• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới khi ngồi trong xe của Hàn Hành Ngạn rồi Thẩm Sở Sở cũng chưa hiểu rõ được tình huống. Cô quay đầu nhìn Hàn Hành Ngạn một cái, chỉ thấy anh mím môi, một câu cũng không nói mà khởi động xe.



Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, chẳng lẽ người đàn ông này... tâm trạng hôm nay không tốt? Hôm nay lúc cô ra cửa có phải đã quên xem hoàng lịch hay không? Sao mà gặp được toàn là đàn ông tâm trạng không tốt thế. Cả đường, hai người liền im lặng như vậy. Cho tới lúc sắp tới tiểu khu rồi, bụng Thẩm Sở Sở mới không hợp thời mà kêu lên.



Hàn Hành Ngạn lúc này mới giảm tốc độ, quay đầu xe.



Thẩm Sở Sở đang ngại ngùng ôm bụng, không kịp đề phòng, nhìn thấy Hàn Hành Ngạn chuyển hướng xe, nghi hoặc hỏi: "Vì sao không về nhà?"



Nộ khí của Hàn Hành Ngạn dường như đã giảm một chút, hỏi: "Muốn ăn gì?"



Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn hỏi rất thật lòng, cô cũng đáp một cách nghiêm túc: "Lẩu." Chỉ là, sau khi nói xong, không chỉ trong miệng nước miếng chảy ra, bụng cũng không hợp thời mà kêu lên. Thẩm Sở Sở trộm liếc Hàn Hàn Ngạn một cái, thấy Hàn Hành Ngạn không nhìn cô, vội vàng ôm bụng ngồi thẳng dậy. Chờ lúc cô quay đầu qua, nụ cười ẩn giấu trong bóng tối của Hàn Hành Ngạn mới dần dần hiện lên.



Mười phút sau, hai người đi đến trước cửa một nhà hàng lẩu.



Nhìn thấy nhà hàng lẩu người đến người đi, Thẩm Sở Sở nhất thời không biết rốt cuộc có nên vì ăn lẩu mà buông thả một lần. Chỉ là bên cạnh vãn còn một Hàn Hành Ngạn. Nhỡ đâu bị chụp được, không biết ngày mai cô có bị Trần Tây Lệ mắng chết hay không.



Nói thật, với cái dạ dày hiện giờ đang có thể ăn cả một con bò của cô, nếu như hiện tại chỉ có một mình cô mà nói, cô nhất định không do dự mà đi. Bị chụp thì chụp, chẳng lẽ nữ minh tinh không thể ăn cơm sao?



Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở rối rắm nhìn Hàn Hành Ngạn một cái.



Hàn Hành Ngạn vừa rồi còn đang nghi hoặc Thẩm Sở Sở đã đói đến sôi bụng rồi vì sao đến nơi rồi còn chưa phản ứng, lúc này cũng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Sở Sở xem xét bên ngoài, lúc này cuối cùng cũng hiểu được lý do khiến Thẩm Sở Sở bối rối, anh lại thắt lại dây an toàn, khởi động xe.



Thẩm Sở Sở nuốt nước miếng, không nỡ mà nhìn vào tiệm lẩu đang dần rời xa.



Chỉ là, họ hình như đã đi một vòng, không biết đi đến nơi nào.



"Chỗ này là?" Thẩm Sở Sở tò mò hỏi. Nhìn có vẻ không giống chỗ ăn cơm.



Hàn Hành Ngạn lời ít ý nhiều mà nói: "Cửa sau tiệm lẩu."



Thẩm Sở Sở nghi hoặc nhìn vào Hàn Hành Ngạn, hỏi: "Anh sao lại biết được ở đây có cửa sau."



"Trước đây từng đến."



Sau khi đỗ xe, Thẩm Sở Sở liền lặng lẽ đi theo Hàn Hành Ngạn đi từ cửa sau lên phòng bao tầng hai của tiệm lẩu. Lúc lấy được thực đơn, Thẩm Sở Sở không hề khách khí mà gọi một đống đồ. Sau khi dùng tốc độ cao gọi món, nhìn người đối diện vẫn cứ ngồi uống nước không gọi món, hỏi: "Hàn tổng muốn ăn gì, có cần tôi giúp ngài gọi không?"



Hàn Hành Ngạn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Được, cô xem gọi đi."



Rất nhanh, đồ ăn được đưa lên. Lúc này, Thẩm Sở Sở cũng không quan tâm tới tâm trạng của Hàn Hành Ngạn. Bụng cô đã kêu cả đường rồi, vừa rồi ứng phó Đổng Tử Nguyên đã tiêu hao rất nhiều tế bào não, lúc này thật sự là không có sực lực để đi ứng phó Hàn Hành Ngạn nữa. Vẫn là làm đầy cái dạ dày trước rồi nói.



Hàn Hành Ngạn vốn là cảm thấy mình không đói, nhưng nhìn qua hơi nóng bốc lên, thấy dáng vẻ ăn uống ngon lành của Thẩm Sở Sở, cũng dần dần ăn được không ít.



Lúc Thẩm Sở Sở một lần nữa cầm đũa lên gắp thêm một xiên thịt dê, Hàn Hành Ngạn nhịn không được mà hỏi: "Bộ phim lần trước của cô đã quay xong rồi sao?" Anh nhớ là lần trước lúc ăn cơm cùng anh, đạo diễn nói không để cho cô ăn quá nhiều.



Thẩm Sở Sở nghe lời này đôi đũa ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại gắp tới, rất biết nghe lời mà đặt ở trên nồi của mình đếm, vui vẻ nói: "Không cần. Tôi đã bắt đầu yêu đương rồi, đạo diễn nói rồi, cho phép tôi béo lên ba đến năm cân."



Sắc mặt Hàn Hành Ngạn lập tức đen lại, đũa cũng đặt mạnh lên bàn, lạnh giọng hỏi: "Cô yêu rồi, với ai?"



Miếng thịt dê Thẩm Sở Sở đang định cho vào miệng rơi ngay xuống bàn. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông không biết vì sao lại phóng khí lạnh ở đối diện, trong lòng run run. Giải thích là: "Đừng hiểu nhầm, là trong phim, trong phim, tất nhiên là với người mà biên kịch sắp xếp."



Nghe lời này, Hàn Hành Ngạn mới thở ra nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khôi phục bình thường. Thẩm Sở Sở thấy vậy, chỉ cảm thấy thật mệt tim. Đàn ông bây giờ sao mà sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn phụ nữ, một người hai người đều là một loại đức tính này.



Đến lúc ăn no uống say rồi, Thẩm Sở Sở mới nghĩ tới chuyện lúc nãy, tò mò hỏi: "Hàn tổng, người vừa rồi lại là đối tượng xem mắt của anh sao? Tôi hình như luôn có thể nhìn thấy anh đi xem mắt. Không biết anh lần này là xem lần thứ mấy rồi? Còn chưa gặp được người phù hợp sao, ánh mắt anh cũng thật là cao."



Chẳng qua, vốn là tin tức bát quái, kết quả, cứ hỏi mãi, liền có chút tâm tình không vui. Đến nấm kim châm thơm ngào ngạt vừa rồi cũng cảm thấy có chút không đạt được khẩu vị.



Hàn Hành Ngạn nhìn vào cô gái còn đang đấu tranh với nấm kim châm trước mặt, nói: "Không phải, chỉ xem mắt một lần. Chính là lần trước cô nhìn thấy. Người hôm nay là bạn học cấp ba, hơn nữa tôi hôm nay đến nhà hàng chính là để tìm cô."



Thẩm Sở Sở cuối cùng cảm thấy phải từ bỏ nấm kim châm thôi, mắt nhắm lại. Kết quả vừa mở mắt liền nghe được câu cuối cùng Hàn Hành Ngạn nói.



"Anh là vì đến tìm tôi? Tìm tôi làm gì?" Thẩm Sở Sở không tin được mà hỏi.



Hàn Hành Ngạn cũng không thể nói là do thư ký Vương nhìn thấy Thẩm Sở Sở cùng với một người đàn ông khác ăn cơm, nên đã báo cho anh được. Vì thế, sau khi ngẫm nghĩ, nói; "Đón cô về nhà."



Câu nói này khiến cho Thẩm Sở Sở bổng chốc ngẩn ra. Ánh đèn trong phòng bao của tiệm lẩu có chút mờ ảo, giống như không khí lúc này, hơi có phần ái muội.



Nói thật lòng, vừa rồi sau khi nói ra câu đó, Hàn Hành Ngạn liền cảm thấy có chút càn rỡ. Trong lòng có chút oán trách cậu em họ hôm nay lảm nhảm bên tai mật phương làm thế nào để theo đuổi con gái. Rất nhanh, anh thu lại suy nghĩ từ đáy lòng, nhìn vào biểu tình ngơ ngác của Thẩm Sở Sở, cúi đầu nhìn vào nồi nước lẩu trên bàn, nói: "Có muốn nhân viên phục vụ thêm chút nước canh không?"



Thẩm Sở Sở tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn vào cái nồi không còn bao nhiêu nước canh, lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi ăn no rồi."



"Ừ, không còn sớm nữa, ăn no rồi thì chúng ta về nhà thôi."



Trên đường về, Thẩm Sở Sở cảm thấy không khí hôm nay càng thêm ngại ngùng hơn. Cảm giác mất tự nhiên so với lúc chiều đối mặt với Đổng Tử Nguyên còn mất tự nhiên hơn nữa.



Hai người cứ như vậy trầm lặng đi tới tiểu khu, sau đó trầm mặc mà vào thang máy đi lên tầng.



Thẩm Sở Sở bối rối chào một tiếng rồi qua đầu đi về nhà mình, đúng lúc cô đang mở cửa, Hàn Hành Ngạn ở sau lưng lại nói: "Cô Thẩm, không biết đáp án của cô là gì?"



Đáp án là gì? Thẩm Sở Sở cả mặt như đang mơ quay đầu nhìn Hàn Hành Ngạn. Nghĩ thầm, anh có hỏi cô chuyện gì sao?



Hàn Hành Ngạn nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của Thẩm Sở Sở, từng bước tiến gần hơn.



"Đáp...đáp án gì?" Thẩm Sở Sở có chút căng thẳng hỏi lại.



Hàn Hành Ngạn đứng ở trước mặt Thẩm Sở Sở, nói: "Cô Thẩm, tôi vẫn luôn theo đuổi cô, chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao?"



Đây là lần đầu tiên Hàn Hành Ngạn theo đuổi con gái từ bé đến giờ, trước giờ cũng chưa từng thấy qua người khác theo đuổi phụ nữ thế nào cả, vì thế cho là đã theo đuổi hơn nửa năm rồi, cùng cô gái này thay đổi cái quan hệ không gần không xa này là rất bình thường. Nhưng, từ sau khi nghe Trương Đằng nói tối qua, anh liền bắt đầu nghĩ lại. Chẳng lẽ là cách theo đuổi của anh không đúng sao, đối phương không hề động tâm. Hoặc là nói... đối phương thật sự không nhận được tín hiệu theo đuổi của anh?



Thẩm Sở Sở mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Hàn Hành Ngạn, anh đang theo đuổi cô, chuyện lúc nào vậy? Tuy là cô luôn biết Hàn Hành Ngạn đối với cô có chút hảo cảm, nhưng nói tới theo đuổi, hình như... không rõ ràng lắm nhỉ?



Cô có thể trả lời anh thực sự là không biết không?



"Ừm, cái này..."



Hàn Hành Ngạn thấy được biểu tình của Thẩm Sở Sở, sắc mặt bỗng chốc liền trở nên khó coi. Trách không được anh theo đuổi nửa năm mà đối phương đều không có phản ứng gì, hóa ra là phương pháp của anh sai rồi, quá khó hiểu. Vậy nếu trước đây quá mức hàm xúc, vậy thì sau này thẳng thắn chút là được. Cứ giống như Trương Đằng đã nói, mặt dày một chút. Nghĩ vậy, anh lại tiến lên một bước.



Nhìn thấy Thẩm Sở Sở cả người dán vào bức tường phía sau, Hàn Hành Ngạn cúi đầu nhìn vào mắt Thẩm Sở Sở, hỏi thầm lại một lần: "Sở Sở, em nghĩ thế nào?" (Lúc đầu để là Cô nghĩ thế nào, định là để thế cho nó cùng mạch xưng hô trong chương này vì anh Hàn lúc đầu nói chuyện có tý bố đời:smile:)) sau thấy có bạn iu góp ý để Em thì hơn, ta thấy có lý nên ta sửa nha)



Thẩm Sở Sở nghe được tiếng thì thầm này, nhìn vào tuấn nhan trước mặt, trái tim đập gia tốc, một luồng nhiệt khí từ sau lưng xông lên đầu. Tay chân cũng không biết nên để ở đâu. Răng cắn vào môi một chút, hơi hằn xuống, muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy trái tim đã nhảy tới họng rồi, một từ cũng không nói ra được.



Hàn Hành Ngạn nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Sở Sở, nhịn không được kề sát vào môi cô, hôn lên. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, vì thế Hàn Hành Ngạn cũng không do dự gì nhiều. Nhẹ nhàng ma sát một chút, sau đó lại mút vài lần. Thấy Thẩm Sở Sở không có phản ứng gì, cũng học theo bộ dáng của cô, giống như đang trừng phạt, nhẹ nhạng cắn môi dưới của cô.



Hàn Hành Ngạn còn chưa làm gì, Thẩm Sở Sở đã cảm thấy cả người đều không ổn rồi. Cô thấy cả người giống như bị điện giật, cơ thể căng cứng không nói, còn có một dòng điện từ gót chân truyền lên tới đỉnh đầu. Giống như có pháo hoa đang nở rộ trong đó vậy, toàn bộ da đầu đều có chút tê dại.



Nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn lại thấy vô cùng vui vẻ, xoa xoa tóc Thẩm Sở Sở, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Vẫn giống y như vị đạo ban đầu."



Thẩm Sở Sở ngơ ngác nhìn Hàn Hành Ngạn, máy móc lại không hợp thời mà nói: "Vị gì, vị lẩu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK