Còn không chờ cô nghĩ cho tốt, thời gian nghỉ ngơi đã hết rồi. Sau đó, cả một ngày Thẩm Sở Sở đều không gặp lại Thái Khiết.
Bởi vì trạng thái của diễn viên hôm nay khá tốt, nên ngày hôm nay hoàn thành tương đối sớm, Thẩm Sở Sở thấy bên cạnh Trần Thắng Cương chỉ có một trợ lý đi theo, liền hỏi: "Chị Thái đâu, hôm nay sao không thấy chị ấy?"
Trần Thắng Cương cười đáp: "Chắc là cùng anh Vương đi lo chuyện kết hôn rồi, bọn họ tháng sau kết hôn mà. Gần đây chị Thái đều có vẻ bận rộn."
Tim Thẩm Sở Sở thắt lại, hỏi: "Thế chị Thái còn đến không?"
Trần Thắng Cương gật đầu nói: "Chắc là có, mấy ngày nữa tôi có một show thời trang lớn, vé máy bay của bọn tôi chọn bay từ đây đi mà."
Thẩm Sở Sở yên tâm nói: "À, thế thì tốt. A, không phải, chúc mừng anh nhé. Lại có show rồi."
Trần Thắng Cương không chú ý tới sự kỳ lạ trong lời của Thẩm Sở Sở, cười đáp: "Cám ơn nha. Với nhan sắc của cô, cũng sẽ rất nhanh có được chỗ đứng trong giới thôi. Thật mong đến ngày cô trưởng thành."
Thẩm Sở Sở cười đáp lại mấy câu, rồi kết thúc màn thổi phồng lẫn nhau này.
Sáng hôm sau, Hàn Hành Ngạn phải đi rồi, Thẩm Sở Sở không nỡ, ôm lấy eo anh, nói: "Chú ý an toàn."
Hàn Hành Ngạn nhìn vào dáng vẻ không nỡ của bạn gái, hôn cô thật mạnh, đáp: "Ừ, quay phim cho tốt, ngoan ngoãn chờ anh, anh qua một thời gian nữa lại đến thăm em."
"Ừm, anh thực ra không cần phải vất vả như vậy. Trong thời gian này em có thể sẽ có hoạt động phải quay về mà."
Hàn Hành Ngạn xoa xoa tóc Thẩm Sở Sở, không nói gì nữa.
Khi Hàn Hành Ngạn còn ở, Thẩm Sở Sở cũng không có cảm giác gì, nhưng chờ sau khi anh đi rồi, cô mới nhận ra anh quan trọng đến nhường nào. Tuy rằng anh không nói gì nhiều, cảm giác tồn tại cũng không lớn. Lúc cô xem kịch bản thì anh ngồi một bên bồi cô. Nhưng, chờ anh đi rồi, cô mới nhận thấy là sinh khí của cả căn phòng đều bị anh mang theo mất rồi.
Quả nhiên là nghiệm chứng cho câu nói này, người đi tiêu sái, người ở lại mới đau khổ, vì phải nhìn lại cảnh phòng còn người mất. Mãi đến hai ngày sau thay đổi địa điểm quay phim, cũng đổi một khách sạn khác, Thẩm Sở Sở mới bớt đi cảm giác mất mát đó.
Vào ngày quay nội cảnh đầu tiên, Thẩm Sở Sở nhìn thấy Thái Khiết. Chỉ là, lần này trên mặt Thái Khiết dường như nhiều hơn một phần ưu sầu, không giống như trước đó, nụ cười tươi sáng đến vậy.
Trong lòng Thẩm Sở Sở xoay chuyển, thầm nghĩ, chẳng lẽ là chị ấy phát hiện ra chuyện anh Vương chưa có ly hôn mà còn có một đứa con rồi hay sao?
Kết quả lại nghe được chị ấy nói với người bên cạnh là thiệp mời đã chuẩn bị xong rồi, lập tức sẽ gửi đi, cô mới biết là bản thân tưởng tượng quá đẹp rồi.
Cô mang theo tâm trạng cả một buổi sáng, cho đến buổi chiều, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện cùng Thái Khiết. Cô đã nghĩ cả rồi, không cần biết chị Thái liệu có hiểu lầm mình hay không, cô vẫn cứ phải nhắc tới chuyện này.
"Chị Thái, mấy hôm rồi không gặp, sao lại có cảm giác chị gầy đi không ít." Thẩm Sở Sở nói.
Thái Khiết đang suy tư, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Sở Sở, trên mặt mang theo ý cười nói: "Chắc là mấy ngày nay chạy cả vòng, nên mới gầy đi."
"Em còn cho là chị Thái vì muốn mặc váy cưới thật đẹp vào lúc kết hôn nên mới cố ý giảm cân cơ." Thẩm Sở Sở đùa đùa nói.
Thái Khiết nghe vậy thì cười một cái, vừa định nói gì đó, kết quả điện thoại của cô vang lên. Thẩm Sở Sở đứng khá là gần cô nên nhìn thấy hiển thị người gọi trên đó, viết là tên của anh Vương.
Hơn nữa, khoảnh khắc mà Thái Khiết vừa tiếp điện thoại, Thẩm Sở Sở cũng nghe được giọng nói trong đó giống với giọng của anh Vương.
Thái Khiết cau mày, sau đó nghĩ đến Thẩm Sở Sở đứng bên cạnh, cô lộ ra một ánh mắt xin lỗi với Thẩm Sở Sở, sau đó đứng dậy đi tiếp điện thoại.
"Anh trước tiên đừng vội, vấn đề tiền bạc không tính là gì cả..." Rõ ràng, Thái Khiết đang an ủi anh Vương. Còn về sau đó hai người còn nói gì thì cô không nghe rõ.
Thẩm Sở Sở bỗng nhiên cảm thấy dường như mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ.
Sau mười phút, Thái Khiết mang theo khuôn mặt mệt mỏi quay lại. Nhưng lúc này khu nghỉ ngơi đã có rất nhiều diễn viên đang ngồi rồi, còn có không ít nhân viên khác. Thẩm Sở Sở nhìn quanh, do dự một lát, nói với Thái Khiết: "Chị Thái, có muốn cùng đi vệ sinh không?"
Thái Khiết đang phiền não, nghe được câu này của Thẩm Sở Sở, ngạc nhiên nhìn cô một cái. Lời như vậy không phải lời mà Thẩm Sở Sở thường nói ra, cô tuy là không biết ý tứ trong lời nói của Thẩm Sở Sở là gì, nhưng mà vẫn lắc đầu.
Thẩm Sở Sở lại đưa tay ra kéo kéo Thái Khiết, nói: "Cũng đi đi, chị Thái, em có lời muốn nói với chị."
Thái Khiết nhìn vào sắc mặt nghiêm túc khác với trước đây của cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt, cũng hiểu được Thẩm Sở Sở là đang muốn nói chuyện gì đó cho cô, đi vệ sinh chỉ là cái cớ.
"Được." Thái Khiết đáp ứng một tiếng.
Tìm được một chỗ không có ai, Thẩm Sở Sở sau khi nhìn trái nhìn phải, nói: "Chị Thái, có một chuyện em đã nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy là vẫn nên nói cho chị một chút. Nếu chị cảm thấy em nhiều chuyện thì cứ coi như em chưa nói gì là được."
Thái Khiết hơi cau mày, nói: "Chuyện gì?"
Thẩm Sở Sở sắp xếp lại những lời mình vừa nghĩ, nói: "Là thế này, em nghe người khác nói là không lâu trước đây nhìn thấy anh Vương cùng với một người phụ nữ còn có một đứa trẻ hai, ba tuổi cùng nhau ăn cơm bên ngoài. Nghe nói đứa trẻ đó gọi anh Vương là bố..."
Nhìn thấy dáng vẻ Thái Khiết trước mặt đang nheo lại mắt, Thấm Sở Sở lại nói tiếp: "Em cũng cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, dù gì thì anh Vương sắp kết hôn với chị rồi, sao có khả năng còn... ừm, chính là chuyện này."
Thái Khiết nghe xong trên mũi hừ một tiếng, nói: "Sở Sở, chuyện như thế này tùy tiện truyền đi không hay lắm nhỉ? Chị không biết là em nói những lời này với chị có ý gì, chị chỉ muốn nói là, em tìm sai người rồi. Vốn là nhìn cô nhóc em cũng khá ổn đấy, sao mà cũng bắt đầu giống người khác nói huyên thuyên thế. Chị là một người phụ nữ tái hôn, anh Vương cũng là một người đàn ông kết hôn lần hai, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ chấp nhận lời xúc phạm của mọi người."
Thẩm Sở Sở sắc mặt liền thay đổi, cảm thấy tình huống này vô cùng lúng túng. Cô tưởng là chị Thái sẽ không tin cô, sẽ nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả. Nhưng thật sự đến lúc người ta nói ra rồi, cô vẫn cảm thấy mình đúng là lo việc không đâu.
"Thái Khiết, chị hiểu lầm rồi. Em không phải như chị nghĩ đâu, em cũng không có ý đó."
Trên mặt Thái Khiết vẫn còn nét tức giận, nhìn Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Không có cái tốt nhất. Chị còn có việc nên không nói chuyện với em nữa."
Nói thế, Thái Khiết liếc Thẩm Sở Sở một cái xong rồi quay đầu muốn đi.
Thẩm Sở Sở thấy Thái Khiết không tin lời mình nói, cô có chút sốt ruột nói: "Chị Thái, vừa rồi anh Vương gọi điện cho chị hỏi tiền đúng không, chị cứ nghĩ lại một chút từ đầu đến cuối xem, chị không nghi ngờ gì sao?"
Nghe được lời này, Thái Khiết lập tức quay đầu lại, đi tới cạnh Thẩm Sở Sở, lửa giận ngút trời, nói: "Thẩm Sở Sở, tôi thấy cô rất biết cách biên cố sự nhỉ, cũng đủ ác đấy. Vừa rồi còn nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại với chồng à? Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà nói loạn ra ngoài! Ngày mai nếu tôi nghe được trong tổ kịch truyền ra những lời như vậy, cô liền chờ bị người ta bôi đen đi. Thái Khiết tôi dù sao cũng lăn lộn trong giới thời trang mười năm rồi, coi như cũng có chút địa vị, cô sau này cũng đừng nghĩ tới lấn sang thời trang nữa."
Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Sở Sở, Thái Khiết đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cười lạnh ra tiếng, nói: "Cô không phải là nhìn trúng A Trần rồi chứ, có phải là vì tôi không muốn cậu ta yêu đương sớm vậy nên ghét tôi?"
Thẩm Sở Sở thật sự cảm thấy ý tốt của bản thân bị hiểu lầm thành ác ý rồi, hỏa khí trong người cũng có chút nhen nhóm, nói: "Chị Thái, chị nghĩ nhiều rồi, là con gái của đạo diễn Thường, em còn lo không có tài nguyên sao? Hơn nữa, em bây giờ là người mới đang được đẩy lên của Bit Media, cứ coi như các chị muốn truyền tin đồn yêu đương, cũng phải hỏi xem Bit Media bọn em có đồng ý không. Lại nói, tân nhân mỗi năm nhiều như vậy thì vì sao lại chỉ có em ký kết được với Bit Media chứ?"
"Vì vậy, em cần phải hại chị sao, hay là nói muốn tin đồn với Trần Thắng Cương?"
Nhìn vào biểu tình của Thái Khiết, Thẩm Sở Sở cuối cùng nói thêm: "Chị yên tâm, em sẽ không nói ra ngoài, em nếu muốn nói thì sớm đã nói rồi. Kết hôn là chuyện cả đời của một người phụ nữ, chị Thái, chị cứ coi như là em lo chuyện bao đồng, em thấy là chị tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra xem. Em chờ chị mang chứng cứ ném vào mặt em đây."
Chờ Thẩm Sở Sở đi rồi, Thái Khiết vẫn đứng yên tại chỗ hồi lâu không động đậy.
Nếu nói mới đầu là phẫn nộ, cảm thấy cái cô Thẩm Sở Sở này tâm tư quá tệ hại, nhưng mấy lời lúc sau của Thẩm Sở Sở vừa nói ra, Thái Khiết liền cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Bây giờ bình tĩnh lại, cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ theo hướng mà Thẩm Sở Sở đã nói. Nghĩ theo hướng này, liền cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
Anh ấy vẫn đang ở cùng với vợ cũ, hơn nữa còn có một đứa con?
Thái Khiết nghĩ tới đây, lập tức phủ định ý nghĩ này. Chuyện này sao có khả năng chứ, hai người họ đã quen nhau sắp một năm rồi, dường như ngày ngày ở cạnh nhau đó. Trừ thời gian đi công tác. Đi công tác... hình như, thời gian hai người họ đi công tác đều khá nhiều đi. Nếu không phải là anh đi công tác thì chính là cô ở nước ngoài cùng với Trần Thắng Cương thu chương trình.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, Thái Khiết cảm thấy mồ hôi trên lưng bắt đầu phát lạnh.
Thái Khiết vội lắc đầu, muốn đem những gì liên quan tới mấy thứ Thẩm Sở Sở đã nói lắc ra khỏi đầu. Cô cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng. Anh Vương thành thật thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết. Cô tin rằng anh Vương tuyệt đối không làm được chuyện như vậy. Lần này cũng phải là anh Vương tìm cô lấy tiền, mà là cô chủ động nhắc đến muốn cùng với anh. Anh Vương mới đầu thậm chí luôn từ chối, nếu không phải cô kiên quyết muốn đưa, anh nhất định là một đồng cũng sẽ không cần.
Sau khi nghĩ tới những chuyện này, tâm trạng Thái Khiết mới tốt trở lại. Quay người đi tới phim trường.
Mấy ngày sau đó, Thái Khiết đều không hề để ý tới Thẩm Sở Sở.
Tuy nhiên, mầm mống nghi ngờ một khi đã trồng xuống, thì sẽ có ngày mọc rễ nảy mầm thôi. Không qua mấy ngày, Thẩm Sở Sở liền nghe được Trần Thắng Cương bí mật nói với mình: "Em dạo này nhất định đừng có nhắc tới chuyện kết hôn trước mặt chị Thái."
Thẩm Sở Sở nghi hoặc nhìn anh ta một cái.
Trần Thắng Cương tiếp tục nói: "Hôn lễ của chị ấy với anh Vương đại khái là không thành rồi, đến cùng là tại sao thì anh cũng không rõ. Trong lòng em biết là được, cơ mà nghìn vạn lần đừng có nói ra."
Thẩm Sở Sở mặt không biểu tình gì gật gật đầu. Thực ra trong lòng lại đang thở phào một hơi.