Trong ký túc xá của nữ quân nhân, cửa bị xô từ bên ngoài đập vào tường phát ra tiếng ầm lớn.
Tống Tử San đứng ở cửa, đôi mắt u ám đến mức có thể lột da Đinh Văn Quân trong ký túc xá, cô ta bước tới túm chặt lấy tay Đinh Văn Quân đang vẽ lông mày, tức giận nói: “Cô đi với tôi.”
Đinh Văn Quân bị cô ta lôi đi, chì kẻ mày vẽ chệch một đường lên trán, tức giận hét lên: “Tống Tử San, cô lên cơn gì vậy!"
Tống Tử San không nói gì với cô ấy, lôi kéo người bước ra ngoài.
Thẳng đến nơi hẻo lánh cách ký túc xá vài trăm mét, cô ta buông Đinh Văn Quân ra, mắt đỏ hoe hỏi: “Tại sao cô cố tình nói với tôi là người nhà của Tần Chí Quân tìm đối tượng cho anh ta?"
Đinh Văn Quân đang ở yên trong ký túc xá, đột nhiên bị cô ta kéo đi, trên mặt vẫn còn nét vẽ màu nguệch ngoạc, cổ tay bị kéo đau đớn.
Cô ta vốn xuất thân tốt, nhưng lại không quen bệnh công chúa của Tống Tử San, nghe thấy cô ta lỗ mãng như vậy, lập tức chửi lại.
“Cô bệnh nặng lắm rồi, kéo tôi ra ngoài hỏi chuyện này, chuyện tôi nói là thật, nhà Tần Chí Quân đã tìm được đối tượng cho anh ta, cô bị gì sao? Tôi nói chuyện cho cả phòng ký túc xá, nghe hay không là do cô, tôi có thể bịt tai cô chắc? Cũng không xem lại bản thân mình, nghe đến chuyện của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần liền như mèo thấy cá, cô cũng không kém gì đâu."
Tống Tử San nghiến răng nghiến lợi, cô ta từ bé đến lớn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, trừng mắt nhìn Đinh Văn Quân nói: “Anh ta rõ ràng đã kết hôn rồi, nhưng cô lại nói với tôi là anh ta có người yêu, cô có ý đồ gì?"
Nghĩ đến lời nói tàn nhẫn của Tần Chí Quân, cô ta hận anh đến chết, nếu cô ta biết anh đã kết hôn rồi, cô ta sẽ không rối rít chạy theo để chịu nhục nhã như vậy.
Đinh Văn Quân bàng hoàng khi nghe tin Tần Chí Quân đã kết hôn.
Nhìn vẻ mặt của Tống Tử San lúc này, cô ấy như hiểu ra gì đó, trợn tròn mắt hỏi: “Cô không phải là đến gặp Tần Chí Quân để tỏ tình đấy chứ?”
Không tìm người ta để tỏ tình thì làm sao biết người ta đã kết hôn cơ chứ, còn tức giận đến mức mặt méo xệch.
Ha ha ha ha, tức giận như vậy, chắc là bị nói trúng rồi, Đinh Văn Quân bật cười, sự buồn bực từ đôi lông mày bị vẽ lệch liền tan biến mất.
Đúng là chết đứng, cho cô suốt ngày đều ra vẻ, còn tưởng mình là tiên nữ.
Cô ấy cười đủ rồi, vui vẻ nói: “Thì ra là Phó Tiểu đoàn trưởng Tần đã kết hôn rồi, vẫn là thông tin từ cô chuẩn hơn, thật là chuyện vui lớn, quay về gặp anh ta phải đi chúc mừng mới được.”
Tống Tử San không chịu nổi việc Đinh Văn Quân cười nhạo mình, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao cô lại nhằm vào tôi, không phải là bởi vì Phó Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn ba Hạ Quân sao, có bản lĩnh thì tự theo đuổi đi, làm tôi không vui thì là bản lĩnh gì vậy.”
Nụ cười trên mặt Đinh Văn Quân vụt tắt, cô ấy nhếch môi, cười nhạo nói: “Tôi trước kia coi trọng Hạ Quân, nhưng cũng chỉ là có chút cảm tình, trong tâm người ta không có tôi, sao tôi lại phải hao tâm tổn sức theo đuổi, ngoại hình gia cảnh tôi cũng không tệ, đáng giá sao.”
Nhìn thấy sắc mặt Tống Tử San cứng đờ, cô ấy không chút để ý phủi phủi bộ móng màu hồng của mình, nói: “Tôi ghét cô và chuyện Hạ Quân không liên quan gì nhau, chỉ là một người đàn ông không thích tôi mà thôi, tiếc nuối một chút liền hết.
Tôi ghét cô quá giả tạo quá tự cao.
Không phải cô biết Hạ Quân thích cô sao? Còn giả vờ không biết mà cò cưa người ta, thích thì là thích, không thích thì thôi, lấy sự ái mộ của đàn ông ra làm chiến tích để làm gì.”
“Cô thích Tần Chí Quân từ lâu rồi, nhưng một hai phải khoe khoang thân phận, khoe khoang đến mức thành xôi hỏng bỏng không là cái cô phải chịu, thật sự cho rằng đàn ông trên thế giới này đều phải quỳ rạp dưới chân cô sao, tự luyến thì cũng vừa vừa thôi."
Nói xong cũng không thèm nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tống Tử San, vỗ vỗ tay đi về phía ký túc xá.
Hiếm khi thấy cô ta chịu thiệt, trong lòng thật sảng khoái, sự buồn bực khi nhập ngũ cho đến nay bị cô ta đàn áp đều biến mất.
Tống Tử San đỏ mắt nhìn theo cô ấy, không biết là xấu hổ, tức giận hay khó chịu nữa.
Cô ta không hiểu, tại sao Tần Chí Quân lại không thích cô ta, cô ta nghĩ đạt được sự ái mộ của anh chỉ là vấn đề thời gian, nhưng đột nhiên ở đâu ra, anh đã kết hôn rồi.
Tại sao sau một chuyến về quê thôi đã kết hôn, anh không thấy cô ta thích anh hay sao?
Ký túc xá nữ quân nhân nổi phong ba, Tần Chí Quân vì Cố Uyển đến thăm mà xốn xang trong lòng tất nhiên sẽ không biết, lúc này anh đang đưa cô đi một vòng quanh đơn vị, nói cho cô nghe về cuộc sống và huấn luyện thường ngày của anh.
Ở phòng vũ khí trong tiểu đoàn, Tần Chí Quân dẫn Cố Uyển vừa bước ra ngoài chưa bao lâu, một đám binh sĩ trong phòng chen chúc nhìn ra cửa sổ, mười mấy cái đầu xúm lại thành một đóng dựa vào cửa kính hóng hớt.
“Ôi, cục nước đá Tần, tên cuồng huấn luyện lại kết hôn với một cô vợ xinh đẹp như vậy, khó trách mỹ nhân Tống lượn lờ trước mặt bấy lâu mà anh ấy lại không có chút phản ứng, hoá ra đối tượng của anh ấy so với mỹ nhân Tống đẹp hơn nhiều.”
“Đúng thế, trông như tiên nữ ấy, mấy người có thấy không, cục nước đá Tần còn có lúm đồng tiền đấy.
Thật là, trước kia không phát hiện ra luôn.”
“Tất nhiên là thấy rồi, trước đây mấy anh có bao giờ thấy anh ấy cười như vậy chưa.”
“Đúng, đúng, đúng.” Người chiến sĩ hắng giọng, học điệu bộ của Tần Chí Quân nói: “Vợ tôi đến thăm tôi, tôi dẫn cô ấy đi dạo một vòng.”
Rồi kết luận một câu: “Cục nước đá Tần đến khoe vợ ấy.”
“Đúng rồi, khoe vợ ấy, nhưng mà sao đưa chị dâu đi nhanh thế, vừa nãy tôi hỏi chị dâu nhà chị ấy có em gái không, chị dâu còn chưa kịp trả lời, đã bị anh ấy dẫn đi rồi.”
Trước màn biểu hiện quá cuồng nhiệt của bầy sói con trong phòng vũ khí, Tần Chí Quân đã dứt khoát lôi Cố Uyển đi ra sân huấn luyện và nhà ăn.
Đơn vị mới vừa xây được mấy năm, điều kiện không tính là tốt, còn không có chỗ tiếp khách, anh dẫn cô đến ký túc xá của mình.
Ký túc xá cách doanh trại không xa, là một dãy nhà hai tầng, ký túc xá của Tần Chí Quân nằm ở cuối tầng một.
Cố Uyển đi theo vào, căn phòng không lớn, nhưng đơn giản ngăn nắp, có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn và một chiếc ghế, chiếc chăn được gấp lại vuông vức.
Tần Chí Quân để Cố Uyển ngồi ở trên giường, rót một ly nước đưa cho Cố Uyển, kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô, đau lòng hỏi: “Mới sáng sớm đã đi ra ngoài, đi xa như thể có đau chân không?”
Cố Uyển cong mắt lắc đầu, cô sao có thể mỏng manh như vậy được.
Nếu thật sự có đau, là vì vừa rồi lưng của cô bị vỏ cây cổ thụ trên núi làm cho đau, ngực cũng đau.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy hai má nóng bừng, thở gấp, vội vàng ngoảnh mặt tránh khỏi tầm mắt của Tần Chí Quân, nghĩ đến hai người đã đứng trong rừng cây gần nửa canh giờ, chờ miệng cô không còn sưng nữa mới dám bước ra khỏi rừng.
Bản thân Cố Uyển cũng không biết, khi cô đỏ mặt, khuôn mặt ngây thơ vốn có của cô đặc biệt quyến rũ, vô cùng hấp dẫn.
Nhìn thấy cô như vậy, Tần Chí Quân nghĩ đến tình cảnh ở trong rừng lúc trước, ánh mắt tối sầm lại.
“Uyển Uyển, xương mềm nhũn như vậy không thực sự tốt phải không?"
Giọng anh trầm lại, hơi thở có chút nặng nhọc.
Kết hôn xong, lần nằm trên giường kia anh cũng không để ý, hôm nay khi cô nhóc bị đè vào cây cổ thụ, cô lại có thể mềm thành dáng vẻ kia.
Nếu không phải như vậy, làm sao anh có thể xúc động đến mức suýt chút nữa muốn hành xử với cô nhóc trong rừng.
Cố Uyển bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chăm, mặt nóng rực, cô vô thức cầm lấy cốc nước uống một ngụm, ngay khi nước vào miệng, cô mới nhận ra đó là nước nóng, cô phun không ra nuốt không vào, đến ánh mắt cũng nóng bừng.
Tần Chí Quân khó chịu vì ở ký túc xá không có nước lạnh, cầm lấy cốc nước trong tay cô đặt lên bàn làm việc bên cạnh giường, không chút nghĩ ngợi mà chạm lên đôi môi bỏng rát của Cố Uyển, lưỡi đưa vào lấy nước từ trong miệng cô nhóc.
Cố Uyển đã bị bỏng một giây trước, vào giây tiếp theo làn da cô như muốn nổ tung.
Cơ thể mềm nhũn không thể ngồi yên nhẹ nhàng trượt xuống tựa vào chiếc chăn màu xanh bộ đội được gấp gọn gàng.
Bây giờ ở trong ký túc xá của anh, Tần Chí Quân không còn chút kiêng dè nào, đè ép lên cô.
Nghĩ đến việc cô dựa vào cây, cơ thể chỗ nào cũng mềm mại, Tần Chí Quân di chuyển từ môi của Cố Uyển đến sau tai rồi đến cổ.
Cố Uyển trừ bỏ tiếng thở gấp gáp, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng rên rỉ: “Tần đại ca.”
Thanh âm Tần đại ca này thật sự đổ thêm dầu vào lửa, cả người Tần Chí Quân đều căng cứng cả lên.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói sang sảng của Chu Học Binh vang lên xa xa ngoài cửa: “Chí Quân, có trong đó không? Nghe nói vợ cháu đến thăm à?”
Cơ thể Tần Chí Quân trên giường cứng đờ, Cố Uyển càng thêm lo lắng muốn khóc.
Nhưng lúc này tay cô không có sức nên không thể đẩy Tần Chí Quân ra, hai người cứ giữ vị trí ấy không động đậy, kể cả thở cũng phải nhè nhẹ cẩn thận.
Tần Chí Quân tức muốn nổ đom đóm, lại cảm thấy hành vi mang cô nhóc đi dạo của mình đúng là ngu xuẩn, Chu Học Binh làm sao biết chuyện anh dẫn vợ qua đây, lính gác cổng không thể di chuyển khỏi vị trí khi chưa có lệnh, chắc chắn là do đám ồn ào ở phòng vũ khí truyền ra đến.
Chu Học Binh thấy cửa bị khóa, bên trong không có động tĩnh gì, nên lại gõ cửa, thắc mắc: “Hay là đi dạo ở nơi khác rồi?”
Không dễ gì đợi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Tần Chí Quân chuẩn bị hôn một lần nữa, Cố Uyển lại không chịu.
Anh điều hòa lại hơi thở, đỡ Cố Uyển dậy, chỉnh lại tóc và quần áo cho cô, lặng lẽ ôm cô một lúc rồi mới buông ra.
Nhưng mười phút sau, cánh cửa ký túc xá của anh lại bị gõ lần nữa, anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã không tiếp tục.
Một số Đại đội trưởng, Trung đội trưởng và một số binh lính lần lượt đến tìm anh.
Một số người xin ít nước, mượn cái bút, mượn cái kim, mượn quyển sách, không đến mượn đồ nữa thì lại đến tìm anh nói chuyện.
“Phó Tiểu đoàn trưởng, chị dâu nhỏ bao nhiêu tuổi rồi, trông nhỏ hơn anh rất nhiều nha.”
“Chị dâu, chị có em gái ở nhà không?"
Ký túc xá của anh vô cùng náo nhiệt.
Chu Học Binh từ phía sau đi tới, nhìn thấy anh ngồi ở ký túc xá, cười đầy ẩn ý nói: “Chú vừa nãy tới thấy cửa đã khóa, còn tưởng rằng hai đứa không có ở đó.”
Tần Chí Quân trợn tròn mắt xem thường, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, nói: “Chú qua đây sao? Cháu vừa đưa Tiểu Uyển đi quanh thăm thú, vừa mới về thôi.”
Cố Uyển nhìn nhóm người này, từ đầu đến cuối chỉ biết mỉm cười, nghe họ gọi chị dâu rồi lại em dâu, liền tít mắt cười đáp lời.
Đã hơn một giờ trôi qua, trong ký túc xá vẫn còn người không muốn rời đi, trong lòng Tần Chí Quân kìm nén cơn giận, anh gặp vợ mình dễ dàng sao, từng người từng người đều không chịu để yên, mấy tên nhóc không có ánh mắt này, xem ra là quá nhàn rỗi nhỉ..
Danh Sách Chương: