"Tiểu hoa đán mới lên Thẩm Sở Sở tối qua về Đế Đô, nghi ngờ được bạn trai đến đón."
"Bạn trai thần bí của Thẩm Sở Sở xuất hiện, nghi ngờ là phú nhị đại!"
"Liệt kê các vị nam thần vây quanh Thẩm Sở Sở."
Hàn Hành Ngạn lúc đi ra từ nhà tắm chậm rãi ngồi xuống sô pha, anh dùng mắt lướt qua, phát hiện ra Thẩm Sở Sở đang xem Weibo.
Kỳ thực, hôm qua lúc cẩu tử chụp trộm anh đã phát hiện rồi, mà bây giờ tin đồn có thể truyền khắp nơi, cũng bởi vì là anh không cố ý ngăn cản. Nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Sở Sở, anh có chút không nắm chắc tâm tư của cô, vì thế trong lòng có chút thấp thỏm.
"Sở Sở, chuyện này định xử lý thế nào?"
Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, nói: "Hàn tổng, anh bị chụp được rồi."
Hàn Hành Ngạn mím mím môi, đáp: "Ừ, bị chụp cùng với em." Nói rồi, nhìn sắc mặt của Thẩm Sở Sở.
Thẩm Sở Sở ôm cổ Hàn Hành Ngạn, hôn anh một cái, nói: "Sao thế, Hàn tổng không muốn bị chụp cùng với em sao?"
Hàn Hành Ngạn một tay đỡ đầu, một tay ôm eo Thẩm Sở Sở, nói: "Sao có thể, anh sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt đến em."
Thẩm Sở Sở lắc lắc chiếc nhẫn trên tay, nói: "Hôn cũng kết rồi, có gì đáng lo đâu."
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Hàn Hành Ngạn đột nhiên vang lên. Liếc nhìn hiển thị người gọi đến, anh vô thức nhìn sang Thẩm Sở Sở một cái.
"Trưa nay dẫn người về đây!" Theo một tiếng phẫn nộ trong điện thoại truyền ra, điện thoại cũng ngắt luôn.
Hàn Hành Ngạn có chút bất đắc dĩ niết niết mi tâm, nhìn sang Thẩm Sở Sở bên cạnh, do dự mở miệng nói: "Sở Sở, hôm nay em có thời gian đi cùng anh tới thăm ông nội không?"
Thẩm Sở Sở suy nghĩ trong giây lát, theo đó ôm lấy cánh tay Hàn Hành Ngạn, nói: "Có chứ."
Hàn Hành Ngạn lúc này mới yên tâm.
Sau đó, Thẩm Sở Sở bắt đầu căng thẳng nghĩ xem mặc gì, tặng quà gì được.
Hàn Hành Ngạn nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Sở Sở, cầm lấy tay cô, an ủi: "Sở Sở, đừng khẩn trương, chỉ cần em đến là được. Ông nội khẳng định sẽ thích em."
Tuy rằng Hàn Hành Ngạn không ngừng an ủi cô, nhưng cô vẫn vô cùng căng thẳng. Loại trạng thái căng thẳng này vào lúc đi đến nhà cũ càng trở nên rõ ràng.
Ông nội Hàn nhìn Thẩm Sở Sở trong vài giây, gật gù, hài lòng nói: "Cô bé không tồi."
Thẩm Sở Sở được khen có chút ngại ngùng, nói: "Cảm ơn ông nội."
Hàn Hành Ngạn đúng lúc nói: "Ông nội, đây là đồ bổ mà Sở Sở mua cho ông."
Ông nội Hàn liếc nhìn xong hài lòng gật đầu.
"Cô bé bao nhiêu tuổi? Cháu và Hành Ngạn định khi nào kết hôn? Ông nghe nói Hành Ngạn tối qua đã cầu hôn cháu hả?"
Ba câu hỏi liên tiếp của ông nội Hàn làm Thẩm Sở Sở có chút mông lung. Cô quay đầu trộm nhìn Hàn Hành Ngạn một cái.
Hàn Hành Ngạn nắm lấy tay Thẩm Sở Sở, ném cho cô một ánh mắt yên tâm, quay đầu nói với ông nội mình: "Ông nội, chuyện này..."
Lời còn chưa nói xong thì đã bị ông nội Hàn gián đoạn.
"Được rồi, ông biết cháu muốn nói gì rồi. Cháu lại muốn nói là không vội chứ gì, cháu không vội nhưng ông già này sớm đã vội lắm rồi. Ông chỉ sợ sống không đến được ngày cháu kết hôn thôi!"
"Ông nội..."
"Ông, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Thẩm Sở Sở nói.
Trên mặt ông nội Hàn lập tức hiện lên ý cười, nói: "Ừ ừ, hai đứa nếu có thể kết hôn sớm một chút, ta sẽ sống càng lâu."
Thẩm Sở Sở: "..."
Hàn Hành Ngạn: "..."
Sau khi từ nhà cũ đi ra, Thẩm Sở Sở cảm thấy bản thân gánh vác trách nhiệm vô cùng to lớn, dường như là nếu mình không kết hôn với Hàn Hành Ngạn chính là một người bất hiếu vậy.
"Sở Sở, lời của ông nội em không cần để ý đâu." Hàn Hành Ngạn một bên lái xe một bên nói với Thẩm Sở Sở.
Thẩm Sở Sở cúi đầu suy tư hồi lâu, cắn cắn môi, nói: "Thực ra bây giờ kết hôn cũng được." Kỳ thực cô đối với việc kết hôn không có cảm giác kháng cự. Nói thật, nhìn thấy Vương Tĩnh bây giờ trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, cô có lúc cũng rất khao khát.
Nếu không, tối qua cô cũng không đáp ứng lời cầu hôn của Hàn Hành Ngạn.
"Chỉ là, việc này còn chưa có thương lượng với cha mẹ em, cũng chưa nói với công ty một tiếng." Thẩm Sở Sở nói thêm.
Hàn Hành Ngạn nghe thế, ý cười trên mặt càng đậm, nói: "Ừ, là lỗi của anh, còn chưa tới bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu. Bên công ty em cũng không cần lo lắng, anh sẽ nói với Viên tổng."
"Ừm." Thẩm Sở Sở nhỏ giọng đáp, "Ai là bố mẹ vợ của anh, đừng gọi lung tung."
"Ừ. Không gọi lung tung, chuyện sớm muộn thôi." Hàn Hành Ngạn tâm tình vui vẻ nói.
Qua mấy hôm, Thẩm Sở Sở tới công ty một chuyến. Trần Tây Lệ liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, nói: "Nghe nói bọn em chuẩn bị kết hôn?"
Nghe được câu hỏi này, nụ cười trên mặt Thẩm Sở Sở tươi hơn một chút, đồng thời trong lòng cũng có chút thấp thỏm, đáp: "Ừm, đúng là có dự định như vậy."
Trần Tây Lệ nghe lời này xong, cười một lúc, nói: "Chúc mừng."
"Cảm ơn."
"Sở Sở, em sau này định thế nào? Đám cưới này có định công khai không? Sau này sẽ rút lui sao?" Đây mới là việc Trần Tây Lệ quan tâm. Cô có nghe Viên tổng nói Thẩm Sở Sở sắp tới sẽ kết hôn với chủ tịch Tập đoàn Hàn thị, nhưng lại không biết tương lai của Thẩm Sở Sở sẽ sắp xếp như thế nào.
Về vấn đề này, Thẩm Sở Sở gần đây cũng đã thảo luận với Hàn Hành Ngạn, cô lắc đầu, đáp: "Hôn lễ nhất thời nửa khắc chắc là chưa tổ chức ngay được, nếu thật sự kết hôn, chắc cũng phải nửa năm sau. Em sẽ không rời giới, kết hôn xong vẫn sẽ tiếp tục quay phim bình thường."
Trần Tây Lệ hài lòng gật đầu.
"Chỉ là, em muốn công khai trạng thái tình cảm hiện tại của mình được không?" Thẩm Sở Sở hỏi.
Trần Tây Lệ nghe câu hỏi này, nhất thời không trả lời, mà lấy ra một kịch bản, đưa cho Thẩm Sở Sở.
"Chị không khuyến khích em làm vậy. Đọc kịch bản xem, đây là một bộ phim thần tượng thanh xuân. Đây là bộ phim mà trong thời gian em quay điện ảnh "Tình yêu và hôn nhân" chị đã chọn cho em. Hiện tại diễn kỹ cùng với danh tiếng trong giới của em đều rất tốt, thiếu chỉ là độ nổi tiếng phổ thông."
Thẩm Sở Sở nghi hoặc hỏi: "Phim thần tượng thanh xuân?"
Trần Tây Lệ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy. Với diễn xuất của em, nhận quay các bộ phim chính kịch thực ra càng có thể thể hiện ra thực lực. Chỉ là, nếu làm, chúng ta không thể đảm bảo phim chính kịch đó sẽ nổi tiếng. Vả lại, với tuổi tác và ngoại hình của em bây giờ, phim chính kịch phù hợp với em thực sự là rất hiếm. Vì thế, phim thần tượng thanh xuân mới là sự lựa chọn tốt nhất cho em. Em có thể xem kịch bản trước, chị cảm thấy cũng không tồi."
Trước đây, trong ấn tượng của Thẩm Sở Sở, phim thần tượng thanh xuân đại khái chính là một dàn thiếu nam thiếu nữ yêu sớm, sảy thai, nghỉ học các loại tình tiết cẩu huyết hỗn hợp vào trong một bộ phim. Hiện nay trong một số phim chiếu ra đều bao gồm những thứ này. Nói một cách chính xác thì hẳn phải gọi là đề tài những đau thương thời thanh xuân.
Bộ phim này tên là "Tình đầu", câu chuyện lúc bắt đầu chính là một đôi nam nữ từ thời đại học liền bắt đầu yêu đương, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn. Kết quả kết hôn chưa được ba năm, hai người liền không chịu được nhau, hai người còn chưa qua được ngưỡng cửa bảy năm thì chuẩn bị kết thúc cuộc hôn nhân này rồi.
Kết quả, ngay vào đêm trước khi hai người ly hôn, nữ chính gặp tai nạn xe. Nam chính bỏ việc, ngày đêm ở bệnh viện chăm sóc người vợ sắp ly hôn của mình.
Vào ngày thứ ba sau khi hôn mê bởi tai nạn, nữ chính cuối cùng cũng tỉnh lại. Không may là, bị mất trí nhớ.
Lúc này, nam chính không có nhắc tới chuyện ly hôn với nữ chính nữa. Mà dẫn theo nữ chính trở về vườn trường, đi tìm lại từ đầu hồi ức của nữ chính, cũng đi tìm lại những điều đẹp đẽ khi xưa của hai người.
Đến cuối cùng, nam chính phát hiện ra bản thân vẫn còn yêu nữ chính. Còn nữ chính lại nói với anh, cô từ đầu đến cuối đều không hề mất trí nhớ.
Bộ phim này cho dù là kịch bản hay đạo diễn, bên sản xuất, Thẩm Sở Sở đều khá ưa thích.
"Vì vậy, chị đề nghị em quay xong bộ phim này rồi mới công khai chuyện kết hôn của em và Hàn Hành Ngạn." Trần Tây Lệ nói.
Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Chị Lệ, chị hiểu lầm rồi. Em và Hành Ngạn đều không hi vọng người khác quá quan tâm đến cuộc sống tình cảm của bọn em. Thế nên, chúng em tạm thời không định công khai. Huống hồ, Hành Ngạn là người ngoài giới, công khai như vậy đối với anh ấy không công bằng."
Trần Tây Lệ ngạc nhiên nhướn mày, thực ra nếu sau này công khai cô là vô cùng tán thành. Đối tượng kết hôn là Hàn tổng, sẽ giúp cho Thẩm Sở Sở giảm bớt không ít phiền phức. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô nói: "Thế em vừa rồi nói công khai, là sao?"
Thẩm Sở Sở đáp: "Em là nghĩ đến sau này nếu truyền thống hỏi tới, sẽ không giấu bọn họ tình trạng tình cảm của em nữa."
Trần Tây Lệ hiểu được gật đầu nói: "Ừ, có thể. Chuyện này đối với sự nghiệp của em cũng khá có lợi."
Nói xong việc này, Thẩm Sở Sở tò mò hỏi: "Nam chính của bộ phim này là ai?"
Ý cười của Trần Tây Lệ đậm hơn, đáp: "Đoán chắc sẽ là Diệp Kỳ Thâm."
Diệp Kỳ Thâm, là một đại bài vô cùng hot mấy năm trước, diễn rất nhiều bộ phim thần tượng khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc. Đột nhiên có một ngày liền kết hôn, vợ là người ngoài giới. Sau khi kết hôn, anh ta chuyển sang giới điện ảnh. Vốn cho rằng anh ấy sẽ tiếp tục nổi lên lần nữa, kết quả người lại từ từ phai mờ khỏi giới giải trí.
Chỉ là, người đã rút khỏi giới điện ảnh ba bốn năm rồi vì gì lúc này lại đột nhiên quay lại. Thật khiến người ta khó hiểu.
"Cũng có khả năng là không phải phải không?" Thẩm Sở Sở hỏi.
Nếu nam chính là Diệp Kỳ Thâm, chắc là phương diện nhân khí sẽ không quá tệ. Sau khi trải qua Tề Vũ Phi, Thẩm Sở Sở hiện giờ lo lắng bạn diễn là mấy nam minh tinh trẻ tuổi đã không có diễn kỹ lại còn thích thể hiện.
Trần Tây Lệ đáp: "Nghe nói Diệp Kỳ Thâm rất có hứng thú với kịch bản của bộ phim này, nếu em quyết định tham gia, việc này liền có chín phần nắm chắc."
"A? Vì sao?" Thẩm Sở Sở kinh ngạc hỏi.
Trần Tây Lệ nhún nhún vai, nói: "Điều này thì không rõ lắm. Người đại diện của anh ta không nói, chị cũng không hỏi nhiều. Hoặc là nhìn trúng diễn xuất của em, cũng có thể là nhìn trúng những bộ điện ảnh em quay trước đây. Dù sao đây có thể coi là một việc tốt."
Thẩm Sở Sở tuy rằng nghi hoặc, nhưng đối phương rõ ràng là tín nhiệm cô, điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
"Ừm."
Tuy nhiên, chờ đến khi khai máy, Thẩm Sở Sở liền hiểu được là vì sao.