“Uh, ngoan lắm”. An Tam gia chống gậy, dưới sự giúp đỡ của An Tam Lang đang tập đi vòng quanh trong sân viện, một thân mồ hôi ướt đẫm, Thập Nhất trở lại vừa vặn cũng là lúc An Tam gia nên nghỉ ngơi một chút.
An Tam lang quan tâm nhìn chân cha mình, sau đó cầm gậy gỗ đem đi cất.
An Tam gia sai người mang bộ bàn trà đến, rót một chén đưa cho con gái. Thức ăn trong cung yến tám phần đều nguội lạnh, uống chén trà nóng để ấm dạ dày.
“Cha, con nói cho cha biết, đồ ăn trong cung yến quả thực dở chết người, ăn không no gì cả, nhưng mà điểm tâm cũng không tệ lắm, cha, con có đóng gói mang về cho cha một ít nè”. Thập Nhất Nương giống như đưa ra vật quý, hai tay trịnh trọng nâng hà bao lên trước mặt cha mình.
An Tam gia không nói nên lời, nghĩ thầm nên hỏi khuê nữ nhà mình, không ai phát hiện nàng đem điểm tâm bỏ vào hà bao mang về cho ông chứ? Lỡ có người thấy được, cái mặt già nua của ông biết giấu vào đâu?
“Thập Nhất, con không va chạm vị quý nhân nào chứ?” An Tam gia thử dò xét từng bước một, nhưng thật ra trong lòng ông rất muốn hỏi thẳng: Thập Nhất, con có gặp riêng Thái tử không hả?
Cha đã không để ý đến điểm tâm, Thập Nhất Nương không lấy thêm cái hà bao đựng điểm tâm nào ra nữa, nàng cầm lấy chén trà nóng đưa lên miệng uống luôn. “Va chạm? Không có đâu, Hoàng hậu nương nương rất hoan nghênh con mà”. Nói đến đây, Thập Nhất Nương vô cùng đắc ý, “Hoàng hậu nương nương còn nói chờ khi rảnh rỗi, nương nương sẽ chuẩn bị những khoảng đất để dành trồng trọt, còn hỏi con làm cách nào ủ phân dưỡng đất nữa kìa”.
À, thì ra chỉ gặp mặt Hoàng hậu, An Tam gia yên tâm rồi, Thập Nhất Nương ăn xong điểm tâm vỗ vỗ tay, “Cha, con về trước nhé, chút nữa con sẽ nhờ Hoa Lan mang đồ ăn khuya đến cho cha”.
An Tam gia mỉm cười gật đầu, chợt ông nhìn thấy trên tay nàng cầm vật gì đó, “Khoan đã, Thập Nhất Nương, cái dù con đang cầm là của ai đưa con vậy?” Ông chợt có dự cảm không tốt, Đại Hạ có nhà nào nhàn rỗi lại khắc hình rồng lên cán dù chứ, đáp án chỉ có một: Hoàng gia!
Gần tới cửa, Thập Nhất Nương chợt dừng lại vỗ trán: “À, đây là dù Tinh La ca ca tặng cho con, con còn quên đã gặp huynh ấy, thật là...”
An Tam gia giương mắt nhìn, Thập Nhất Nương quay lại, nói với cha nàng đã gặp Thái tử như thế nào. Ánh mắt An Tam gia đằng đằng sát khí bắn thẳng lên người An Tam Lang, chẳng phải ta đã dặn đi dặn lại ngươi nhất định canh chừng muội muội ngươi, không cho nó gặp Thái tử rồi mà!
An Tam Lang vẻ mặt vô tội, làm sao hắn có thể ngờ Thập Nhất Nương chỉ đi nhà xí một chút cũng có thể gặp được Thái thử chứ!
------------------------o0o--------------------------
“Huy nương...” Thái tử ôn hòa nói với người bên trong bức màn. Nếu Thập Nhất Nương có ở đây, nàng chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, người nổi tiếng mặt lạnh như Thái tử lại có lúc ôn hòa ấm áp đến mức này. “Ngay cả ta mà tỷ cũng muốn trốn sao?”
“Tứ lang...” Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi kinh hoàng lộ ra khỏi màn, thấy trước mắt là đệ đệ song sinh của mình thì mới nhẹ nhàng thở ra, “Mẫu hậu giận ta phải không?”
Thái tử vén màn ngồi xuống bên giường của nàng, không để ý ánh mắt không đồng ý của nữ quan đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn và Tinh Huy là tỷ đệ song sinh, từ lúc còn trong bụng mẹ đã quấn quýt bên nhau mười tháng, lúc ra đời lại ăn chung ngủ chung suốt 7 năm trời, có thể nói Huy nương là người gần gũi với hắn nhất trên đời, dù hoàn cảnh thay đổi thế nào đi nữa, bọn họ cũng không quan tâm chuyện phải tuân thủ quy tắc nam nữ 7 tuổi trở lên không được quá gần nhau.
“Mẫu hậu không bao giờ giận tỷ”. Thái tử khẳng định nói tiếp: “Phụ hoàng cũng vậy, ta cũng vậy, sẽ không bao giờ giận tỷ”.
Tinh Huy nở nụ cười an tâm, nhưng rất nhanh liền ảm đạm “Ta thật vô dụng, gặp người lạ liền sợ hãi”.
Thái tử sờ đầu nàng an ủi “Không sao, mẫu hậu cũng biết mà, cung yến quá nhiều người, lần sau chúng ta chỉ gặp một người thôi, có được không?”
“Đệ nói Thập Nhất Nương phải không? Ta nghe mẫu hậu nói nàng rất đáng yêu, lại còn biết trồng lúa, trồng rau và làm đồ ăn rất ngon nữa”. Tinh Huy rất tò mò, “Nàng như vậy... không sợ người khác cười sao?” Trước kia cũng từng có một tiểu cô nương cùng Tinh Huy làm bằng hữu, Tinh Huy vô cùng vui vẻ, không hề giấu giếm nàng ta điều gì, sau đó Tinh Huy nói rằng mình biết trồng đủ loại rau còn biết nuôi heo, thế là rất nhiều tiểu cô nương lập tức biết chuyện, đã cười nhạo Tinh Huy, nói rằng nàng giống các bà thím ở thôn quê, một chút khí chất quý tộc đều không có... Lúc ấy, Tinh Huy rất đau lòng, nàng đã dùng tâm chân thành đối đãi nhưng lại bị người nàng tin tưởng phản bội, nàng vốn đã sợ người từ đó về sau càng sợ hãi hơn.
Thái tử tươi cười “Sao phải sợ người khác chê cười? Thập Nhất Nương là kiểu người nếu đã cho rằng quạ đen màu trắng thì nàng ấy sẽ cố gắng làm cho người khác cũng thấy được quạ đen màu trắng giống mình”.
“Nhưng nếu người khác vẫn cảm thấy quạ đen màu đen thì phải làm sao?”
Thái tử ngẫm nghĩ, “Thập Nhất Nương sẽ dụ dỗ bọn họ thay đổi ý nghĩ, nếu dụ dỗ vẫn không được nàng ấy nhất định sẽ đánh, đánh đến khi nào bọn họ chịu thừa nhận mới thôi”. Thập Nhất Nương là người tùy ý, hắn thật sự không nghĩ ra trên đời có chuyện gì quan trọng đến mức làm cho nàng kiên trì theo đuổi, ngoại trừ: ĂN.
“Thập Nhất Nương chắc chắn võ công cao cường lắm phải không?” Tinh Huy vô cùng thán phục, “Thật là lợi hại, nàng ấy sinh ra đều đã rất lợi hại phải không?”
Thái tử lắc đầu “Làm sao có thể! Từ năm ba tuổi, nàng ấy bắt đầu hôn mê suốt 3 năm, gầy đến mức trơ xương, làm sao võ công cao cường được!”.
“Tứ lang từng nói lần đầu tiên gặp Thập Nhất Nương, nàng ấy đến cả sâu cũng ăn, còn muốn ăn thịt rắn”. Tinh Huy bội phục, thật là lợi hại, cùng là tiểu cô nương như nhau nhưng Thập Nhất Nương rất nhanh liền hoạt bát vui vẻ, còn chính nàng suốt ngày cứ sợ sệt, nhát gan, sợ thần sợ quỷ...
“Đúng vậy, con rắn kia sắp cắn nàng ấy, nhưng khi nhìn thấy xác con rắn, nàng ấy vô cùng cao hứng hô to muốn ăn canh rắn, ha ha ha... lúc ấy, Thập Nhất Nương tứ chi còn bị liệt, chỉ có thể nói chuyện được thôi”.
Khuôn mặt tái nhợt của Tinh Huy dần dần thất thần “Sao trên đời lại có người kiên cường như vậy nhỉ, thật muốn làm bạn với nàng ấy mà”...
Thái tử ôn nhu nói, “Không phải mọi người trên đời đều xấu xa như Hạ Bích đâu, ví như Thập Nhất Nương, lúc trước, đệ chỉ là hộ tống anh em An gia bọn họ từ Uyển thành về nhà, Thập Nhất Nương liền coi đệ như ân nhân cứu mạng, những rau dưa hàng ngày mà tỷ thích ăn đều do một tay nàng trồng được, rồi mang vào trong cung cho chúng ta đó”. Lúc Hoàng đế còn là Hoài Vương, Hạ Bích chính là tiểu cô nương đã làm bạn với Tinh Huy rồi sau đó gièm pha nàng.
“Ta rất muốn gặp Thập Nhất Nương”. Tinh Huy tươi cười.
Tỷ tỷ đã ngủ say, Thái tử nhẹ nhàng đem tay nàng thả vào trong chăn. Nữ quan đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, con nhà quý tộc cho dù có là huynh muội cũng không được ở chung trong phòng lâu như vậy, huống chi là hoàng gia.
Các cung nữ bắt đầu đốt hương, Thái tử định bước ra ngoài chợt dừng chân hỏi “Mùi hương này...”
Cung nữ chạy nhanh đến hành lễ “Thưa điện hạ, công chúa thích mùi hương này nhất, có cái gì không đúng sao, thưa điện hạ?”
Thái tử ánh mắt sắc lạnh nhìn cung nữ: “Ta thấy hương này dễ ngửi như vậy, ngươi cũng mang sang chỗ ta một ít đi”.
Cung nữ tươi cười, liên tục gật đầu: “Dạ được, công chúa mà biết điện hạ cũng thích mùi hương này nàng nhất định sẽ rất vui, nô tỳ lập tức mang đến chỗ điện hạ”.
------------------------o0o--------------------------
Lúc Thập Nhất Nương tới, nàng thấy Phương thị đang nhìn đống thiệp mời, bộ dáng rất đau đầu.
“Wow, nhiều thiệp mời quá!”. Thập Nhất Nương thầm than, không ngờ thời cổ đại mà cũng có quá nhiều “party” thế này...
Phương thị giống như thấy được cứu tinh, lập tức lôi kéo Thập Nhất Nương đến bên mình, “Thập Nhất Nương, con giúp bá mẫu phân tích một chút, cô nương nhà nào thích hợp với Đại Lang?”
“Không phải chỉ là thưởng hoa yến, rồi tiệc sinh nhật sao? Tự nhiên lại thành tiệc lôi kéo kết thông gia rồi?”
“Thập Nhất Nương ngốc này, tất cả mọi người đều biết đây là tiệc kết thân, con xem trưởng nữ Hồ gia này thế nào?” Phương thị rút một tấm thiệp mời ra đưa cho Thập Nhất Nương nhìn.
Thập Nhất Nương lắc đầu: “không được đâu, nữ nhi Hồ gia đều rất gầy, nhìn một cái là biết không khỏe mạnh”.
“Vậy thì trưởng nữ La gia thì sao?”
“La gia có La Tứ nương và La Ngũ nương tuổi tác rất thích hợp, nhưng lại do một tay kế mẫu nuôi dưỡng, cho nên vẫn cảm thấy thiếu đi một vài phần... khí chất”.
“Cô nương nhà họ Bạch có làn da... haizzz... thật có lỗi khi mang họ Bạch, làn da của nàng ấy đen thui, khuôn mặt lại không đẹp...” Dùng từ “không đẹp” đã là rất nhẹ rồi, nói thẳng ra là quá xấu...
“Cô nương Tôn gia lại bị lùn quá, còn đứng tới ngực Đại Lang ca”... Lỡ như sanh con, thế hệ tiếp theo của nhà họ An có chiều cao giống mẹ... haizzz... không dám tưởng tượng tiếp!
“Tiểu thư Khổng gia trong đầu toàn là thi từ ca phú, tánh tình lãng mạn trên mây, không hiểu gì về ăn uống sinh hoạt bình thường, dù có xinh đẹp nhưng không lẽ cưới nàng ta về bỏ vô tủ để trưng bày sao?”
Thập Nhất Nương vừa cầm từng cái thiệp mời, vừa hứng trí nói không ngừng.
Phương thị hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế hết mức để không đánh người, cắn răng nói: “Thập Nhất Nương, con tới tìm ta có chuyện gì sao?” Ngươi mau nói đi, nói nhanh lên, nói xong lập tức đi liền, nếu cứ để nàng chọn lựa, không chừng Đại Lang của bà 100 năm nữa cũng đừng mong cưới được vợ.
“A, đúng rồi...” Thập Nhất Nương lúc này mới nhớ ra, hấp tấp nói: “Chút nữa con quên mất, đại bá mẫu, hôm nay con cùng các ca ca ra ngoài, buổi trưa không về ăn cơm đâu. Bách Dược đường của Nhị ca khai trương, còn bán rất nhiều thuốc viên do con pha chế, chúng con muốn đến đó xem thế nào”.
Phương thị phất phất tay “Đi đi, đi nhanh đi con”.
Thập Nhất Nương hoan hỉ chạy đi, Phương thị trong lòng chua xót tiếp tục lật lật một đống thiệp mời, chỉ là tìm vợ cho Đại lang thôi tại sao khó đến như vậy chứ?
----------------------o0o-------------------------
Cùng Thập Nhất Nương ra cửa còn có An Nhị Lang và An Thập Lang. An Đại Lang việc quan bận rộn, An Tam Lang còn đang bận làm thư đồng cho Thái tử, cũng thuận tiện đem dù trả lại cho Thái tử, không để Thập Nhất Nương và Thái tử có cơ hội lén lút gặp nhau, An Lục Lang đang mải mê viết “Thảo Căn tướng quân nghịch tập ký” bộ thứ 3, An Thất Lang lại không muốn bước chân ra phố xá vì sợ đi bộ nhiều ra mồ hôi sẽ thối lắm, hắn chỉ muốn ở nhà ngắm tuyết đọc sách thôi.
Lúc xuất môn, Trữ Bị Lương gắt gao cắn lấy váy của Thập Nhất Nương, nàng bất đắc dĩ nhìn về phía An Nhị Lang. An lão nhị nhìn con heo màu hồng phấn không nói gì, cho dù có đi bằng hai chân, có quần áo che cỡ nào đi nữa người ta cũng biết rõ ràng đây là con heo, không phải con người.
“Thiên Bồng Nguyên Soái, nghe ta nói nè, ngươi là heo, đi dạo phố cái gì chứ? Bị người ta bắt làm thịt thì sao?” Thập Lang nói lời an ủi nó.
Trữ Bị Lương mặc kệ, gào khóc kêu, sống chết muốn đi cùng.
“Chúng ta đi ăn thịt, để Trữ Bị Lương - một con người... khụ khụ... một con heo ở nhà cũng không hay lắm?” Thập Nhất Nương ánh mắt nài nỉ nhìn An Nhị Lang.
An Nhị Lang trừng mắt nhìn Thập Nhất Nương “Chúng ta ra ngoài là để đến nhà thuốc, không phải đi ăn”.
“Giống nhau, giống nhau thôi, đi xem nhà thuốc rồi sau đó cũng đi ăn mà”. Thập Nhất Nương cười lấy lòng, tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho Trữ Bị Lương đi theo.
An Nhị Lang bất đắc dĩ, “Các ngươi phải coi nó cho kỹ, nó là heo sữa hương hiếm có, lại mập ú thế này, nếu bị người ta bắt ăn thịt, ta cũng mặc kệ đó”.
Thập Lang gật đầu như giã tỏi: “Đệ biết, đệ biết rồi, heo sữa hương này thơm ngon như vậy, dù có chết ta cũng giữ kĩ, quyết không để kẻ khác hớt tay trên đâu”. Thập Lang đằng đằng sát khí nói, kẻ muốn giành đồ ăn của hắn chỉ có đường: CHẾT!
Hình như có cái gì sai sai á! Còn chưa nghĩ ra sai chỗ nào, Thập Nhất Nương đã bị An Thập Lang túm đưa đi rồi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Thái tử: Thập Nhất Nương là kiểu người nếu đã cho rằng quạ đen màu trắng thì nàng ấy sẽ cố gắng làm cho người khác cũng thấy được quạ đen có màu trắng giống mình.
Công chúa: Nhưng nếu người khác vẫn cảm thấy quạ đen màu đen thì phải làm sao?
Thái tử: Dụ dỗ, thuyết phục, không được nữa thì bạo hành, tra tấn....
Thập Nhất Nương: khụ... khụ... bậy quá, bậy quá... như thế mất thời gian lắm... đem con quạ đen đi nhuộm trắng là được rồi!