An Ngũ Lang đi loanh quanh trên đường phố. Chợ đêm kinh thành Đại Hạ rất náo nhiệt, các cửa hàng đều mở đến tận khuya, vì thế lúc này trên đường tấp nập người qua lại.
Theo bản năng, hắn đem tầm mắt dừng lại trên ngực các cô nương và phụ nữ đã lập gia đình, thậm chí là các bác gái lớn tuổi… Ơn trời, nhờ hắn có kinh nghiệm phá án lâu năm, nghiệp vụ hoàn mỹ, vì thế người qua đường không phát hiện ánh mắt đáng khinh ấy của An Ngũ Lang. Đương nhiên cũng có một vài người nhạy cảm phát hiện, nhưng khi biết chủ nhân ánh mắt ấy là một mỹ nam thì các cô nương đều ngượng ngùng cúi đầu, còn các bác gái bụng cao hơn ngực, ngực như trái mướp chảy xệ tới rún lại rất tự hào cố gắng ưỡn lên cho hắn xem được rõ hơn. An Ngũ Lang lập tức rùng mình quay đi chỗ khác.
Mắt muốn đui luôn. Tốt nhất là nhìn ngực các cô nương trẻ tuổi, tránh cho đôi mắt bị trọng thương. Nhìn thì nhìn nhưng hắn không có cảm giác bức thiết muốn sờ bóp, tại sao như vậy? An Ngũ Lang nghĩ hoài không ra. Vì sao ngực của Tam Nương lại khiến hắn có cảm giác rất muốn sờ nắn? Hay là do ngực của Tam Nương lớn hơn người khác?
không đúng, có lẽ tay phải của hắn đã mắc một loại bệnh mà Thập Nhất Nương từng nói, đó là khi thần kinh không thể khống chế được một bộ phận nào đó của thân thể, chắc chắn trong phút giây ấy tay phải của hắn sinh bệnh nên nó mới tự có chủ ý bóp ngực Diêu Tam Nương. An Ngũ Lang nghiêm túc suy nghĩ, thẩn thờ bước đến trước cửa Bách Y Các.
“An Ngũ Lang thiếu gia!”.
hắn ngẩng đầu “Ơ, đây không phải Thiêm Nhu cô nương sao?” Nàng lúc trước là hoa khôi Bách Hoa Lâu, bây giờ nàng là tâm phúc của An Nhị Lang, khuôn mặt luôn tươi cười chào đón khách.
“Đúng, chính là Thiêm Nhu!” đã nhiều năm, nàng càng xinh đẹp, càng nhu mì động lòng người, không, không thể gọi là cô nương nữa, nàng đã lấy chồng, khách đến đây đều gọi nàng là Thiêm Nhu đại tẩu, thỉnh thoảng vẫn có người gọi nàng là Thiêm Nhu cô nương bởi vì khuôn mặt nàng không hề có dấu vết của thời gian. “đã lâu không gặp, An Ngũ Lang thiếu gia có muốn vào uống ly trà không?”
Dù sao tự bản thân An Ngũ Lang đi loanh quanh cũng không có kết quả, hắn dứt khoát hỏi người khác, Thiêm Nhu cô nương xuất hiện vừa đúng lúc, nàng xuất thân thanh lâu, hiểu biết nhiều, sau về làm việc cho An Nhị Lang lại không ngừng trau dồi học tập, trở thành tổng cửa hàng trưởng Bách Y Các tại kinh thành, xử lý mọi việc rất giỏi giang, nói không chừng nàng có thể giải đáp phiền não của hắn.
“Thiêm Nhu cô nương thành thân 2 năm trước phải không? Ta nhớ phu quân của cô nương làm việc ở Ngũ Thành Binh Mã Tư. Tiếc là ta không có cơ hội gặp hắn nhiều, hắn đối với cô nương có tốt không? Cuộc sống bây giờ thế nào?” An Ngũ Lang uống một ngụm trà, suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu câu chuyện, chứ không lẽ nói mình là tên háo sắc thì ngại lắm.
Thiêm Nhu phóng khoáng nói: “không ngờ An Ngũ Lang còn nhớ tên phu quân ta, làm sao hắn gặp được ngài chứ, hắn chỉ quản lý một khu chợ nhỏ, lo mấy việc lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng hắn rất tốt với ta, cuộc sống bây giờ không phải lo nghĩ nhiều, năm ngoái ta vừa sinh được một đứa con trai, nghịch lắm”. Thiêm Nhu sắc mặt hồng nhuận, chắc chắn cuộc sống thật sự thoải mái rồi.
An Ngũ Lang suy nghĩ: “Chồng ngươi họ Cẩu phải không? Có muốn ta giúp hắn thay đổi công việc một chút không?” Chức vụ quản lý chợ trong mắt người của An Quốc Công phủ thật sự không vẻ vang gì.
Thiêm Nhu khoát tay, “không cần đâu, hắn chỉ có năng lực quản lý mấy việc lông gà vỏ tỏi này thôi, nếu thăng quan tiến chức, vượt qua khả năng của hắn sẽ không tốt, cứ để hắn vui vẻ quản lý khu chợ trời là được rồi”.
An Ngũ Lang sửng sốt, hắn luôn cảm thấy Thiêm Nhu cô nương là người thông minh, tuy xuất thân của nàng không tốt nhưng đôi mắt kia trong sáng rõ ràng, kiến thức đã vượt xa nhiều danh môn quý nữ. Nàng vốn là hoa khôi của Bách Hoa Lâu, nhan sắc đương nhiên không cần nói, từng có nhiều quan lớn, phú thương muốn nạp nàng làm thiếp nàng đều từ chối, dứt khoát muốn lấy người có thể cho nàng danh phận thê tử đường đường chính chính. Cuối cùng nàng chọn Cẩu Đại Lang. Cẩu Đại Lang là người hiền lành, ngày thường rất hay giúp đỡ hàng xóm láng giềng, từ khi vào làm việc tại Ngũ Thành Binh Mã Tư, hắn đều phụ trách những việc lặt vặt nhưng lúc nào cũng vui vẻ, đã có duyên đi cùng An Ngũ Lang và Trữ Bị Lương tuần tra kinh thành vài lần. Tiền lương của Thiêm Nhu cao gấp trăm lần Cẩu Đại Lang, nàng ở cửa hàng cũng thường xuyên tiếp xúc với các vị tiểu thư, phu nhân nhà quyền quý, thỉnh thoảng còn nói qua vài câu với cả công chúa. Thế nhưng tình cảm của hai vợ chồng đều rất tốt, hắn không chê bai xuất thân của nàng, thật tâm thật ý nghe lời nàng, nàng cũng không để ý chức vị và tiền tài của hắn, chỉ mong hắn hàng ngày vui vẻ là được.
An Ngũ Lang cười, cặp vợ chồng này tốt hơn rất nhiều so với các đôi vợ chồng môn đăng hộ đối mà hắn từng gặp.
“An Ngũ Lang đang nghĩ gì vậy?” Thiêm Nhu che miệng cười “Giống mấy tên ngốc chuyên nhìn chằm chằm ngực các cô nương và các bác gái, An Ngũ Lang sau bao nhiêu năm không gần nữ sắc sao đột nhiên lại biến thành sắc lang thế này?” Nghĩ tới chuyện cũ nàng vẫn còn tức giận, năm đó nàng bị An Ngũ Lang nói mình không đẹp bằng hắn, làm nàng nản lòng thoái chí rời khỏi thanh lâu đi bán quần áo, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn hắn, Thiêm Nhu nghĩ nếu năm đó nàng cứ tiếp tục sống ở thanh lâu, chắc nàng cũng sẽ trở thành tú bà, không thể nào có cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay.
nói đến ngực, An Ngũ Lang phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm ngực của Thiêm Nhu, á… rất là to, chắc là đang cho con bú nên ngực của nàng ấy to gấp đôi ngực của Tam Nương, An Ngũ Lang đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt, lại thầm may mắn là mình không hề có cảm giác muốn sờ nó.
Thiêm Nhu định tức giận, nhưng thấy ánh mắt hắn không ngừng láo liên thì bật cười, nàng vốn là tiêu điểm trong mắt đàn ông, từ khi sinh con, ngực của nàng càng to cực kỳ, không ít đàn ông đều nhìn chằm chằm vào đó, nàng đã thành thói quen, cũng may là Bách Y Các không có nhiều khách nam, nàng cũng ít tiếp xúc với đàn ông, cố gắng tránh xa phiền toái, nghe nói Bách Y Các có cổ phần của Hoàng đế nên người ngoài không dám quấy rối, không biết có thật hay không…
An Ngũ Lang cố gắng điều chỉnh hô hấp, thành khẩn hỏi: “Thiêm Nhu cô nương, ta đang có điều phiền não, mong cô nương chỉ điểm một chút, dù sao cô nương cũng có kiến thức sâu rộng”.
Thiêm Nhu mỉm cười “nói đi, có thể giúp đỡ An Ngũ Lang ta lấy làm vinh hạnh, năm đó ta vẫn luôn muốn cảm ơn người nhưng vẫn chưa có cơ hội đấy”.
“Chuyện này, chuyện này phải bí mật, nó quan hệ đến danh dự của một cô gái”. An Ngũ Lang nghiêm túc nói, đây cũng là lý do hắn không muốn nói chuyện với Tăng thị.
Quan hệ đến danh dự của một cô gái? Thiêm Nhu nổi lên tính tò mò, thấy An Ngũ Lang nghiêm túc như vậy, nàng vội thề “nói đi, ta thề tuyệt đối giữ bí mật”.
An Ngũ Lang kể qua chuyện đang khiến hắn phiền lòng cho Thiêm Nhu nghe.
Thiêm Nhu ngây người, nàng đang cố gắng giữ cho bản thân không cười. Thích ngực? Sao An Ngũ Lang lại có thể thú vị như thế chứ!
“Chuyện này khiến ta rất đau đầu”. An Ngũ Lang khổ sở “Ta biết ta nên đi xin lỗi muội ấy, là ta làm sai, ta đã mạo phạm Tam Nương, nhưng ta nhất định phải biết vì sao ta lại đột nhiên phát bệnh. Cũng may là mới có một tay phải của ta phát bệnh, nếu cả hai tay đều bị bệnh, thấy ngực phụ nữ đều muốn sờ, vậy là chết chắc!”.
“Ha ha ha……” không thể nhịn được nữa, Thiêm Nhu cười muốn té ghế.
An Ngũ Lang đen mặt, Thiêm Nhu cười không thở nổi “Ha ha ha… Ngươi để ta cười xong cái đã, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này”.
An Ngũ Lang quyết định nếu nàng còn cười nữa, hắn sẽ lập tức bỏ đi.
Thiêm Nhu cuối cùng cũng cười xong, nàng nghiêm túc nói: “An Ngũ Lang, ngươi có từng nghĩ rằng mình như vậy là bởi ngươi thích cô nương ấy không?”
Thích? An Ngũ Lang xưa nay chưa từng động lòng với con gái đột nhiên choáng váng, sau đó trái tim hắn đập thình thịch, thình thịch…
“Ta thích Tam Nương?” hắn không tin tưởng hỏi lại “Mỗi khi thấy muội ấy ta đều rất vui, là do ta thích muội ấy?”
“Đúng vậy”. Phải chỉ điểm cho một con cừu non lạc đường, Thiêm Nhu bỗng thấy trọng trách trên vai mình thật vĩ đại “Khi thích một người, ngươi sẽ tìm cách đến gần người ấy, chạm vào người ấy, đặc biệt nếu cảm giác đó chỉ dành cho một mình người ấy, chúc mừng ngươi, tình là cái gì, tình đến lúc nào ta không biết, chỉ một giây phút mà hãm sâu cả một đời”.
An Ngũ Lang rời đi, trên mặt còn hoảng hốt, hắn thích Diêu Tam Nương ư? Đúng vậy, vì sao hắn không thể thích Tam Nương? Tam Nương đáng yêu hoạt bát, cho dù nàng hay chê mặt mình vừa tròn vừa mập nhưng đối với hắn Diêu Tam Nương rất xinh đẹp, hơn nữa tính cách nàng lại rộng rãi phóng khoáng, hồn nhiên vô tư, nàng còn sùng bái hắn như vậy….
An Ngũ Lang hít một hơi dài, trên mặt mỉm cười, hắn quyết định phải về nhà nói với mẫu thân đến cửa Diêu gia cầu hôn, chờ Tam Nương cập kê sẽ lập tức làm đám cưới.
…………………………..o0o…………………………..
Hôm sau là ngày Thập Nhất Nương lại mặt.
Thấy nàng khuôn mặt hồng nhuận, mang dáng vẻ của thiếu phụ xinh đẹp động lòng người, cả nhà đều yên tâm.
An Tam Gia bảo Thái tử tiến vào thư phòng, còn Thập Nhất Nương thì bị phụ nữ trong nhà lôi đi.
“Thập Nhất Nương, Thái tử đối với con có tốt không?” Phương thị hỏi, tuy từ sắc mặt cũng biết Thập Nhất Nương sống vui vẻ nhưng bà vẫn phải hỏi cho yên tâm.
“Dạ, Thái tử tốt với con lắm ạ”. Thập Nhất Nương hài lòng vô cùng, đầu bếp Đông Cung làm thức ăn ngon cực kỳ, Thái tử đã làm đúng lời hứa, đầu bếp ở Đông cung đều là đầu bếp xuất sắc nhất Đại Hạ, mỗi món ăn đều khiến người ta mê mẩn, “Mọi người ở Đông cung đều đối với con rất tốt, Đại bá mẫu, ở đó có đầu bếp họ Vương, nấu món vịt chua cay ngon cực kỳ, vừa chua vừa ngọt vừa cay, thịt vịt thì mềm, cắn muốn tan luôn trong miệng”…
Phương thị và Tôn thị dở khóc dở cười, đứa nhỏ này trong đầu toàn là đồ ăn.
“Con đúng là đồ tham ăn!” Tôn thị chỉ vào trán Thập Nhất Nương, “Ta muốn hỏi lúc ở cùng với con, Thái tử thế nào?”
Ở cùng? “Dạ rất tốt ạ, Thái tử đọc sách, xem công văn, còn con thì đọc truyện…”
Tôn thị bực quá, “Ta hỏi chuyện phòng the, hai đứa ở trên giường thế nào?” Đứa bé này quá ngây thơ, phải nói luôn vào điểm chính mới được.
Thập Nhất Nương đỏ mặt, nói rì rầm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu “Tốt ạ”. Nàng len lén sờ eo nhỏ của mình, vẫn còn đau, chắc là do đói khát lâu năm nên Thái tử lúc nào cũng muốn lăn lộn với nàng, tuy nàng có dị năng, khôi phục sức khỏe nhanh chóng nhưng vẫn không chịu nổi một con sói đói.
Thấy hết động tác của Thập Nhất Nương, Phương thị và Tôn Thị nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười ái muội, rất tốt.
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
Bác gái: Ây da, các ngươi xem, ở đó đó, có một mỹ nam cứ nhìn chằm chằm vào zú của ta, ngại quá đi.
Đại thúc: Ngươi nói hắn nhìn chằm chằm vào zú của ngươi? Ngươi nhìn lại cho kỹ đi, hắn nhìn eo của ngươi đó.
Bác gái: thì zú ta xệ tới eo, hắn nhìn eo hay nhìn zú có gì khác nhau đâu!