Rốt cuộc đợi được đến giờ cơm chiều, tiểu trắng mập vô cùng háo hức cõng Thập Nhất Nương nhằm thẳng về hướng nhà ăn. Tôn thị ở đằng sau nhìn, hơi đăm chiêu, chẳng lẽ là ảo giác của bà sao? Bà cảm thấy hôm nay sức chiến đấu của con mình tăng mạnh nha, bình thường bảo hắn luyện tập, hắn đều gào to mệt mỏi. Vậy mà hôm nay hắn cõng Thập Nhất Nương đi nửa vòng quanh phủ, đến giờ vẫn còn khỏe như vâm như thế. Quả nhiên là ca ca tốt...... Cõng tảng đá thì kêu mệt. Cõng muội muội nặng ngang tảng đá thì không hề biết khổ......
Tôn thị chợt sáng tỏ. Xem ra lần sau bà phải tìm cách thay tạ đá bằng Thập Nhất Nương để cho hắn nâng, hoặc là treo Thập Nhất Nương trước mặt hắn để hắn đuổi theo chạy......
Lúc ăn vịt nướng, trước mắt mọi người đều sáng ngời, nhất là Phương thị cùng Tôn thị. Cách ăn vịt nướng này thật quá tuyệt vời, kẹp một ít hành lá và dưa chuột vào, lại chấm tương ngọt, một ngụm cắn xuống, trong miệng thơm ngát, lớp da béo mà không ngấy, lớp thịt non mịn, cách ăn này quả thật mang một hương vị khác hẳn với chấm tương mơ ăn.
“Thập Nhất Nương thật giỏi, ăn ngon cực kỳ.” Ra sức ăn một mạch mấy miếng rồi lưu luyến buông đũa, Phương thị có chút hâm mộ nhìn dáng người yểu điệu của Tôn thị, sao bà ấy ăn kiểu gì cũng không béo thế nhỉ.
Tôn thị gật mạnh đầu, “Đúng! Thập Nhất Nương thực thông minh. Ta còn không biết vịt nướng có thể ăn như thế này đâu. Lần sau khách mà tới nhà, đây sẽ là món ăn mà An gia ta đem ra chiêu đãi khách quý,”
“Thịt chấm tương vừng ăn ngon thật.” Phương thị gắp một miếng thịt trong canh ‘đồ cổ’ cho vào miệng tinh tế thưởng thức, “Ai có thể ngờ canh ‘đồ cổ’ chẳng qua cũng chỉ đổi nước tương thôi là đã có thể cho người ta một cảm giác khác đâu.”
“Hông ệ......” Tiểu trắng mập ăn đầy một miệng thịt, nói không rõ chữ, “Hỗn hợp tương vừng và tương hoa hẹ cũng không tệ.”
“Chỉ có hương vị của tương hoa hẹ thôi là đã đủ ngon rồi. Thật sự không nghĩ tới hoa hẹ không thể ăn đó đem làm thành tương lại ngon đến như vậy, ngon hơn nhiều do với tỏi giã, lại không sợ miệng bị đầy mùi tỏi......” Tôn thị cũng khen không dứt miệng: “Đều là công lao của Thập Nhất Nương cả. Tiệc mùa đông lần sau không cần phải lo về chuyện thực đơn nữa rồi.”
Nhìn hai vị bá mẫu ăn đến hớn hở, Thập Nhất Nương vô cùng chờ mong hỏi, “Vậy Thập Nhất Nương có được thưởng không ạ?”
Phương thị cùng Tôn thị đều gật đầu, “Đương nhiên, Thập Nhất Nương có công lớn mà. Nói một chút xem, Thập Nhất Nương muốn được thưởng gì? Thập Nhất Nương muốn quần áo mới hay là trang sức mới?”
“Hay là tăng tiền tiêu vặt hàng tháng thêm cho con nhé?” Phương thị từ trước đến giờ luôn cho rằng con gái là phải nuôi lớn trong giàu sang khằng khái hỏi.
“Lại tăng nữa sao?” Tiểu trắng mập không phục, “Đại bá mẫu, người cũng tăng tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho con đi. Tiền tiêu vặt của muội muội đã là cao nhất nhà rồi, trong khi tiền tiêu vặt của con còn không bằng một nửa của muội muội đâu?”
Tôn thị hung hăng trừng mắt nhìn con mình, “Câm miệng. Con trai thì phải nuôi trong nghèo khổ. Mẹ cảm thấycần phải giảm giảm tiền tiêu vặt của con mới đúng, tránh cho con vừa có bạc là liền trốn đi mua đồ ăn, càng lớn càng béo...... Hừ, con mà muốn có tiền tiêu vặt thật nhiều thì cứ đầu thai thành cô nương đi. Con gái thì phải nuôi trong giàu sang, muội muội cần mua quần áo trang sức, lớn lên còn phải mua son phấn. Còn nhiều món phải tiêu tiều lắm......”
Tiểu trắng mập nhanh chóng ngậm miệng. Đúng đúng đúng. An gia bọn họ không sinh được nữ nhi, nữ nhi là quý nhất nhà, nhưng mà...... Chẳng qua hắn cũng chỉ nói một câu, sao mẹ hắn lại có thể nói như vậy.
Thập Nhất Nương vội vàng kéo kéo quần áo của tiểu trắng mập, nhỏ giọng nói, “Thập Lang ca, chờ muội nhận được tiền tiêu vặt rồi muội sẽ mua đồ ăn ngon cho huynh.”
Phương thị cùng Tôn thị đều im lặng không nói gì. Thập Nhất Nương dễ thương, khi nói chuyện thì nên nói nhỏ hơn chút nữa, con đã quên mấy người tập võ như bọn ta thì tai thính mắt tinh là điều cần phải có sao?
“Khụ, vậy là Thập Nhất Nương muốn tăng tiền tiêu vặt sao?” Lòng Phương thị đã mềm nhũn ra, cười tủm tỉm hỏi.
“Không phải.” Thập Nhất Nương lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn nồi năm món (nồi lẩu) trên bàn, “Đại bá mẫu, Thập Nhất Nương hôm nay cũng đã có thể ăn thịt rồi. Hơn nữa bây giờ mùa đông, rau xanh sang quý, hai vị bá mẫu đều luyến tiếc, đều nhường cho con ăn. Thập Nhất Nương cảm thấy chính mình thật bất hiếu, cho nên không bằng bá mẫu ăn nhiều chút rau dưa đi, Thập Nhất Nương có thể ăn nhiều thịt......” Thập Nhất Nương mong mỏi nhìn hai vị bá mẫu. Sau khi ăn nửa con gà nướng bị tiêu chảy, Thập Nhất Nương lại quay trở về những tháng ngày đau khổ uống cháo ăn rau kia, khiến miệng nàng đều nhạt tuếch cả rồi. Nàng từ tận thế xuyên trở về đây không phải để sống những ngày tháng uống thứ cháo không mỡ không thịt này.
“Không được!” Phương thị và Tôn thị trăm miệng một lời, đồng thanh nói. Hồ đại phu nói Thập Nhất Nương vẫn không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, vì dạ dày của nàng quá yếu. Thập Nhất Nương không biết một chén cháo nho nhỏ mà các bà cho nàng uống, bên trong đó là xương thịt hầm mấy canh giờ, sau đó lại còn phải tốn thời gian vớt bỏ hết lớp váng mỡ trong cháo đi. Bát cháo thuốc thoạt nhìn giống cháo trắng đó không biết phải hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới nấu được.
Thập Nhất Nương thất vọng nhìn các bà, đôi mắt ngập nước. A, chẳng lẽ các bà làm lỗi gì sao? Thấy nàng cực kỳ giống con cún con trước kia nuôi trong nhà, nàng bây giờ giống con cún khi thất vọng cũng nằm úp sấp xuống sàn, lỗ tai cụp xuống. Nếu trên đầu Thập Nhất Nương có lỗ tai dài như vậy thì nhất định cũng rũ xuống giống con cún con đó.
“Ô ô, con không muốn uống cháo thuốc gì đó nữa, con muốn được sống những ngày ăn thùng uống vại.” Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng nhìn nồi lẩu đang tỏa mùi thơm nức mũi kia.
Phương thị vội vàng an ủi nàng: “Ai nói Thập Nhất Nương không ăn thịt đâu. Hiện tại trong cháo không phải đều có thịt băm sao?”
Thập Nhất Nương càng thương tâm, “Như thế càng ác hơn, nếm được một chút vị thịt so với không ăn càng khiến người ta khó nhịn hơn.” Khiến mọi bản năng ăn thịt của nàng đều bị mạnh mẽ gợi lên cả rồi!
“Vậy hôm nay cho con ăn vài miếng thịt ngon, được không?” Phương thị mềm lòng. Hồ đại phu nói nếu Thập Nhất Nương thật sự muốn ăn thịt thì có thể ăn mấy món thịt được nấu thanh đạm. Các bà chỉ là lo lắng Thập Nhất Nương được ăn mặn thì lại càng muốn ăn thịt nên mới cấm không cho nàng ăn.
Thập Nhất Nương thành kính nhìn Phương thị giống như bà là Bồ Tát trong địa ngục, “Đại bá mẫu, người ta muốn ăn rất nhiều rất nhiều thịt, vài miếng căn bản không đủ.”
Phương thị cảm thấy thật sự không có cách nào có thể nói không với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, bà chỉ có thể độc ác quyết tâm dời đi tầm mắt. “Thập Nhất Nương, đợi qua một đoạn thời gia nữa, được không? Chờ thân thể con hoàn toàn khỏe mạnh rồi, con muốn ăn cái gì, bá mẫu cũng mua cho con.”
Tôn thị cũng đau lòng không nhịn được, gắp một miếng thịt dê vào trong bát nàng, “Thập Nhất Nương, ăn đi. Hôm nay có thể ăn nhiều hơn hôm qua 5 miếng thịt.”
“Thật không?” Thập Nhất Nương lập tức cao hứng, “Có thể ăn thêm 5 miếng thịt?”
“Đương nhiên.” Phương thị nhẹ nhàng thở ra, bội phục nhìn Tôn thị. Nhị đệ muội, cũng là muội thông minh. Nếu như ngay từ đầu đã nói với nàng là nàng được ăn 5 miếng thịt thì khẳng định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi 10 miếng......
Được ăn nhiều thêm 5 miếng thịt khiến Thập Nhất Nương kinh hỉ đến nỗi hoàn toàn quên khuấy đi nguyện vọng được ăn thùng uống vại kia, cố gắng gắp lấy 5 miếng thịt lớn nhất trong dĩa thịt trên bàn......
“Miếng nào to hơn đây, này hay kia......” Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát từng miếng thịt trong dĩa. Sao tay nghề của nữ đầu bếp lại tốt như vậy chứ, cắt thịt miếng nào miếng nấy đều nhau tăm tắp.
Thập Lang vô cùng đau lòng. Đối với hắn, không được ăn thịt chính là thống khổ lớn nhất đời này, mà thậm chí còn thống khổ hơn nữa chính là có người vây quanh ngươi ăn thịt. Hiện tại hắn ăn đến sung sướng như vậy thật ra là đang đem niềm hạnh phúc của mình bù đắp cho nỗi thống khổ của Thập Nhất Nương......
Cho nên...... Thập Lang ăn càng nhiều càng vui mừng. Ân, hắn muốn thay muội muội ăn nhiều hơn một chút.