Thời gian trôi qua thật nhanh, Vương Hải Quyên từ trạm y tế của trấn sinh được một cậu con trai, nặng sáu cân hai, đứa cháu đầu tiên của nhà họ Tần, Trần Đại Hữu đặt tên gọi ở nhà cho đứa trẻ là Sáu Cân.
Từ trạm y tế về đến nhà họ Tần, Tần Đại Hữu gọi điện cho Tần Chí Quân, Tần Chí Quân khi nghe tin cháu trai mình chào đời cũng rất mừng cho Tần Chí Cương, nhờ Tần Đại Hữu làm giúp anh một bao tiền mừng 20 tệ cho đứa trẻ, coi như là tấm lòng của anh và Cố Uyển, để Chí Cương mua ít đồ cho đứa bé.
“Vài ngày nữa con sẽ chuyển tiền cho ba.”
Tần Đại Hữu vui vẻ đồng ý, rồi hỏi xem Cố Uyển có ổn không, nghe Lâm Xuân Hoa nói thằng ba ở lại đó dựng sạp hàng buôn bán, ông lại tranh thủ hỏi thêm chút tình huống.
Tần Chí Quân nói rằng Cố Uyển vẫn ổn, đồng thời cũng giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của Tần Chí Hoa cho ba mình.
“Sáng nào cũng có hai quầy hàng, một bán quần áo, một bán táo, đến trưa chợ tan cũng không rảnh rỗi, gánh táo bánh rong khắp các phố hẻm, tuy vất vả nhưng thu nhập cũng rất đáng kể, một ngày có thể kiếm được 6, 7 tệ.”
“Nhiều như vậy sao?” Tần Đại Hữu bất ngờ.
“Vâng, nhưng cái này tùy thời tiết nữa.
Nếu thời tiết xấu thì không làm được, táo sẽ bị hư hao.”
Tần Chí Quân nói con số này, thực ra là đã che giấu, chỉ là làm ba mẹ cảm thấy yên tâm.
Vào buổi tối, Tần Chí Quân quay lại và nói với cả nhà rằng vợ Tần Chí Cương đã sinh được một cậu con trai, tên ở nhà là Sáu Cân, cả nhà ai ai cũng vui mừng khôn xiết.
Cố Uyển bây giờ đã được bảy tháng, bụng lại giống như tám chín tháng, buổi tối Tần Chí Quân không chịu để cô may quần áo, đọc sách, lúc nào anh cũng phải bắt cô về phòng nghỉ ngơi sớm.
Anh pha nước nóng rồi mang vào phòng rửa mặt chân tay cho Cố Uyển, từ khi cô mang thai anh đã quen như vậy rồi.
Chưa kể gần đây, đừng nói là để Cố Uyển xách chậu xô, ngay cả bày đồ ăn người một nhà đều cướp làm, không dám để Cố Uyển động chân động tay vào bất cứ việc gì.
Hai vợ chồng lên giường, Tần Chí Quân ngồi ở cuối giường, nắm lấy chân của Cố Uyển, nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân cho cô.
Gần đây vào ban đêm, bắp chân của cô hay bị chuột rút, thường vì đau mà tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Tần Chí Quân hỏi qua ông Lâm và biết rằng một phần do đứa trẻ phát triển hấp thụ canxi từ mẹ, còn mặt khác, cô mang thai song sinh, bụng to dần, cân nặng cũng tiếp tục tăng, gây gánh nặng cho đôi chân, cơ bắp mệt nhọc quá sức gây nên chuột rút.
Ông ấy bảo anh nên cho Cố Uyển ăn nhiều cá và các sản phẩm từ đậu nành để bổ sung canxi, tối đến nên cho cô ngâm chân cùng với xoa bóp để giảm mỏi cơ và khuyến khích nằm nghiêng về phía bên trái.
Tần Chí Quân đều nhất mực tuân theo mà làm.
Lúc này anh vừa xoa bóp cho vợ, vừa nói chuyện với hai đứa nhỏ trong bụng.
“Các con ở trong bụng mẹ kiềm chế một chút nhé, mẹ phải mang thai một lúc hai đứa nên chịu khổ nhiều rồi, các con phải ngoan ngoãn, sau này hiếu thuận với mẹ biết chưa.”
Cố Uyển thấy anh như thế liền bật cười, nói: “Anh ngày nào cũng nhắc mãi, bọn nhóc trong bụng chưa chắc đã nghe được đâu.”
Tần Chí Quân cảm thấy hai đứa nhỏ có thể nghe thấy, đưa tay đặt ở trên bụng của Cố Uyển, cười hỏi: “Nhóc con, nghe thấy không nào?”
Cố Uyển cảm thấy được vị trí dưới lòng bàn tay Tần Chí Quân bị đứa trẻ đạp, thì ra là có đáp lại anh thật.
Tần Chí Quân mặt mày hớn hở, nói: “Anh nói đều nghe thấy hết đó, các con giống em, thông minh lắm.”
Anh vừa nói xong, bụng Cố Uyển nhấp nhô vết đạp giống một chuỗi bọt khí nhỏ, lại như những con cá dạo chơi trong nước hân hoan.
Không chỉ thông minh mà còn thích được khen ngợi.
Lông mày Cố Uyển dịu đi rất nhiều, bụng mỗi ngày một to, tình yêu và kỳ vọng của cô với đứa con trong bụng càng ngày càng nhiều, tưởng tượng xem đó là con trai hay con gái, rồi nghĩ xem chúng sẽ trông như thế nào.
“Tần đại ca, anh nghĩ trong bụng là một trai một gái? Hay là hai trai hoặc hai gái?”
Tần Chí Quân xoa bụng cười: “Anh nghĩ nhiều khả năng là một trai một gái, em có thấy trong hai đứa, một đứa sẽ hoạt bát hơn còn một đứa lại trầm tính không?”
Cố Uyển gật đầu, “Em cũng cảm thấy như vậy, nếu là một cậu con trai và một cô con gái thì tuyệt nhất.”
Nghĩ đến tên ở nhà của cháu mình là Sáu Cân, cô nói với Tần Chí Quân: “Chúng mình cũng đặt tên ở nhà cho con đi, gọi cho thân mật.”
Tần Chí Quân gật đầu, xuống giường lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo, mở ra một trang cho Cố Uyển xem: “Tên khai sinh anh đặt không ít, em chọn thử đi, còn tên ở nhà thì do em đặt.”
Cố Uyển nhìn vào cuốn sổ, có hơn mười tên con trai, hơn hai mươi tên con gái.
Cô xem kỹ từng tên một, chỉ vào tên Tần Tuệ nói: “Em nghĩ đứa hoạt bát và năng động hơn có thể là con trai, dùng chữ Tuệ này đi? Thông minh, hiểu biết, cũng mang nghĩa là thông tuệ nữa.”
Tần Chí Quân đặt thử hơn chục cái tên, nhưng thật ra cũng không biết nên dùng cái nào, nghe Cố Uyển nói như vậy liền thấy Tần Tuệ thật hay, gật đầu nói: “Vậy thì gọi là Tần Tuệ, tên ở nhà thì gọi là gì?”
Tên ở nhà thì, người ở quê hay đặt tên ở nhà bằng cái tên xấu hoặc rất bình thường tùy ý, như Đầu Đá, Sáu Cân, thì mới dễ nuôi
Cố Uyển nhớ lại giấc mơ khi cô vừa mang thai, bất ngờ nói: “Không thì gọi là Bình An?”
Chỉ mong con trai khỏe mạnh bình an là được.
Cố Uyển đặt tên, Tần Chí Quân không nói xấu hay tốt, cho dù có bị gọi là Trứng Thối cũng sẽ nói là tốt, một cái tên xấu thì sẽ dễ nuôi.
Huống hồ, ý nghĩa bình an cực kì tốt, nên tên ở nhà của Tần Tuệ đã được quyết định.
Khi chọn tên cho con gái mình, Cố Uyển cảm thấy rằng cái tên đầu tiên Tần Chí Quân viết là Tần Duyệt rất hay.
“Nếu là con gái, em muốn con bé hạnh phúc mỗi ngày, tên khai sinh là Tần Duyệt, tên ở nhà là Điềm Bảo, được không?”
“Điềm Bảo, Điềm Bảo.” Tần Chí Quân lặp lại hai lần, mắt sáng lên: “Cái tên này thật hay, nghe như được ngâm trong một hũ mật ong nhỏ ngọt ngào.”
Sau khi xoa bóp chân cho Cố Uyển, anh tắm rửa sạch sẽ, tắt đèn nằm xuống giường.
Cố Uyển ngủ nghiêng về bên trái theo lời ông Lâm nói, đối mặt với Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân vốn rất sợ đè nặng cô, nhưng giờ anh đã quen rồi.
Mùa này ban đêm trong núi tương đối lạnh, Tần Chí Quân khi ngủ liền ôm Cố Uyển, thân nhiệt anh ấm nóng, Cố Uyển cũng thích dựa vào anh mà ngủ.
Đứa nhỏ nghịch ngợm, lúc này còn chưa muốn ngủ, hết lần này đến lần khác duỗi chân đạp vào bụng Cố Uyển, Tần Chí Quân thấy vậy liền nhẹ vuốt bụng Cố Uyển cười: “Bình An và Điềm Bảo ngoan đi, đừng làm phiền mẹ."
Có được cái tên, khi gọi lên liền cảm thấy rất khác, tràn đầy hương vị hạnh phúc, anh ôm Cố Uyển trong vòng tay, như thể anh đang ôm cả thế giới vào lòng.
Cuối tháng mười một, Tần Chí Quân định dẫn đội đi làm nhiệm vụ, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới trở về, lúc này Cố Uyển đã gần tám tháng, Tần Chí Quân vừa lo vừa cảm thấy áy náy.
Chức nghiệp quân nhân, tại thời điểm này liền cảm thấy không tốt, việc nước luôn trước việc nhà, ngày thường anh rất thương Cố Uyển, nhưng lúc này nhất định phải nghe theo sắp xếp của bên trên.
Cố Uyển sợ anh khi ra ngoài làm nhiệm vụ còn không yên tâm chuyện trong nhà, nên cô vất vả thuyết phục một phen, nhưng đều vô ích.
Tần Chí Quân đến Môn Đầu Câu, nơi Tần Chí Hoa thuê nhà, kêu anh ấy tạm thời về khu nhà tập thể ở vài ngày: "Ông Lâm nói rằng sinh đôi có thể sinh sớm hơn, tuy xác suất này không lớn nhưng anh đi lần này mười ngày nửa tháng thật sự không yên lòng.
Việc nhà hàng ngày đã có Hiểu Muội lo, nhưng nếu nhỡ có chuyện gì, chỉ e con bé một thân một mình lại là con gái sợ sẽ luống cuống tay chân.”
Tần Chí Hoa tự nhiên không nói hai lời, mỗi sáng sớm đều ra quầy hàng mua đồ ăn mang đến, trưa chiều cũng không dám đi bán rong, cứ ngốc ở nơi đóng quân.
Nói về Lâm Xuân Hoa đang chăm sóc Vương Hải Quyên ở cữ, trong lòng lại thấp thỏm lo cho tình hình Cố Uyển bên kia.
Hôm nay bà rốt cuộc không nhẫn nại được liền gọi điện thoại cho bên quân đội, kết quả nghe nói Tần Chí Quân đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Lâm Xuân Hoa làm sao có thể an tâm, cúp điện thoại về nhà cứ đứng ngồi không yên, ngay cả khi bế Sáu Cân cũng không để tâm hoàn toàn.
Vừa lúc Tần Đại Hữu hôm nay đi kết tiền công còn chưa về, bà ngay cả một người để thương lượng cũng không có.
Cho đến chạng vạng khi Tần Đại Hữu trở về, Lâm Xuân Hoa đã gấp đến độ miệng nổi rộp cả lên.
“Nhà thằng hai đã ở cữ được hơn hai mươi ngày rồi, ông xem mấy ngày cuối này có nên kêu nhà thông gia bên kia qua đây giúp một tay không?”
Ngón tay Tần Đại Hữu đặt trên đầu gối gõ gõ, buông tiếng thở dài.
“Tôi sợ vợ thằng hai lại không vui.”
Vấn đề này đã thảo luận được mấy hôm.
Ông ấy không nói câu này còn được, Lâm Xuân Hoa còn cảm thấy xem nhẹ chuyện của nhà thằng hai thì không tốt lắm.
Nhưng ông vừa nói lời này, Lâm Xuân Hoa liền nổi giận.
“Nó vẫn còn chưa vui sao, tôi phục vụ nó hơn một tháng rồi, nó cũng nên cười tít mắt mới phải.
Trước đây nó như vậy, ông nghĩ tôi còn thèm quan tâm nó sao, còn không phải là do tôi để ý đến thể diện của thằng hai và lúc này còn thêm cả Sáu Cân.”
Mặc dù tức giận, nhưng những lời này bà ấy cũng ép đến thật thấp, phụ nữ ở cữ nếu tức giận sẽ kéo bệnh vào người.
Lâm Xuân Hoa tuy không thích Vương Hải Quyên, nhưng cũng không muốn cô ta gặp xui xẻo.
Hai vợ chồng già ngồi đối diện nhau trong phòng, rốt cuộc cũng không bàn bạc được gì.
Vậy mới nói con cái càng đông càng lắm mối lo, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, làm sao dễ dàng bỏ mặc đứa con nào được? Chưa nói đến việc Lâm Xuân Hoa thích Cố Uyển hơn, Tần Đại Hữu mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, bản thân ông ấy cũng thiên vị Cố Uyển một ít.
Ông ấy sống đến ngần này tuổi đầu rồi, phúc của bốn người con cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ có con dâu cả là nhớ đến hai ông bà già từ cái ăn cái mặc tiêu dùng.
Những thứ thuốc lá rượu ngon, còn có trà ngon, tình cờ gặp một ông già ăn chơi trong làng đến nhà, lấy ra mời người ta một chút, không biết là nở mày nở mặt đến nhường nào.
Tần Đại Hữu còn như vậy, thì càng đừng nói đến Lâm Xuân Hoa, người đã sống cùng Cố Uyển vài tháng.
Trong lòng bà ấy luôn nhớ đến việc này, cả đêm đều lăn qua lộn lại không ngủ được, nửa đêm xoay người ồn ào đến mức Tần Đại Hữu cũng thức giấc.
Lâm Xuân Hoa phát giác được liền thấp giọng nói với Tần Đại Hữu: “Tôi thật sự không an tâm, Chí Quân không có ở nhà, Hiểu Muội dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể quán xuyến được gì chứ.”
Cũng trở mình hơn nửa đêm, Tần Đại Hữu thuyết phục bà ấy: “Nơi đóng quân có bác sĩ y tá, bà đừng tự hù mình, người già tịnh tâm, chắc chắn mọi thứ thuận lợi.
Bà ráng đợi thêm vài ngày nữa nhà thằng hai ở cữ xong, bà lại đi đến thành phố B để chăm sóc Cố Uyển, giúp con bé chăm con, đến lúc ấy bà muốn ở đó bao lâu tùy thích, con bé muốn học lên đại học, bà qua đó giúp nó đỡ đần một tay người trong thôn cũng không có gì để bàn tán.”
Lâm Xuân Hoa dần dần thuận theo ông ấy, đúng vậy, cũng chỉ là mấy ngày.
Cái cần làm cũng làm cả rồi, còn chút xíu cỏn con nữa thôi mà.
Chỉ nói đến việc qua bên đó chăm con trông cháu vài năm, Lâm Xuân Hoa đã cảm thấy có hơi áy náy với chồng mình.
“Mấy ngày nữa tôi qua đó chăm con trông cháu, để lại ông một mình ở đây tự mình giặt giũ, cũng vất vả đấy.
Tôi biết thừa mấy cái món sở trường của ông rồi, không phải cơm chan nước sôi thì cũng úp mì.”
Tần Đại Hữu cười cười, cái này mà khổ gì, mấy năm trước còn không có gì ăn, giờ cuộc sống đã tốt lắm rồi.
Mấy ngày này Lâm Xuân Hoa cảm thấy ngày tháng trôi qua rất chậm.
Cuối tháng mười một, Vương Hải Quyên vừa hết ở cữ, Lâm Xuân Hoa liền đem những túi lớn nhỏ đã đóng gói từ sớm kêu Tần Đại Hữu chở tới ga tàu hỏa.
Vương Hải Quyên:...
Bà lão này thiên vị đến không biên giới, đối với cháu trai trưởng cũng chưa thấy để tâm như vậy.
Ngẫm lại thì, nhà người ta là sinh đôi, so với đứa cháu đầu tiên của nhà họ Tần thì cũng đâu hiếm lạ gì.
Trong lòng cô ta chua xót, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt hay nói thành lời.
Trong nhà ga đợi tàu, Tần Đại Hữu cũng không yên tâm lắm: “Không cần gọi điện báo cho Chí Hoa đón bà sao?”
Lâm Xuân Hoa xua tay ra hiệu không cần: “Lần trước Chí Hoa ngồi xe buýt tiễn tôi ra ga tàu, tôi nhớ đường cả rồi.”
Nói đi phải nói lại, bà cũng là người đến thành phố B mấy lần, sao mà quên được cơ chứ.
Lại nói Tần Đại Hữu: “Ông cũng nên đi đây đi đó nhiều một chút, nếu không thì sau này ra ngoài, ông lại bỡ ngỡ hơn cả tôi ấy.”
Tần Đại Hữu nhìn bà vợ mình sắc mặt hiện rõ đắc ý ha ha cười, nói đến đi thành phố B là cứ như vậy vui mừng, chứng tỏ bà ở đó sống rất vui vẻ và an nhàn, vậy cũng tốt.
Tần Chí Quân nhận nhiệm vụ còn chưa về, Lâm Xuân Hoa lại chẳng báo cho ai biết, chính mình xách theo mấy cái túi lớn đến khu đóng quân, bà ấy cũng bản lĩnh, ngồi một tuyến xe buýt, lại đổi sang xe mua hàng của bộ đội mà đến nơi.
Binh lính lái xe mua hàng thấy bà tay xách nách mang, bèn giúp bà mang hai túi to đến nhà Tần Chí Quân..
Danh Sách Chương: