Khoảng cách từ lần trước gặp mặt cho đến giờ đã một tháng rồi. Thẩm Sở Sở cảm thấy đối phương dường như gầy một ít so với lần gặp trước. Chẳng qua, tóc hình như ngắn hơn một ít, nhìn cũng có tinh thần hơn. Quả nhiên, kích thước là một cách kiểm nghiệm độ soái khí của một người đàn ông.
Nhịn xuống tâm trạng phức tạp khó nói trong lòng, Thẩm Sở Sở cười nói: "Hàn tổng, đã lâu không gặp."
Ngừng lại khoảng vài giây, Hàn Hành Ngạn mới mở miệng: "Chào cô Thẩm."
Trương Đằng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bản thân hình như rất là thừa thãi.
Thẩm Sở Sở cười cười, gật đầu tỏ ý, rồi quay đầu mở cửa. Đến tận khi bóng dáng Thẩm Sở Sở biến mất trong căn phòng chỉ cách một bức tường kia, ánh mắt của Hàn Hành Ngạn vẫn không rời khỏi đó.
Trương Đằng hơi mở to mắt, cả mặt chấn kinh mà nhìn vào anh họ nhà mình. Cho nên nói, đây mới là nguyên nhân mà căn nhà anh họ đã nói sẽ cho cậu rồi lại đổi ý sao? Vì thế, trước đây cậu đoán không có sai, chỉ là nhân vật đoán sai thôi?
"Haiz, anh họ, cô Thẩm đã đi vào rồi." Cậu nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở.
Hàn Hành Ngạn điều chỉnh đường nhìn, nhìn vào em họ nhà mình, nói: "Anh chỉ lưu em một ngày, ngày mai em phải rời khỏi."
Trương Đằng nghe thế, không có tý thương tâm nào, vội vàng đi theo anh họ vào cửa.
"Anh họ, anh có phải là thích Thẩm Sở Sở hay không?"
Hàn Hành Ngạn cởi áo ngoài, nới lỏng cà vạt, hỏi: "Ồ? Em biết cô ấy?"
Trương Đằng gật đầu, nói: "Tất nhiên là biết rồi, đây không phải một minh tinh sao? Một đồng nghiệp nam trong phòng lần trước sau khi xem điện ảnh xong liền vô cùng thích cô ấy, còn đem hình nền máy tính thiết kế thành ảnh của cô ấy."
Nghe thế, tay đang nới cà vạt của Hàn Hành Ngạn chợt dừng lại, hỏi: "Ai?"
"Hử?" Trương Đằng nghi hoặc hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cậu em họ, Hàn Hành Ngạn chau mày, hỏi lại một lần: "Anh hỏi là người nhân viên đó tên là gì?"
Trương Đằng hơi há miệng, có chút kinh ngạc mà nhìn anh họ mình. Nghĩ thầm, không phải chứ, chuyện này cũng muốn quản? Nhất định đang đùa đúng không? Chỉ là... kiểu nghiêm túc này giống như biểu tình lúc đang xử lý một dự án vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy anh ấy hình như đang vô cùng nghiêm túc hỏi về vấn đề này. Cậu chớp mắt vài cái rồi nuốt nước miếng.
"Cái này, cái kia, anh họ, em cũng không nhớ rõ là ai." Đùa gì chứ, anh cũng không phải là loại người báo cáo đâm chọc người khác, lúc này sao có thể bán đứng bạn bè chứ.
Hàn Hành Ngạn thì một bên chậm rãi cởi cà vạt, một bên hỏi: "Phòng hậu cần à?"
Trương Đằng cười nhạt haha, nói: "Không phải, anh họ, em ở công ty cũng không phải chỉ làm ở một bộ phận."
"Thế thì là phòng quan hệ công chúng."
"Không phải, anh họ, cái này cũng đâu phải vấn đề gì quan trọng, anh sao lại muốn truy cứu chuyện này."
Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn Trương Đằng, nghiêm túc nói: "Không nghiêm trọng? Làm một nhân viên của một công ty lớn, thời gian làm việc không làm cho tốt, còn nghĩ tới nữ minh tinh. Hành vi như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới nghiệp vụ và hình tượng của công ty, thế mà còn nói là không nghiêm trọng?"
"Ơ, haha, đúng, anh họ anh nói đúng." Trương Đằng nghĩ thầm, anh là chủ tịch, anh nói gì cũng đúng hết.
"Thư ký Vương, ngày mai thông báo cho các bộ phận, tất cả hình nền máy tính của nhân viên công ty đồng loạt đổi thành ảnh tuyên truyền của công ty."
Nhìn thấy anh họ đang nghiêm túc gọi điện cho thư ký của mình, trong lòng Trương Đằng có một câu MMP, không biết nên nói với ai. Người này thật sự là anh họ của cậu sao, thật sự là cái vị tổng tài trẻ tuổi như sấm rền gió cuốn trên thương trường kia sao? Hay là bị người nào đó thay não rồi?
"Anh họ, anh và Thẩm Sở Sở đã bắt đầu nói yêu đương rồi sao, như vậy thì anh cũng đã theo đuổi cô ấy lâu rồi nhỉ?" Trương Đằng thấy anh họ mình gọi điện xong, vẫn là nhịn không được nội tâm bát quái mà hỏi. Anh vừa rồi thử tính, này cũng đã hơn nửa năm rồi đi. Nếu nói vẫn chưa theo đuổi được, vậy thì thật sự khiến người ta cười rụng rặng. Hai người sống đối diện nhau, chính là gần nước lâu bền. Đây nếu như còn không truy được, vậy cũng quá là thốn đi.
Không ngờ, câu này lại lần nữa điểm hỏa, biểu tình trên mặt Hàn Hành Ngạn lại lạnh thêm một phần.
"Không phải chuyện của cậu."
Nghe được câu nói ngạo kiều này, thấy được biểu tình ngạo kiều kia, Trương Đằng thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung cảm nhận trong lòng mình. Không phải là thật sự giống như cậu nghĩ chứ, còn chưa truy được?
"Anh họ, em nói anh biết, anh thế này không được. Con gái bây giờ đều không thích kiểu lạnh lùng như anh đâu, anh phải chủ động một chút. Thấy thái độ vừa rồi của anh với Thẩm Sở Sở, liền biết là không có gì hay rồi. Cũng không phải em nói, anh họ, anh trên phương diện cưa gái thật sự quá là yếu." Nói mãi, Trương Đằng bất giác lộ ra vẻ mặt khinh người.
Hàn Hành Ngạn giống như bị chọc đúng chỗ nào, đứng thẳng dậy, nói: "Cậu nếu không muốn ở đây, bây giờ có thể đi được rồi."
Nói xong, bước chân rời khỏi phòng khách.
"Á, anh họ, anh..." Trương Đằng nhìn theo ông anh họ không lưu luyến gì rời đi kia, đứng sau lưng gào lên. Đợi đến khi Hàn Hành Ngạn đã đóng cửa phòng ngủ, Trương Đằng mới sờ cằm ngẫm lại, không phải chứ, cậu vừa rồi nếu không nhìn lầm thì tai anh họ hình như đỏ lên nhỉ?
Vì thế mới nói, lần này khẳng định không phải là giả rồi, anh họ cậu thật sự đã có người mình thích, hơn nữa người này là Thẩm Sở Sở?
Trương Đằng càng nghĩ càng hưng phấn, dần dần, cậu ta có chút ngồi không nổi trên sô pha nữa. Đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, cậu liệu có cần nói một tiếng cho dì nhỏ không?
Đang nghĩ vậy, cửa phòng ngủ chính lại mở ra: "Nếu mẹ anh biết chuyện này thì cậu không cần ở lại trong nước nữa, ngày mai liền tới công ty của nghĩa phụ ở nước ngoài đi."
Nói xong, Hàn Hành Ngạn cầm theo bộ đồ mình thích đi vào nhà vệ sinh.
Trương Đằng chỉ vào anh họ nhà mình, anh anh nửa ngày cũng không nói thêm được gì. Hồi trước cậu suýt chút nữa thì bị cha sắp xếp ra nước ngoài, để trốn không xuất ngoại, cậu đến cầu cứu anh họ. Người anh họ này nếu như thật sự không quản cậu nữa thì cậu có khả năng thật sự phải ra nước ngoài đó. Chuyện này không thể được!
Chẳng qua, nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ nhà tắm, Trương Đằng càng thêm khẳng định một điểm, đó chính là anh họ cậu tuyệt đối là thích Thẩm Sở Sở, không có gì phải nghi ngờ nữa!! Nếu không cũng sẽ không mở lời uy hiếp cậu. Thật không ngờ, người luôn thận trọng thông minh như anh họ cũng có lúc để lộ bí mật bản thân thế này. Thật là đơn thuần ngoài ý muốn nha!
Sáng hôm sau, Hàn Hành Ngạn dậy từ rất sớm. Trương Đằng vì ké xe của anh họ mình, cũng đã dậy từ lâu. Kết quả, anh họ nhà cậu lại ngồi trong phòng khách xem kế hoạch.
"Anh họ không đi làm sao? Sắp muộn rồi."
Hàn Hành Ngạn đến nhìn cũng không nhìn Trương Đằng, chấn định lật bản kế hoạch, nói: "Không vội, chờ thêm một lát."
Trương Đằng nghi hoặc nhìn ông anh họ, vậy là nói, nếu như không vội, vì sao phải dậy sớm thế? Chẳng qua là ai bảo cậu có việc cầu người chứ, cho nên cậu chỉ có thể nhận mệnh, cầm điện thoại lên nghịch.
Đột nhiên, anh họ cậu đứng dậy, nói: "Nhanh lên, phải đi rồi."
"Ý."
Ngay sau đó, anh họ cậu liền vô cùng nhanh chóng thay giầy. Đang lúc cậu còn đang kinh ngạc, anh họ cậu liền ném qua một ánh mắt lành lạnh, thấp giọng nói: "Còn không nhanh lên thì cậu tự đi đi." Nói xong liền mở cửa.
Trương Đằng nghe vậy, cũng chỉ có thể vội vàng đi giày. Hấp tấp vội vàng thay giày, lúc đi ra, cậu bỗng nhiên hiểu được lý do khiến anh họ cậu bất thường.
"Cô Thẩm, thật trùng hợp."
"Chào anh." Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn có vài phần giống một cậu trai mới lớn, tươi cười chào hỏi.
Trương Đằng cảm nhận được dáng vẻ thân thiện của Thẩm Sở Sở, không quản tới biểu tình uy hiếp của ông anh họ, lấy điện thoại ra, nói: "Cô Thẩm, tôi đặc biệt yêu thích bộ điện ảnh cô đóng, từ lúc cô quay quảng cáo trang sức của Tập đoàn Hàn thị chúng tôi là tôi đã thích cô rồi. Cho nên có thể chụp chung với cô một tấm hình không?"
Thẩm Sở Sở là lần đầu tiên được nghe bày tỏ công khai của một người đàn ông soái khí như vậy, cô vừa vui, cũng đồng thời hơi có chút mất tự nhiên. Vì thế, cô vô thức ngầng đầu lên nhìn Hàn Hành Ngạn một cái. Thấy anh không có biểu cảm gì, cô mím mím môi, cười nói: "Có thể, cám ơn anh đã yêu thích."
Nói xong, hai người liền chụp chung một bức ảnh tự sướng.
Trong cả quả trình, Hàn Hành Ngạn đều bày ra một dạng biểu cảm lạnh lùng.
Chờ cửa thang máy mở ra, Hàn Hành Ngạn dẫn trước đi vào. Nhìn thấy hai người ngoài cửa vẫn đang trò chuyện vui vẻ, lành lạnh nói: "Còn không vào sao?"
Trương Đằng nghe được ngữ khí muốn đông chết người của anh họ nhà mình, trong lòng hơi run, nhưng vẫn kiên trì nói chuyện tiếp với Thẩm Sở Sở.
"Sở Sở, cô trước."
Thẩm Sở Sở cẩn thận liếc nhìn biểu tình của Hàn Hành Ngạn, có chút ngại ngùng cười cười. Cô cảm giác mình hình như không biết đã đắc tội vị tổng tài này ở đâu, từ vừa nãy luôn duy trì khí áp thấp rồi.
Sau khi vào trong thang máy, Trương Đằng lại bắt đầu đòi Thẩm Sở Sở ký tên. Còn được đằng chân lân đằng đầu mà hỏi xin Weixin.
Thẩm Sở Sở mới đầu là không cho, nhưng Trương Đằng đảo mắt một vòng, chỉ vào Hàn Hành Ngạn đang đứng mà nói: "Sở Sở tôi là em họ anh ấy. Không phải là người xấu gì, cô có thể yên tâm."
Thẩm Sở Sở sớm đã đoán được hai người này là quan hệ họ hàng, vừa nghe được là em họ của Hàn Hành Ngạn, cô cười nói: "Hóa ra là em họ của Hàn tổng."
Sau đó Trương Đằng liền thuận lợi lấy được Weixin của Thẩm Sở Sở.
Sau khi lên xe, Trương Đằng nói một câu khiến cho sắc mặt của Hàn Hành Ngạn càng thêm đen: "Anh họ, nhìn thấy không, truy đuổi con gái nên giống như em lúc nãy mới được. Thấy không, ảnh chụp chung có rồi, Weixin cũng có."
"Cậu hôm nay đi..." phòng hậu cần báo cáo!
Năm chữ cuối còn chưa nói ra, Trương Đằng liền vội vàng nói: "Tuy nhiên, em thấy Thẩm Sở Sở không phải là không có cảm giác gì với anh. Anh xem, cô ấy là nể mặt anh mới cho em Weixin đó. Nếu không nói là em họ anh thì cô ấy sẽ không cho đâu. Anh nói có đúng hay không, anh họ." Cậu cũng không muốn lại đi phòng hậu cần báo cáo đâu. Làm ở phòng quan hệ công chúng tốt biết bao!
Quả nhiên, liền thấy được sắc mặt Hàn Hành Ngạn tốt hơn không ít.