• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Hiểu Muội thực sự đã được chứng kiến anh cả mình yêu thích Cố Uyển nhiều như thế nào, sự dính người của anh đã hoàn toàn xô đổ mọi ấn tượng trước đây của cô với anh trai mình.
Hai người đi ra ngoài chưa đến năm trăm mét thì anh trai cô đã đuổi đến, bảo mẹ mình nói anh ấy lên chợ trên trấn mua một ít thịt.

Nói như vậy thì ai mà tin nổi chứ, không lễ không tết gì nhà ai rảnh rỗi đâu mà mua thịt ăn chứ.

Từ sau khi Chu Tĩnh đi cũng chưa từng mua thêm, hơn nữa, nếu muốn mua thịt thì dặn cô một tiếng là được rồi, đâu cần phải để anh cô mất công chạy đi nữa chứ.
Cuối cùng hai người đi lại thành ba người, Tần Hiểu Muội lại lần nữa phải làm bóng đèn.

Cố Uyển muốn mua đồ, Tần Chí Quân đi theo thì sao cô còn dám mua nữa, uổng một chuyến đi.
Ngày hôm đó Tần Chí Quân gọi điện cho Chu Dương giúp anh tìm phiếu xe đạp và các loại phiếu công nghiệp cần dùng đến.

Chu Dương bảo anh ba ngày sau đến thẳng chỗ Chu Tĩnh trên tỉnh nhận đồ là được.
Trong chớp mắt đã đến đầu tháng mười, sáng hôm nay Tần Chí Quân cầm tiền Lâm Xuân Hoa đưa, ngồi xe đi lên tỉnh, suy nghĩ một hồi thì quyết định sau khi đến chỗ Chu Tĩnh lấy phiếu xong thì thuận đường mua máy may mang về trước.
Chạng vạng tối, bên phía thôn Thanh Hồ, loa lớn của chi bộ thôn lại vang lên, vẫn là điện thoại của Tần Chí Quân, có người đỏ mắt trêu chọc, cái điện thoại này sắp thành của riêng nhà lão Tần rồi.
Tần Chí Quân lên tỉnh vẫn chưa về, Lâm Xuân Hoa chạy đến chỗ chi bộ thôn nghe trước.

Bắt máy lên là Chu Dương, bà hỏi mấy câu quan tâm tình trạng sức khỏe của anh, còn nói Tần Chí Quân lên tỉnh chưa về, bảo là đợi anh về sẽ nói anh gọi điện thoại lại qua đó.
Chu Dương nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, cười nói: "Không cần đâu, chuyện này cháu nói với dì cũng được.

Chuyện kết hôn của Chí Quân cháu đã theo dõi sát sao đẩy nhanh tiến độ, lúc này đã được phê duyệt rồi.

Dì nói tên nhóc kia lúc về đội kết hôn thì mang cho cháu chút kẹo cưới là được."
Lâm Xuân Hoa nghe xong thì thấy hóa ra là chuyện vui như vậy, vui mừng nói cảm ơn liên tục.

Nói là đến lúc đó chắc chắn sẽ mang kẹo cưới cho anh để giúp anh dính chút không khí đám cưới.
Sau khi cúp điện thoại, bà vui mừng muốn đi tìm Tần Đại Hữu bàn bạc chuyện cưới hỏi, đợi bên nhà họ có chương trình cụ thể thì còn phải tìm nhà họ Cố để thống nhất.

Kết hôn là chuyện lớn, nhà họ muốn chuẩn bị thì nhà họ Cố cũng muốn chuẩn bị.
Trương Kiến Quốc nghe vậy thì cười nói: “Chị dâu, nhà chị đây là sắp làm đám cưới sao, là con gái nhà ai vậy, chỗ tôi lần đầu nghe Chí Quân tiếp điện thoại cũng nhắc đến chuyện cưới hỏi, tò mò thật sự.”
Lâm Xuân Hoa thấy cũng không có gì phải giấu diếm, vui vẻ nói: “Là con gái nhà Cố Kim Thịnh, Tiểu Uyển.”
Trương Kiến Quốc vừa nghe là con gái nhà Cố Kim Thịnh thì cười ha hả: “Đây là cô gái tốt, hai nhà từ hàng xóm cũ lại thành thông gia rồi, là chuyện vui, chuyện vui.

Sau khi chọn xong ngày thì nhớ báo với tôi để tôi đến uống chén rượu mừng cưới nhé.”

“Chắc chắn, chắc chắn phải vậy rồi.

Đến lúc đó nhà tôi phải mời anh lên mâm ngồi để tăng thêm thể diện đó.” Bà chào hỏi ở chỗ này xong thì vui vẻ về nhà tìm Tần Đại Hữu bàn bạc.
Hơn tám giờ tối, Tần Chí Quân ngồi xe xích lô thuê ở trên trấn mang máy may về, lấy đồ xuống, vừa tiễn bác chạy xe xích lô thì Lâm Xuân Hoa đã kích động ra đón người.
Mấy người khác trong nhà đã ngủ rồi, chỉ có bà đang đợi Tần Chí Quân về, giúp đỡ mang đồ vào phòng, hào hứng nói với Tần Chí Quân: “Chỗ mẹ có một tin vô cùng tốt, con có muốn nghe hay không nào.”
Tần Chí Quân cười cười, bây giờ có thể nói là tin tức tốt nhất với anh chính là Cố Uyển có thể gả cho anh ngay lập tức
“Con nghe đây, có chuyện tốt gì vậy mẹ?"
Lâm Xuân Hoa cười, cố ý để anh đợi một chút, mình thì quay về phòng, lúc đi ra trên tay còn cầm thêm một cuốn hoàng lịch, nói: “Lúc chiều, Chu Dương gọi điện thoại đến, con không ở đây nên mẹ đã nghe thay.

Thằng bé bảo mẹ nói với con, chuyện xin kết hôn của con đã được phê duyệt, mẹ và ba con đã nghĩ xem chọn ngày nào cho con.

Mẹ xem rồi, gần đây nhất có ngày tám, nhưng ngày này thì hơi gấp quá, đổi ngày khác thì có ngày hai mươi hai, con xem rồi chọn một ngày.

Ngày mai mẹ sẽ đến tìm nhà họ Cố bàn bạc."
Cuối cùng còn hào hứng nói: "Thật tốt quá, không cần phải để con cưới sau Chí Cương, cũng tránh đến lúc đó có người nói ra nói vào.”
Tần Chí Quân hơi ngơ ra, Chu Dương này không đáng tin lắm....!
Anh nhận lấy quyển hoàng lịch, nói: “Mẹ, để con cẩn thận xem xét đã, mai con sẽ nói lại với mẹ.

Trời tối rồi, mẹ đi ngủ trước đi."
“Không phải chứ, mẹ và ba con đã xem rất nhiều lần rồi, ngày tốt gần đây nhất chỉ có hai ngày này thôi, sao con còn cần xem đến mai chứ, bây giờ xem là được rồi.

Nếu bây giờ con không chọn được ngày thì tối mẹ không ngủ được đâu."
Trong lòng Tần Chí Quân âm thầm kêu khổ.

Cái này mình anh có thể xem được sao, còn cần cô gái nhỏ gật đầu mới được đó.

Khó khăn lắm mới dỗ mẹ đi ngủ được, chín giờ mười lăm, Tần Chí Quân không nhịn được mà chạy đến nhà họ Cố.
Anh gõ cửa sổ, đợi một lúc, trong phòng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cửa sổ được đẩy ra từ bên trong.

Tối nay trăng bị khuyết mất, ánh trăng không sáng lắm, sao cũng rất ít.
Trong lòng Cố Uyển vừa ngọt ngào vừa bất lực, người đàn ông này trèo tường đến nghiện rồi sao.

Cô không để anh bước đến mà tự mình bò lên bệ cửa sổ, Tần Chí Quân nhanh nhẹn ôm có xuống.


Cố Uyển đóng xong cửa sổ thì mở cửa sân đi ra ngoài với Tần Chí Quân.

Sau đêm hôm đó, cô không chịu để anh vào phòng, mỗi đêm anh tới cô sẽ đi dạo trong thôn với anh.

Lúc này bên chỗ sân phơi chất đầy cỏ khô, xung quanh không có ai cả nên đã biến thành chỗ hai người lén lút hẹn hò.
Bước qua bảy tám đồng cỏ khô, đến chỗ tương đối là trung tâm mảnh đất, Tần Chí Quân đừng lại, kéo tay Cố Uyển.

Hôm nay ra ngoài từ rất sớm, đến bây giờ mới coi như gặp được cô, trong lòng anh nhớ cô đến phát điên.
Cố Uyển bị anh kéo tay, chân mềm nhũn, đằng sau là đồng cỏ khô nên cô hơi dựa ra đằng sau.

Tần Chí Quân vừa cầm đôi tay nhỏ mềm vu.ốt ve vừa chống tay lên đám cỏ khô, vây cô lại trước ngực mình, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có nhớ anh không?".
Tay Cố Uyển bị anh nắm vuốt, hai người
lại ở rất gần nhau, gần đến mức mặt đỏ
tim đập mạnh, giọng cô mềm mại:
“Nhớ.”
Tần Chí Quân nở nụ cười.

Cô nhóc này thực sự là thành thật đến mức đáng yêu.

Sau đó anh cẩn thận thử thăm dò cô, nói: “Có chuyện anh muốn hỏi ý em.

Ngày mai có thể ba mẹ anh sẽ qua chỗ ba mẹ em bàn bạc chuyện ngày cưới.”
Cố Uyển ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải đã nói là sang năm sao?”
Tần Chí Quân thầm sắp xếp từ ngữ trong đầu, nói: “Em còn nhớ lần trước anh nhận một cuộc đi thoại đi lên huyện không? Ngày đó là anh đến bộ đội gửi báo cáo xin kết hôn.

Anh nghĩ, nếu có ngày em gật đầu đồng ý gả cho anh thì không cần phải đợi quy trình nữa, đây là lòng riêng của anh, anh rất trông ngóng ngày được cưới em về nhà.”
Anh không đợi Cố Uyển nói gì thêm, tiếp tục giải thích: “Nhưng anh cũng đã đồng ý với em là sẽ không ép buộc em.

Thực ra trước đó mẹ anh có nói là chân anh đã lành, nên tranh thủ cưới em về mới được.

Lúc đó anh muốn lấy cớ phải báo cáo lên trên để trì hoãn, mà chuyện anh lên bộ đội gửi báo cáo cũng giấu mẹ anh.


Không ngờ hôm nay bạn anh gọi đến nói với anh báo cáo đã được phê duyệt, mà lúc đó anh còn ở trên tỉnh nên điện thoại là mẹ anh nghe.”
Anh nói đến đây thì ngừng lại, dùng ánh trăng để dò xét sắc mặt của Cố Uyển.

Cô nhóc nhìn cũng không có vẻ quá tức giận, điều này làm anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại có chút chờ mong.
Cẩn thận dò hỏi: “Uyển Uyển, hôm nay mẹ anh chọn ngày mùng tám với hai mươi hai.

Anh muốn hỏi em em có chấp nhận gả cho anh không?"
Nói xong câu này, không khí vô cùng im ắng.

Tần Chí Quân vẫn duy trì tư thế đó, đến động tác xoa tay Cố Uyển cũng ngừng lại trong vô thức mà không hề biết.

Trong lòng anh lúc này chỉ còn sự thấp thỏm tận cùng.
Anh đã đồng ý không thúc giục cô, nhưng hôm nay anh đã ích kỷ, nhân lúc Chu Dương để lộ chuyện này với mẹ nên anh muốn thử xem.

Anh thật sự quá mong muốn biến cô nhóc thành của riêng mình.
Lúc này anh cảm thấy tim mình như ngừng lại, cứ như là phạm nhân đang chờ đợi phán quyết.

Anh cắn chặt răng, thậm chí còn không dám mở miệng, sợ mình vừa mở miệng sẽ thành Uyển Uyển, anh không thúc giục em..
Có trời mới biết, ngày ngày đợi chờ dày vò biết bao nhiêu, càng ngọt ngào thì càng khó nhẫn nhịn.
Cố Uyển rũ mí mắt, ánh trăng hắt lên mi mắt cô tạo thành một cái bóng.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi mà Tần Chí Quân cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút, một giây, hai giây, ba giây,
Tần Chí Quân chưa từng cảm thấy thời gian sao lại trôi qua chậm, sao lại khó chịu như vậy.

Trong một khoảng thời gian rất ngắn mà trong đầu anh hiện lên vô vàn suy nghĩ, có phải Cố Uyển tức giận rồi không, giận anh nói không giữ lời, giận anh không giải quyết tốt mọi việc.
Anh bắt đầu hối hận về sự ích kỷ và kích động của mình.

Anh không nên thăm dò cô, anh nên kìm nén tất cả những mong muốn và cảm xúc trong lòng mình.

Nhắm mắt lại, anh khó khăn nói: “Em không cần khó xử nữa, là anh … đã không xử lí tốt chuyện này, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.

Anh không hối em, cũng không để ba mẹ mình gây áp lực cho ba mẹ em đâu."
Cố Uyển giương mắt nhìn anh, rút đôi tay đang bị anh nắm ra.

Chỉ một động tác này đã khiến Tần Chí Quân hoảng loạn vội vã túm lấy tay cô nói: “Uyển Uyển, đừng giận anh mà"
Cả đời này của Tần Chí Quân, mạnh mẽ kiên cường, cho dù là mưa bom bão đạn cũng chưa từng sợ hãi.


Thế nhưng anh lại sợ một cô gái nhỏ bé yếu đuối, sợ cô tức giận, sợ cô bỏ mặc mình, sợ cô bảo sẽ không lấy anh nữa.
Cố Uyển ngẩn người, lúc này mới nhận ra sự bất an và thận trọng của anh.

Cô bắt đầu nghĩ lại xem mình đã làm gì mà anh không có cảm giác an toàn như vậy, trong lòng vừa chua xót lại vừa mềm mại.
Cô lại một lần nữa rút tay ra khỏi tay Tần Chí Quân, trái tim Tần Chí Quân như chìm xuống vực sâu.

Ngay lúc này, đôi tay mềm mại lại vỗ lên mặt anh, cả người anh cứng đờ, trong mắt phát ra ánh sáng.
“ Uyển Uyển “
Cố Uyển mỉm cười, gương mặt dịu dàng.
“Tần đại ca, nếu anh có thể đồng ý với em một chuyện, chỉ làm mà không hỏi nguyên nhân thì em sẽ gả cho anh, không cần đợi đến năm sau.

Có được hay không?"
Tần Chí Quân cảm thấy cả thế giới bừng sáng: “Được thôi.”
Đừng nói là một chuyện, mười, một trăm chuyện anh cũng đồng ý.
Cố Uyển lại im lặng, câu này rất khó mở miệng.

Vừa rồi cô im lặng lâu như vậy, không nói gì cũng là vì yêu cầu này rất là khó nói.
“Uyển Uyển? Em nói đi." Tần Chí Quân vội vàng muốn Cố Uyển nói ra yêu cầu để anh đáp ứng, sau đó cưới cô về nhà.

Cố Uyển đỏ mặt, không dám nhìn Tần Chí Quân, cúi thấp đầu, trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức mà Tần Chí Quân cho là cô muốn đổi ý thì mới nhỏ giọng nói: “Gả cho anh thì có thể, nhưng lúc nào động phòng thì em phải đồng ý mới được."
Nói xong câu này, đầu cô cúi càng thấp hơn, một cô gái chưa lấy chồng đã nói đến chuyện động phòng, thực sự là xấu hổ chết cô rồi.

Nhưng cô thích Tần Chí Quân, không muốn nhìn anh thất vọng.

Đã uống xong bốn viên thuốc, ấn ký chỉ còn bằng nửa hạt đậu, nếu không phải hay nhìn thì vốn sẽ không nhìn ra nó là cái gì, có thể sẽ chỉ tưởng nó là một nốt ruồi thôi.
Cô nghĩ, chắc là cũng sẽ nhanh tốt lên thôi mới dám đồng ý gả cho anh ngay lúc này, rồi yêu cầu như vậy.

Cô thích anh, nhưng cũng không thể hại anh, nếu anh có thể làm được...
Cho dù thế nào thì Tần Chí Quân cũng không thể nghĩ đến là yêu cầu này.

Gả cho anh, nhưng lại chưa được động phòng, là vì sao chứ? Nhưng anh vẫn nhớ là cô bảo không thể hỏi nguyên nhân.

Anh nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu.
“Được thôi.”
Anh nâng cằm Cố Uyển để cô ngẩng đầu nhìn anh, trầm giọng, hơi thở có hơi rối loạn: “Vậy bây giờ anh có thể hôn em không?”
“Không thể.”
Còn chưa nói xong, môi đã bị anh ngậm lấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK