“Tam đệ, đệ sai Tam Lang đi đâu vậy?” An Nhị gia lơ đãng hỏi, “Đệ muốn thằng bé tra gì vậy, nói ra một chút, huynh cũng giúp một tay.”
An Tam gia thêm than vào trong bếp lò nhỏ, tay hơi ngừng lại trong nháy mắt, lập tức cười cười, “Chỉ là vài chuyện xưa nghĩ không ra mà thôi.”
Chuyện xưa gì không nghĩ ra mà đến năm mới cũng không để cho Tam Lang được yên ổn? Tuyết còn chưa tan hẳn đã bảo thằng bé xuất môn. An Nhị gia không chịu cho qua, nói, “Tam đệ, vẫn là câu nói kia, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thực sự không giải quyết được thì cứ nói ra. Huynh đệ chúng ta hợp lại, yêu ma quỷ quái cũng không sợ.”
Yêu ma quỷ quái? Quả thật là chuyện yêu ma quỷ quái.An Tam gia thản nhiên cười cười, “Nhị ca, yên tâm, nếu thực sự không giải quyết được, đệ sẽ nhờ mọi người giúp.”
An Nhị gia nâng chén trà lên, ngửi ngửi, “Trà ngon.”
An Tam gia cười cười, “Trà tốt, nước tốt, đương nhiên phải pha ra trà ngon.”
“Người có tay nghề không tốt sẽ không thể pha ra trà ngon như vậy.” An Nhị gia cười cười, như có thể nhìn thấy An Tam gia xuyên qua hương trà, chợt cảm thấy vài phần buồn bã. Từ sau khi Tam đệ mất đi thê tử, cả người đều thay đổi. Ông thường nghĩ, nếu không phải khi đó Thập Nhất Nương mê man bất tỉnh, Tam đệ cố nén bi thương để cứu Thập Nhất Nương, thì có lẽ đệ ấy đã sớm sụp đổ rồi.
*********************
Cơm trưa hôm nay, Thập Nhất Nương ăn cùng với Thập Lang. Sau khi ăn no, hai người mỗi người cầm một ly trà sữa đường đỏ thơm ngát, uống đến ánh mắt đều híp cả lại.
“Thịt kho đông pha ăn ngon thật.” Thập Lang đặt mông ngồi xuống đất xoa bụng, “Aiz, chỉ là huynh còn chưa viết ra được mấy bài thơ hay hay kiểu như ‘Đại giang đông khứ, lãng đào tận’ (1).”
(1) Một câu trong bài thơ nổi tiếng ‘Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ’ của Tô Thức (Tô Đông Pha).
Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại trên mặt đất, dứt khoát lăn đến bên cạnh Thập Lang, vươn tay sờ sờ cái bụng tròn vo của hắn, “Nhất định là ăn quá ít thịt kho đông pha, ăn nhiều thêm một chút là có thể viết được một bài thơ thật hay.”
Thập Lang cũng nằm xuống, học theo Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại trên mặt đất, “Thảm này thật là thoải mái.” Thảm trải trong phòng Thập Nhất Nương dày cực kỳ, mùa đông ngồi trên đất cũng không thấy quá lạnh.
“Đúng vậy, có thể làm giường ngủ luôn rồi.” Thập Nhất Nương ngáp một cái nói.
Thập Lang bị lây bệnh, cũng nhịn không được ngáp một cái. Mùa xuân đã đến trên đất Tây bắc, vạn vật bắt đầu sống lại, nhưng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đánh một giấc ngủ trưa là thoải mái nhất. Thảm trong phòng Thập Nhất Nương thật tốt, mà trong cả cái nhà này cũng chỉ có Thập Nhất Nương xa xỉ như vậy. Thảm mềm mại ấm áp như thế, phải ngủ nhiều một chút mới đúng.
“Thập Lang ca......” Thập Nhất Nương bắt đầu buồn ngủ, không hề đề phòng gì, nói, “Muội nhớ ca ca, nhưng cha thật là quá đáng, không chịu nói cho muội biết ca ca đi đâu. Muội biết bọn họ có việc gạt muội, hơn nữa việc này còn liên quan đến muội......”
Thập Lang thoáng chốc mở to mắt, nhìn về phía Thập Nhất Nương, vươn tay vỗ vỗ lưng Thập Nhất Nương, dỗ dành, “Bọn họ chỉ là sợ muội lo lắng mà thôi. Có rất nhiều chuyện, cho dù Thập Nhất Nương có biết cũng chỉ có thể lo nghĩ suông.”
Thập Nhất Nương lại ngáp một cái, buồn ngủ đến mức mở mắt không nổi, “Quả nhiên là vấn đề về thực lực. Nếu muội có thực lực, có lẽ cha sẽ không gạt muội.”
Thập Lang cầm chăn từ trên ghế quý phi, đắp lên cho nàng, nhỏ giọng nói, “Ngủ đi, Thập Nhất Nương, Thập Lang ca vẫn luôn đứng về phía muội.”
Thập Nhất Nương lâm vào mộng đẹp, cuối cùng chỉ nghe thấy Thập Lang đang nói, “Thập Lang ca...... sẽ luôn giúp muội.”
***********************
Khi Xuân Lan vào nhà, nhìn hai heo nhỏ ngủ say sưa, nhịn không được thở dài. Nếu tiểu thư bị ma ma thấy cứ nằm lăm quay ra ngủ trên đất như thế, bảo đảm sẽ nổi cáu, rất không thục nữ.
Xuân Lan lôi thêm một cái chăn ra, đắp lên người Thập Lang. Tây bắc nghèo xơ xác, dân phong cởi mở, chuyện huynh đệ tỷ muội đến mười tuổi vẫn còn ở cùng với nhau cũng có rất nhiều. Kinh thành thì bảo thủ hơn, tuy không đến mức nam nữ bảy tuổi không ngồi chung bàn, nhưng huynh muội cùng nằm ngủ trên đất giống như vậy, người kinh thành chắc chắn là không chấp nhận nổi.
Nhưng bụng dạ người Tây bắc rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết. Người kinh thành cảm thấy bọn họ sống ở ngay cạnh hoàng thành, thân phận cao hơn một bậc so với người ở mấy địa phương khác. Thật ra, nếu luận về lòng người xấu xa, người dân Tây bắc xem như thật sự thuần lương.
Xuân Lan cầm đồ thêu, ngồi ở một bên chờ hai người tỉnh lại. Tiểu thư không rành thêu thùa, các nàng đành phải vất vả làm giúp thôi.
*********************
Trên thảo nguyên nở đầy hoa xuân, lại đến mùa ‘ngọt bùi nhớ lúc đắng cay’. Lần này không cần Thập Nhất Nương nói gì, Vinh Nhị cùng Thập Lang đã xung phong đi trước, nhằm về hướng sườn đồi: đi hái rau dại!
Ánh mắt mừng rỡ của Thập Nhất Nương cong cong, cả mùa đông ăn củ cải trắng, giờ thấy rau dại thật sự làm cho người ta nhịn không được mà chảy nước miếng.
Dạo gần đây, rau dại trở thành món ăn chính trên bàn cơm của An gia. Ăn xong đào hoa tô (1), đào hoa cao (2), hoa cải vàng rực đầy núi giống như chạy dài đến chân trời, nhìn không thấy điểm cuối.
(1), (2): Hình cuối chương.
“Thập Lang ca, huynh xem, thật xinh đẹp đúng không? Cả ngọn núi đều được bao phủ bởi hoa cải vàng rực.” Thập Nhất Nương tán thưởng nói, “Đây chính là cái gọi là biển hoa.”
Ong mật vo ve kêu, bướm trắng thụ phấn bay khắp nơi, Thập Nhất Nương cong cong đôi mắt, đang định bắt lấy một con bướm trắng vừa bay ngang qua, không ngờ chỉ bị dính phấn hoa đầy người.
“Tiếc quá, hôm nay không mang theo vợt.” Đông Mai có chút hối hận, “Không thì tiểu thư có thể bắt bướm rồi.”
Thập Nhất Nương cười hì hì, “Ta không thèm làm mấy chuyện ngây thơ như vậy đâu. Thập Lang ca, hôm naychúng ta ăn tiệc hoa cải được không?”
Chỉ cần là ăn, Thập Lang đều cảm thấy hứng thú, “Tiệc hoa cải ăn thế nào?”
Vinh Nhị cũng chưa từng ăn tiệc hoa cải, nhưng hiện giờ mọi tâm tư của hắn đều đặt trên dòng suối nhỏ róc rách kia, “Không phải nói là bắt cá ăn à? Huynh còn xách theo cần câu đây.”
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Cơm trưa hôm nay giao cho các huynh. Nếu các huynh bắt được nhiều cá, chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhân cải và cá, cũng có thể nấu canh cá hoa cải.”
Vài thị vệ đi theo sau bọn họ cũng đến giúp bắt cá, Thập Nhất Nương cùng vài nha hoàn đi hái hoa cải non nhất ngon nhất.
“Thập Lang ca, huynh phải băm thịt cá......” Thập Nhất Nương đảo đảo, vừa xào hoa cải vừa nói.
Hoa cải trụng nước vài giây rồi đem đi xào một lúc, trộn cùng với cá tươi làm nhân ngon vô cùng, và cả canh cá hoa cải nữa. Bọn thị vệ bắt về hai con thỏ, ừ, nướng lên ăn khá được.
“Vinh Nhị ca, huynh cẩn thận một chút, vỏ sủi cảo bị vỡ hết rồi.” Thập Nhất Nương buồn bực nhìn Vinh Nhị, “Nam nhân thật đúng là chân tay vụng về.”
Thập Lang không phục, “Huynh gói rất tốt mà. Vinh Nhị ca, huynh đừng tham quá, cho nhân quá nhiều sẽ bị rơi ra.”
Vinh Nhị vội vàng lấy thêm một miếng vỏ sủi cảo, cố gắng cứu vớt cái sủi cảo sắp bị vỡ kia, “Không sao, huynh gói thêm mấy lớp vỏ, không sợ bị rơi ra nữa. Ai da, Xuân Lan tỷ, mau đưa ta miếng bột to to một tí, không thì không gói được.”
Thập Nhất Nương ghét bỏ nhìn miếng sủi cảo có cái đầu to khủng khiếp, được bọc một tầng lại một tầng vỏ, “Cái nào Vinh Nhị ca gói thì huynh tự ăn đi nha.”
Vinh Nhị thờ ơ nhìn một cục bự chà bá do chính mình bao. “Không sao, huynh rất thích bánh bèo.”
“Cái này gọi là bánh bao.” Thập Nhất Nương kiên trì nói.
“Được, bánh bao thì bánh bao.” Vinh Nhị sửa miệng. Hắn đã quen với chuyện Thập Nhất Nương phân biệt tên cho các loại bánh rồi, màn thầu hoa quyển bánh bao, loạn xì ngầu cả lên.
Nước sôi ùng ục, sủi cảo trắng trắng tròn tròn nổi lên mặt nước. Thập Nhất Nương để riêng bánh bao mà Vinh Nhị gói vào trong bát hắn.
“Ăn ngon.” Ánh mắt mọi người sáng rực, “Rất tươi mát, không ngờ hoa cải lại ngon như vậy.”
Xuân Lan cũng gật đầu, “Lát nữa chúng ta hái thêm một ít hoa cải về cho mấy người Đại nãi nãi đi.”
Vinh Nhị vác vẻ mặt đau khổ, đầu sủi cảo của hắn to gấp đôi người khác, cắn xuống mấy tầng vỏ mới thấy nhân, mà hoàn toàn không có mềm như sủi cảo mà đám Thập Nhất Nương gói, màu nhân nhìn cũng không ngon.
Vài thị vệ lắc đầu, mỗi người dứt khoát gắp bánh bao do Vinh Nhị gói. Da quá dày, mùi vị của nhân có vẻ không đủ, may mà Thập Nhất tiểu thư có mang theo dấm đen, lại cho thêm thịt thỏ nướng vào, ăn cũng không tệ.
Ăn hết sủi cảo, mỗi người lại ăn thêm một chén canh cá lớn. Cá mùa xuân tươi roi rói, Thập Lang hận không thể nuốt cả lưỡi của mình.
“Huynh cứ tưởng cá sẽ có mùi tanh.” Thập Lang khó tin nói, “Vậy mà chỉ có vị tươi của cá!”
Thập Nhất Nương nở nụ cười, “Bởi vì mùi tanh đều bị hoa cải át đi hết rồi. Còn nhiều món làm với hoa cải lắm, đem đi xào tỏi hoặc làm gỏi gà cũng ngon, hơn nữa hoa cải có thể chống lão hóa, có người còn gọi nó là rau trường sinh đấy.”
Mấy người không nói gì, chỉ là tốc độ gắp đũa đều nhanh hơn.
Sau khi ăn no, mọi người không cần ai nhắc, người nào người nấy đều rất ăn ý đi hái hoa cải dầu. Tiểu thư nói đem đi xào ăn ngon, nấu canh cũng không tệ, món canh cá hôm nay chính là minh chứng tốt nhất. Tiểu thư còn nói đổi sang canh gà cũng rất ngon, Đại nãi nãi có thích hay không thì các nàng không biết, nhưng xét về mặt chống lão hóa, Nhị nãi nãi nhất định sẽ thích.
“Mùa xuân quả nhiên thích hợp đi chơi xuân.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nghĩ, “Cổ đại vẫn là tốt nhất, chỗ nào cũng đều có thứ để ăn, mà quan trọng nhất là không cần phải lo lắng đến ô nhiễm.”
******************
Thập Nhất Nương vừa về tới nhà đã nghe được tin tốt, khoảng tám đến mười ngày nữa, An nguyên soái với mấy ca ca sẽ về đến Tây bắc. Đương nhiên Đại bá với An Đại Lang bị hoàng đế giữ lại bảo vệ kinh thành rồi.
“Cuối năm về kinh?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi, “Vậy vì sao mấy ca ca kia còn muốn về đây? Trực tiếp đợi chúng ta ở kinh thành không phải là được rồi à?”
Thập Lang trả lời, “Muội tưởng kinh thành là nơi gì tốt lắm sao. Chúng ta ở Tây bắc quen rồi, làm sao hợp với tập quán quy củ ở kinh thành. Nói chuyện thì quanh co, không cẩn thận một tí là sẽ bị hãm hại, phóng cái rắm cũng phải cân nhắc địa điểm. Aiz, Thập Nhất Nương, huynh thấy muội phải tìm Lộ ma ma đi, học tác phong của quý nữ kinh thành cho tốt, mất công mai mốt lại bị người khác gài bẫy......” Ca ca tốt Thập Lang lo lắng nhìn muội muội ngây thơ hồn nhiên nhà mình, giống như kinh thành là đầm rồng hang hổ, Thập Nhất Nương đi vào sẽ bị nuốt đến xương cốt cũng không còn vậy.
Thập Nhất Nương bất mãn nhìn hắn, “Thập Lang ca quá coi thường muội rồi, muội không hề ngốc.”
“Được được, Thập Nhất Nương không ngốc. Đúng rồi, Thập Nhất Nương, sau này chúng ta cùng đi học đi.” Thập Lang đảo tròn đôi mắt, nói. Học nhiều một chút tăng thêm chỉ số thông minh là tốt nhất.
“Đến thư viện à?” Thập Nhất Nương lấy làm lạ, “Nữ hài tử cũng đến thư viện được sao?”
Thập Lang bĩu môi, “Địa phương khác không được, nhưng ở Tây bắc của chúng ta thì mặc kệ. Hơn nữa Tam thúc dạy học ở Trung Châu thư viện, Thập Nhất Nương là nữ nhi của Tam thúc, còn sợ không vào được à?”