Ngoại trừ những hắc y nhân phải đi trinh sát thì hầu hết đều đã trở lại, vây quanh đống lửa ăn lợn rừng nướng, Lâm Đại Lâm Nhị xẻ ra một khối lợn rừng nướng cung kính dâng lên cho An Tam Lang, An Tam Lang để hai người ăn trước, chuyển đống lửa qua một bên, đào ra một cái ống trúc bên dưới đám tro.
An Tam Lang bón cho muội muội ăn cháo ống trúc, cháo thơm lừng lướt qua yết hầu, đi vào cái dạ dày đang đói khát, Thập Nhất Nương hết sức cảm động, lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, a a, cháo gạo bình thường, hương vị ngọt ngào, còn có thịt gà non mềm, nàng vô cùng thành kính cố gắng nuốt, giống như đây là món ăn ngon nhất trên thiên hạ......
Tư Tứ Lang thấy vậy cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thật sự ngon như vậy sao? Vốn dĩ đã ăn gà nướng no đến nứt bụng mà bây giờ lại bắt đầu cảm thấy đói một cách thần kỳ. Thủ lĩnh hắc y rất biết quan sát, bới ra một cái ống trúc bé nhất dưới đám tro ra, gỡ nút đậy, lấy dao gọt một cái đũa gỗ đưa cho chủ nhân.
“Chủ nhân, cái này tốt cho tiêu hóa, gà nướng lúc nãy rất nhiều mỡ, nên uống cháo này để lót dạ dày.”
Tư Tứ Lang nhìn nhìn, quả nhiên không phải là loại cháo đặc sệt, có lẽ do cổ họng Thập Nhất Nương không tốt, nên cháo này được nấu loãng, rất dễ nuốt.
An Tam Lang thấy muội muội bởi vì được ăn đồ ăn ngon mà mắt híp lại cong cong như trăng non, ánh mắt thâm trầm, không khỏi nhớ tới Thập Nhất Nương trước khi chưa hôn mê, khi đó nàng rất kiêng ăn, còn hiện tại lại có thể giải quyết nhanh gọn một chén cháo như vậy. Nhớ lại trước đây đại phu có nói Thập Nhất Nương hôn mê 3 năm, không ăn cơm trong một thời gian dài như vậy nên bị rối loạn dinh dưỡng, trong thoáng chốc trái tim An Tam Lang lại bắt đầu đau đớn......
Ống trúc không lớn, hơn nữa bên trong đa phần là nước, Thập Nhất Nương ăn một ống vẫn chưa thấy no, An Tam Lang lại mở thêm một cái ống trúc chậm rãi bón cho nàng.
Tư Tứ Lang có chút chộn rộn, nếu đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhất định hắn sẽ yêu cầu được ăn thêm.
Sờ sờ bụng nhỏ của muội muội đã nổi lân gần bằng cái trống, An Tam Lang ngừng bón cháo, “Thập Nhất Nương, ăn bảy phần no là được rồi, ăn quá no không tốt cho sức khỏe.”
Thập Nhất Nương lưu luyến dời mắt khỏi ống trúc trong tay ca ca, lúc này mới nhớ tới ca ca cũng còn chưa ăn, nhất thời đau lòng, “Ca, ăn......”
An Tam Lang được muội muội quan tâm, cảm thấy ấm áp, liền uống nốt phần cháo trong ống trúc mà Thập Nhất Nương ăn còn thừa lại.
Ăn xong uống xong, một đám người tìm được một sơn động lớn, gác đêm gác đêm, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, Thập Nhất Nương mặt đỏ hồng để ca ca bế mình đi tiểu, nàng không được tự nhiên đến nỗi muốn tự vùi đầu vào trong cát nhưng ngặt nỗi nàng không có khí lực gì hết a a a......
Tâm tình của An Tam Lang vô cùng tốt, chọc chọc khuôn mặt đỏ ửng cho dù ở dưới ánh lửa nhưng cũng không tài nào che giấu được của muội muội, cúi đầu cười rộ lên, lấy tấm da thỏ quấn muội muội mấy tầng trong mấy tầng ngoài thật chặt chẽ, sau đó mỹ mãn ôm nàng nằm trước đống lửa, tiến vào mộng đẹp.
Tư Tứ Lang cũng nhắm hai mắt nghỉ ngơi, trong ánh lửa khuôn mặt hắn sáng óng ánh như loại dương chi ngọc thạch tốt nhất, xinh đẹp khiến người khác không thể dời nổi hai mắt, Thập Nhất Nương ngơ ngác nhìn vài lần, hy vọng nhìn mỹ thiếu niên nhiều một chút thì có thể mơ thấy mộng đẹp.
Trong đêm tối tĩnh mịch, đống lửa ngẫu nhiên phát ra tiếng “đôm đốp”, Thập Nhất Nương ngẩn ngơ nhìn cây cối trong rừng rậm như đang tán gẫu với nhau, rõ ràng trời tối mịt, nhưng nàng lại có thể “thấy” cây cối khiêu vũ ở trong gió, xào xạc thì thầm......
Cảm giác thật hạnh phúc, giống như toàn bộ rừng rậm đều đang bầu bạn bên cạnh nàng......
*******************
“Thập Nhất Nương, tỉnh tỉnh......”
Thập Nhất Nương mở hai mắt, thấy ý cười trong mắt An Tam Lang, “Ngủ mà cũng cười, chẳng lẽ Thập Nhất Nương mơ thấy mộng đẹp gì sao?”
“Ân, thấy...... mộng đẹp......” Tâm tình Thập Nhất Nương rất tốt, người mang dị năng hệ mộc thân cận với thiên nhiên nhất, nàng cảm giác được dị năng như đang nhảy nhót trong cơ thể mình.
An Tam Lang cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ mới qua một đêm mà Thập Nhất Nương nói chuyện đã lưu loát hơn, thân thể quả nhiên đã tốt hơn so với lúc trước, “Đến đây, uống chút cháo, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”
Đôi mắt Thập Nhất Nương sáng lên, cái mũi quả nhiên ngửi được hương gạo quen thuộc, sáng sớm còn được ăn nữa, thật hạnh phúc.
Tư Tứ Lang trải qua 1 đêm nghỉ ngơi, tinh thần cũng phấn chấn hơn, nhìn giống như cây trúc xanh tươi được tưới đầy đủ nước mưa và ánh mặt trời mùa xuân. Thập Nhất Nương nhịn không được nhìn hắn, rõ ràng hắn mặc quần áo màu đen giống như mấy hắc y nhân khác, nhưng những người khác nhìn như quạ đen, còn hắn thì như thiên nga đen, dáng vẻ khí thế này thật khó mà miêu tả cho được, nàng cảm thấy cho dù thiếu niên này có khoác cái bao tải lên người cũng vẫn đẹp hơn người khác mặc đầy hàng hiệu.
Khóe miệng Tư Tứ Lang hơi hơi cong lên, cảm thấy vô cùng khoái trá đối với ánh mắt kinh diễm của tiểu cô nương. Thập Nhất Nương hừ một tiếng, chuyển tầm mắt sang ca ca nhà mình, ca ca nàng cũng không kém nha, thậm chí còn tốt hơn. Nếu so sánh với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thì ánh mặt trời sáng ngời vẫn khiến người khác dễ chịu hơn.
*********************
Bởi vì phải đi bộ trên núi, đường đi vất vả không cần phải nói, Thập Nhất Nương dạo qua một vòng trên lưng hoặc trong lòng của vài người, mặc dù An Tam Lang vẫn muốn tự mình bế nàng chăm cho nàng, nhưng hắn cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn 13 tuổi, đang ở giai đoạn trổ mã, thể lực không thể nào bằng được những hắc y nhân mà Tư Tứ Lang mang đến.
Cưỡi khoái mã từ Uyển Thành đến Trung Châu hết năm ngày, nếu đi sơn đạo không gặp vấn đề gì thì hết khoảng nửa tháng, nhưng nếu phía sau có truy binh thì khó nói.
Lần này người Hồ thừa dịp lão hoàng đế của Đại Hạ hôn mê, mấy đứa con của ông thì đang đánh đến ngươi chết ta sống, nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, kéo quân ồ ạt sang xâm lấn, nhưng vẫn nhằm chủ yếu vào An gia quân.Trong vài thập niên gần đây, An gia quân suốt ngày bám theo ngáng chân bọn chúng, quả thật là đã tạo thành một mối huyết hải thâm cừu. Nếu không có An nguyên soái, bọn chúng đã sớm đánh tới kinh thành Đại Hạ rồi! Người Tây Hồ hận An gia quân thấu xương, nên sau khi nghe ngóng được cháu trai cháu gái của An nguyên soái từ Uyển Thành trốn thoát, truy binh phía sau vẫn luôn truy đuổi không ngừng, phái càng lúc càng nhiều truy binh theo, may mà đoàn hắc y binh Tư Tứ Lang mang đến cũng không phải ngồi không.
Người Hồ truy đuổi tuy nhiều, nhưng mỗi người trong nhóm người bên này cũng đều có thân thủ cực tốt, kỹ thuật giết người có thể nói là đều thuộc hàng nhất lưu, thậm chí ngay cả Tư Tứ Lang, thiếu niên mới 11 tuổi nhưng động tác giết người vô cùng lưu loát, lưỡi dao chém vào thân thể, máu tươi bắn vào khuôn mặt tuyết trắng tinh xảo của hắn nhưng mặt hắn vẫn không có chút thay đổi nào......
Thập Nhất Nương nhịn không được rùng mình, tuy rằng đứa nhỏ 10 tuổi ở hiện đại cũng đã bắt đầu học cách giết zombie, nhưng dù sao đó cũng không phải là người sống, còn Tư Tứ Lang thì vô cùng bình tĩnh tìm người có thể lực yếu một chút, cố gắng một đao chém mất mạng, sau khi giết người ánh mắt vẫn không hề dao động......
Thập Nhất Nương đưa ra kết luận: Thiếu niên này sau khi lớn lên nhất định không dễ chọc, có thể làm bạn với hắn thì liền làm chứ tuyệt đối đừng làm kẻ địch của hắn!
Kỳ thật Tư Tứ Lang cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, trong kinh thành hắn thấy vô số những nữ nhân bị kim thêu đâm một phát đã kêu đau, thấy mấy con sâu, tắc kè, cóc nhái liền hét lên một tiếng rồi té xỉu, chứ còn tiểu cô nương 6 tuổi có thể vô cùng chăm chú xem bọn hắn giết người, máu tươi bắn lên trên mặt mà sắc mặt vẫn không đổi, thì hắn mới thấy có duy nhất một người trước mặt đây.
Không hổ là tây bắc hoang vắng ngàn dặm không người ở, dọc theo đường đi Thập Nhất Nương thấy không phải là hoang mạc thì chính là núi hoang, ngẫu nhiên đi trên đường nhỏ còn thấy cả xương người, Thập Nhất Nương có chút sầu não, bây giờ Đại Hạ thoạt nhìn thì chính là nước có chính quyền vững vàng, nhưng vẫn còn cách xa tiêu chuẩn ‘thái bình thịnh thế’.
Những hắc y nhân làm nhiệm vụ trinh sát trong đoàn của Tư Tứ Lang đã trở về, đem về những tin tức hỏi thăm được dưới chân núi cùng với một chút lương thực, dọc theo đường đi bọn họ cũng không thiếu lương thực. Khi nghe được Trung Châu làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh, cũng bắt đầu xuất chinh, thì một đám người đều nhẹ nhàng thở ra, càng thêm vui vẻ đùa giỡn với bọn người Hồ không am hiểu sơn đạo.
Sau khi không cần phải lo lắng tình hình dưới chân núi nữa, một đám người không có cơ hội được ra chiến trường liền hưng trí bừng bừng biến ngọn núi trở thành chiến trường, nơi nơi thiết lập cạm bẫy, thi đấu xem ai làm sụp bẫy, ai chém được nhiều người Hồ nhất. Aiz, nam nhân quả nhiên đều là tranh cường háo thắng!
Thập Nhất Nương phát hiện rừng rậm ở cổ đại được bảo vệ không tồi, khắp nơi là đại thụ che khuất ánh mặt trời, tuy đang là ban ngày nhưng trong rừng lại âm u vô cùng, không cần lo lắng sau khi giết người không có ai chôn, trong rừng rậm lúc nào cũng có thể nghe được tiếng mãnh thú gầm rống.
Ân, hình như âm thanh này chính là của...... lão hổ?
“Thập Nhất Nương, đừng sợ.” An Tam Lang an ủi, cười cười với muội muội, “Nghe gần vậy thôi, chứ thật ra lão hổ cách chúng ta khá xa.”
“Nga.” Thập Nhất Nương có chút thất vọng, gần đây cổ họng của nàng đã khá hơn rất nhiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn, “Muội còn đang tưởng sắp được ăn thịt hổ.” Kìm lòng không đậu liếm liếm đầu lưỡi, trước tận thế mà ăn thịt hổ sẽ bị xử phạt, nhưng sau tận thế thì rất nhiều phép tắc đã được thay đổi, chỉ cần có thể ăn là được, ai thèm quản ngươi là động vật được bảo hộ ở cấp thứ mấy! Cũng phải nói, năm đó trong đám thú bị biến dị kia, mùi vị của lão hổ nửa biến dị đó cũng không tệ, vẫn chưa hoàn toàn biến dị, hương vị vẫn là bình thường, nấu trong nồi nửa ngày, bỏ thêm gừng, hạt tiêu, muối cùng với đậu đã cà vỏ, nấu nửa ngày, hương vị thật khiến người khác phải thèm thuồng.
Tư Tứ Lang sững người, lưng cứng ngắc, còn Lâm Nhị thì suýt nữa đã té ngã. Không hổ là nữ nhi An gia, sự gan dạ sáng suốt này, chậc chậc!
An Tam Lang cứng ngắc cười cười với bọn họ, “Ha ha...... Thập Nhất Nương...... đã đói bụng mà thôi!” Cố gắng vãn hồi một chút thể diện cho muội muội, chỉ mong muội muội đừng mất hết mặt mũi trước khi đến được kinh thành đi.
Càng tới gần Trung Châu, người Hồ đến tìm chết càng ít, đại khái là đã hiểu ra rằng phái binh đến cũng chỉ để chịu chết, nên hai ngày này hoàn toàn không thấy bóng dáng người Hồ nào, An Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng an toàn.
Một ngày này, bọn họ lại đùa chết một đám người Hồ, một đám người có chút tiếc nuối, theo như bọn họ tính, về sau người Hồ đến tìm chết có khả năng sẽ càng ngày càng ít, quả nhiên ngày hôm sau không nhìn thấy một người Hồ nào, Lâm Đại Lâm Nhị tiếc nuối đến độ muốn dừng lại từ từ chờ bọn chúng. Chúng ta còn chưa có giết đủ đâu, các ngươi nhất định phải tiếp tục đuổi theo đến đây nha!
Màn đêm buông xuống, lúc này bọn họ thực may mắn, vậy mà lại có thể tìm được suối nước nóng ở một nơi mênh mông không người thâm sơn cùng cốc như thế này, tất cả mọi người lập tức dựng dậy tinh thần, đã rất lâu không được rửa mặt, cuối cùng cũng có thể gột rửa thoải mái rồi. Hai mắt Thập Nhất Nương lại tỏa sáng chói chang, người ta chính là một tiểu cô nương ưa sạch sẽ nha, cuối cùng có thể tắm sạch sẽ rồi.
An Tam Lang buông Thập Nhất Nương xuống, xoa xoa bả vai đau nhức.
Thập Nhất Nương đau lòng không thôi nhìn An Tam Lang, “Ca ca, ngày mai để Lâm Đại Lâm Nhị cõng muội đi, ca ca vất vả quá rồi.” Thời gian An Tam Lang ôm nàng là nhiều nhất, nàng thật sự rất đau lòng ca ca.
An Tam Lang cự tuyệt, cho dù muội muội là gánh nặng, cũng là một gánh nặng ngọt ngào, hắn cõng nàng cả đời cũng không thành vấn đề, “Thập Nhất Nương không hề nặng tí nào. Được rồi, muội nghỉ ngơi trước một chút, ca ca đi giúp Tứ Lang.”
Đặt muội muội ở một nơi cách ôn tuyền không xa, do có ôn tuyền mà xung quanh nơi này không hề lạnh, trên mặt đất còn có thể thấy được vài dấu chân của dã thú như là khỉ hay gấu. Quả là không chỉ có loài người mà ngay cả dã thú cũng biết ngâm ôn tuyền rất tốt cho sức khỏe.