, như là hơi ngại ngùng, lại mang theo chút nóng vội.
"Bên trung tâm thương mại Flower bỗng dưng có vấn đề, vừa mới mở, quản lý bên đó khá thiếu kinh nghiệm xử lý những trường hợp đột xuất, tôi cần phải qua đó gấp."
Lời này thoạt nghe qua, không hề có gì sai sót.
Bỗng, Hàm Ý Vị Băng dùng tay vỗ nhẹ đầu mình, như là vừa nhớ ra điều gì, vội vã nói với anh ta rằng:
"Máy sạc điện ở trang viên hình như bị hư rồi, điện thoại của Thần Kiêu bây giờ đã tắt nguồn, tôi định qua quân doanh lấy cho hắn, nhưng mà giờ lại có việc bận, không biết các vị có thể giúp tôi không?"
Tắt nguồn, đương nhiên là vì cô đã bấm nút tắt nguồn.
Chứ điện thoại của Bạc Thần Kiêu vẫn đầy pin.
Hàm Ý Vị Băng làm như vậy, là tránh việc bọn người này gọi cho hắn để xác nhận lời của cô có thật hay không.
Nếu gọi được, chẳng khác nào kế hoạch của cô lập tức thất bại.
Đội trưởng Minh Vệ quả nhiên có chút tin tưởng cô, nhưng đôi mắt đó vẫn cẩn thận quan sát biểu tình của vị phu nhân này.
Trường quân đội lúc nào cũng có một khóa dạy về tâm lý học, thân là đội trưởng Minh Vệ, anh ta đặc biệt cẩn thận và xuất sắc trong việc quan sát chi tiết nhỏ của đối phương.
Biểu tình của con người khi nói dối và nói thật là khác nhau.
Nhưng Hàm Ý Vị Băng là ai?
Trong lúc tu luyện Băng Pháp, Triên Diên liền song song huấn luyện cô cách bắn súng và quản lý biểu tình.
Cho nên lúc Bạc Thần Kiêu bảo cô tự bắn để thể hiện quyết tâm, cô mới tháo đai súng nhanh như vậy.
Cho nên lúc này, mặt cô mới thản nhiên như vậy.
Mày hơi nhíu lại, như đang rất không kiên nhẫn với việc bị chậm trễ công việc.
Ngón tay vô thức gõ túi xách.
Như là không đợi được nữa, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, môi mở ra muốn nói gì đó.
"Vâng, ngài đi thong thả, thứ lỗi cho tôi."
Đội trưởng đội Minh Vệ lập tức mỉm cười, thu mắt, nghiêng người nhường đường cho cô.
Hàm Ý Vị Băng mới thôi nhíu mày, mỉm cười gật đầu.
Nụ cười này có chút cứng đờ, vừa nhếch môi lên thì lập tức hạ xuống, như thể đang ghét anh ta, nhưng lại không thể không cười.
Thân thể của đội trưởng Minh Vệ nghiêng rõ hơn.
Xe bay của cô đã nghe theo mệnh lệnh trong điện thoại, tự động bay ra chờ sẵn ở ngoài cổng.
Hàm Ý Vị Băng lên xe, dùng điện thoại ra lệnh nó bay đi ra ngoài theo tuyến đường cô đã vẽ sẵn.
Vài phút trôi qua lâu như vài thế kỷ, lúc xe đến một khu nhà cổ xưa, cô mới hơi yên tâm, nhanh chóng xuống xe.
Do dự một lát, đặt chiếc điện thoại màu hồng mà Bạc Thần Kiêu tặng cho cô lên ghế phụ.
Cô không thể mang theo nó.
Pierce - đầu máy hệ thống quản lý mạng ảo của cả một quốc gia Prender, đang ở trong điện thoại của Bạc Thần Kiêu.
Nếu không vứt bỏ máy điện thoại, thì việc định vị máy cô là cực kỳ dễ dàng.
Cô nhấp môi, liếc mắt nhìn chiếc xe này, và cả điện thoại của mình lần cuối cùng, sau đó đóng cửa xe lại, khóa chết.
Việc cô bị phát hiện là chạy trốn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chiếc xe này được đặt riêng theo ý thích của cô, chất lượng rất tốt.
Nó sẽ không bị cướp đi hay cạy ra cho đến khi Bạc Thần Kiêu xuất hiện.
Mong rằng, hắn không tức giận đến nỗi đập nát điện thoại của cô.
Hàm Ý Vị Băng rốt cuộc vẫn có chút luyến tiếc món quà xinh đẹp này, hơn nữa là một món quà mà Bạc Thần Kiêu đã tặng cho cô.
Luyến tiếc trong lòng, nhưng bên ngoài thì không hề quay đầu lại, cô đi thẳng vào trong một cửa hàng ở bên cạnh đường..
Danh Sách Chương: