Cố Uyển thử xong, nhanh chóng đổi lại giày của mình, đỏ mặt nói: “Thử xong rồi, vừa lắm, nhưng trong thôn đi giày tốt như thế làm gì, không ai đi như vậy cả.”
Tần Chí Quân cười, giơ đôi giày xăng đan cùng kiểu mà khác màu trên tay lên cho cô xem: “Hiểu Muội cũng có, con bé và em cùng đi.”
Sắc mặt Cố Uyển bớt đỏ mấy phần.
Cô không muốn nói chuyện với anh ở trên con đường náo nhiệt nhất này nên muốn nhét lại đôi giày trên tay cho anh, nhưng nghĩ đến mình vừa mới xỏ vào, làm thế nào cũng không đúng nên cầm giày cúi đầu bước đi.
Tần Chí Quân mỉm cười theo phía sau, chợt nhớ đến lúc vừa rồi muốn đổi giày cho cô, cô đã tránh ra.
Anh cách cô gần như vậy, cô vẫn có thể tránh?
Tần Chí Quân bước nhanh lên mấy bước, trực tiếp đi đến bên cạnh Cố Uyển.
Theo bản năng, Cố Uyển tránh ra, nhưng tránh mấy bước mới phản ứng lại, nhìn Tần Chỉ Quân có chút ngây ngốc.
Thấy cô cũng nhận ra rồi, Tần Chí Quân mới nói: “Vừa rồi anh đến gần em, em hình như khác lắm.”
Bởi vì ở chỗ đông người, anh nói giấu giếm.
Trong lòng Cố Uyển loạn lên, đúng vậy, vừa rồi cô không có mềm chân, còn nữa, lúc Tần Chí Quân muốn đổi giày cho cô, cô lại né ra.
Trong mắt Cố Uyển có chút kinh ngạc, cô nghĩ là có liên quan đến viên thuốc kia.
Huyết mạch bán yêu dung hợp thất bại rất lâu là vì linh lực chống đỡ dung hợp chưa đủ, có phải là chỉ cần có linh lực để cung cấp cho việc dung hợp huyết mạch, sức hấp dẫn của người có linh căn đối với cô sẽ biến mất không.
Nhắc tới đạo trưởng Chung là người tu hành, nói ra thì chắc cũng có linh căn, nhưng có không có phản ứng gì cả.
Cố Uyển không biết, đạo sĩ tu hành, tất cả linh khí trên người sẽ kết hợp với gân mạch bên trong đan điền, mà Chu Tĩnh và Tần Chí Quân là người có linh căn nhưng lại chưa từng tu hành, cơ thể bất chi bất giác hấp dẫn linh khí nhưng chỉ rơi rớt xung quanh người, mới khiến cô có phản ứng như vậy.
Nhưng cô cũng không cần thiết có biết hay không, cô cũng không muốn tu thành yêu quái pháp lực cao cường, cô chỉ nhận mình là người.
Chỉ cần huyết mạch hoàn toàn dung hợp thành công, cô sẽ không còn gặp phải người có linh lực là mềm nhũn cả chân ra nữa, cũng không cần lo lắng sẽ yêu hóa, có thể làm một người bình thường.
Hai người sóng vai mà đi, Cố Uyển nghĩ đến tâm sự của mình, Tần Chí Quân lại lặng lẽ nhìn cô.
Cô nhóc này xinh đẹp tuyệt trần, lông mi cong vút đặc biệt thật đẹp.
Bởi vì thể chất của Cố Uyển, đây là lần đầu tiên hai người sóng vai nhau đi.
Tần Chí Quân cảm thấy, chỉ đi đường đơn giản như vậy cũng khiến anh hy vọng đoạn đường này dài thêm một chút, không có điểm cuối thì tốt biết bao.
Có thể là ánh mắt anh quá nóng bỏng, Cố Uyển cũng phát hiện.
Cô nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt đối mắt với anh nhưng rất nhanh lại dời đi.
Tần Chí Quân thấy mặt cô đỏ ửng, thầm nghĩ, biết đỏ mặt xấu hổ nữa, có phải cô nhóc không còn giận chuyện hôm qua nữa rồi không.
Trên đường không có ai, anh thử dắt tay cô.
Cố Uyển bị anh cầm tay thì chân lại nhũn, cô vội vàng hất ra, xem ra vẫn không tốt hoàn toàn, nhưng lúc này cô vẫn che giấu rất tốt, không chịu kêu lên để Tần Chí Quân biết.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói: “Đang ở bên ngoài, anh đừng có kéo em như vậy."
Giọng cô mềm mại, không giống tức giận mà giống làm nũng hơn.
Nhưng dù như vậy, trong lòng Tần Chí Quân cũng có chút mất mát.
Những ngày qua anh đã quen thói thường ôm cô, nhưng bây giờ dắt tay cũng bị cô hất ra, trong lòng tự nhiên sẽ không dễ chịu.
Thấy vẻ mặt anh như vậy, Cố Uyển cảm thấy vừa rồi mình hất tay anh ra hình như có chút quá mức nên giải thích: “Chúng ta còn chưa kết hôn, không nên như vậy.”
Tần Chí Quân thật muốn nói, vậy bây giờ chúng ta kết hôn đi, nhưng mà lần trước đã hứa với cô nhóc này là không thúc giục cô rồi.
Có trời mới biết anh muốn có cô thế nào, đếm ngược thời gian, anh cảm thấy cách tết còn dài đăng đẳng.
Vốn đã muốn đã có ý định nhanh chóng xin kết hôn, lúc nào nhóc con mềm lòng đồng ý thì lập tức kết hôn, nhưng giờ nhìn lại, anh đã làm hỏng chuyện rồi.
Thấy anh mất mát như thế, Cố Uyển lại có chút mềm lòng, đổi đề tài sang giày xăng đan, hỏi: “Cái này cũng gần hai đồng một đôi đúng không? Dùng quần áo cũ làm giày vải cũng không tốn tiền, nhưng giày vải không đi mưa được, mua một đôi giày đế cao su là được rồi.”
Mặc dù hôm qua bán gà núi được một khoản tiền lớn, nhưng từ nhỏ đến lớn Cố Uyển luôn tiết kiệm tiền, cho nên rất đau lòng.
Nghe cô nói như thế, trong mắt Tần Chí Quân xẹt qua chút vui thích.
Cô nhóc lại lại nghĩ anh không nên tiêu tiền bậy bạ, đây là đang xem mình là vợ anh đây mà.
“Yên tâm đi, tiền mua cho em thì anh vẫn có.
Giày này kết hợp với váy lần trước anh mua cho em rất đẹp.
Lần trước ở trên tỉnh mua váy cho em, anh nhìn trúng một đôi giày nhưng khi đó không biết em đi cỡ nào nên không mua."
Cố Uyển kì quái hỏi: “Vậy lần này sao anh biết cỡ giày của em?"
Thấy đôi giày còn lại trên tay Tần Chí Quân, cô bừng tỉnh: “Hiểu Muội nói cho anh hả?"
“Phải, sáng nay hỏi Hiểu Muội.” Tần Chí Quân cong môi lên, tâm trạng rất tốt: “Uyển Uyển, anh dỗ em như vậy, em vui không? Có thể bớt giận chút nào không?
Cố Uyển sửng sốt, anh nói gì cơ?
“Anh hỏi thằng hai, người yêu tức giận thì phải dỗ thế nào, nó dạy anh phải dỗ ngọt, mua quà nữa.
Uyển Uyển, anh như vậy, có dỗ được em vui vẻ chút nào không?”
Mặt Cố Uyển đỏ bừng, chuyện thế này mà anh cũng phải đi hỏi Tần Chí Cương nữa.
Cô không chịu nói tiếp, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Tần Chí Quân đi theo sau cô, môi cong lên thật cao, xấu hổ tốt hơn tức giận nhiều.
Ban đêm, Tần Chí Quân vẫn leo tường vào nhà họ Cố như cũ.
Cửa sổ bị khóa kín từ trên trong gõ mãi cũng không có phản ứng.
Mặc dù đã nhờ Chu Dương xin nghỉ cho mình, nhưng chế độ của bộ đội rất nghiêm ngặt, anh cũng không rõ mình ở nhà được mấy ngày nữa.
Anh cứ như vậy đứng ngoài cửa sổ phòng Cố Uyển, đợi cô cách một vách tường cũng được.
Cố Uyển không phải người lòng dạ độc ác, sau bữa cơm tối cô lại uống một viên thuốc, lúc Tần Chí Quân đến cô đã ngủ say rồi, không nghe được tiếng gõ cửa.
Nửa đêm cô khát nước thức dậy, lúc lại gần bệ cửa sổ, tim cô đập thật nhanh.
Cảm giác này, chỉ có khi đến gần Tần Chí Quân và Chu Tĩnh mới có.
Cô nghĩ đến một khả năng, mở hé cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, một bóng người màu đen đứng đó, mượn chút ánh trăng để nhìn thật kỹ, không phải Tần Chí Quân thì là ai.
Cố Uyển trợn tròn mắt, cô đẩy cửa sổ mở rộng ra, vươn tay nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ngoài cửa.
Theo bản năng, Tần Chí Quân tóm lấy tay cô, nhưng động tác ấy cũng không phải là kéo người ra như trước, mũi anh ngửi thấy mùi thơm ấm áp chỉ riêng Cố Uyển mới có.
Mắt anh sáng lên, anh quay đầu, kinh ngạc thấp giọng gọi: “Nhóc con."
Chỗ tay bị anh túm lấy lạnh thấu xương, Cố Uyển nắm lấy tay anh, lạnh như băng, giống như là đá cục lúc vào đông vậy.
“Tần đại ca, hơn nửa đêm rồi...!sao anh lại ở đây?”
Thôn Thanh Hồ cuối tháng chín, bởi vì ngay ở dưới chân núi Đại Thanh, nhiệt độ thấp nơi nhiều những địa phương lân cận, ban đêm cần đắp chăn mỏng.
Có thể đông lạnh đến độ xương cũng giống như băng, thời gian anh đứng trong sân nhất định không ngắn.
Cố Uyển vô cùng đau lòng, tay run lên nhưng không biết nói gì.
Tay Tần Chí Quân bị cô cầm, ban đầu anh hơi kinh ngạc, nhưng sau đó đột nhiên cười lên.
Thấy người đàn ông này còn cười ngây ngô, Cố Uyển tức giận bảo anh đứng ra xa chút.
Mặt anh cứng đờ, như vậy còn muốn đuổi anh đi sao? Nhóc con này quá nhẫn tâm rồi.
Nhưng anh vẫn thành thật lui ra một chút.
Cố Uyển mở hai cánh cửa sổ ra, xoay người đi mở cửa phòng.
Anh hơi sững sờ, nhưng mà, cô mở cửa sổ, là để anh vào đúng không? Suy nghĩ mạo hiểm ấy vừa xuất hiện, Tần Chí Quân lập tức khẳng định mình nói đúng.
Đúng vậy, chính là ý này.
Còn chưa nghĩ xong anh đã thoắt một cái nhảy lên bệ cửa sổ vào phòng.
Cách hai ngày, lần nữa đi vào phòng của Cố Uyển, trái tim Tần Chí Quân lại nhảy đến lợi hại.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Uyển quay lại, trên tay bưng một ly nước đưa cho Tần Chí Quân.
Anh nhận lấy, ly nước rất nóng, rất ẩm.
Cô xoay người đóng cửa lại lần nữa, cũng đóng cửa sổ lại, rồi mới nhìn Tần Chí Quân, nhỏ giọng nói: “Anh ở ngoài bao lâu rồi?”
Tần Chí Quân xem nhiều sách quân sự, đương nhiên cũng không bỏ qua ba mươi sáu kế, vốn muốn dùng khổ nhục kế, nhưng xét thấy mặt mình không thích hợp diễn, nên lập tức mỉm cười như thấp sáng đêm tối.
Thấy anh như vậy, sao Cố Uyển còn không đoán được nữa chứ.
Cô hỏi anh: "Mười giờ đã tới rồi hả?”
Tần Chí Quân bưng ly nước nóng, gật đầu.
Nhiệt độ nóng bỏng từ ly nước truyền đến trái tim.
“Uyển Uyển, anh không ở nhà được mấy ngày nữa, không biết lúc nào sẽ phải về quân khu.
Anh không muốn xa em, muốn ở bên em được nào hay lúc ấy.”
Cố Uyển bị anh nói làm cho tim đập loạn lên.
Giữa những người yêu nhau đại khái đều là như vậy, hận không thể nắm bắt mỗi phút mỗi giây ở cạnh bên nhau.
“Hôm qua thì sao? Đứng cả đêm bên ngoài hả?
Tần Chí Quân cong môi gật đầu, không cảm thấy mình làm như vậy là ngu xuẩn
Thật ra thì cũng không ngu xuẩn, ít nhất cũng khiến Cố Uyển mềm lòng.
Trong miệng thì mắng anh ngu sao, nhưng trong lòng cô lại vừa chua vừa ngọt vừa mềm.
Hai ngày nay, cùng Tần Chí Quân náo loạn, không phải cô không khó chịu, lại nói cho cùng cũng không trách được anh gì cả, càng nhiều hơn chính là cô tự ti, chán ghét tật xấu mềm chân của chính mình, sợ Tần Chí Quân sẽ để ý, sợ anh hiểu lầm, sợ anh không thích.
Nhìn vẻ mặt cô, Tần Chí Quân đặt ly nước lên bệ cửa sổ, kéo tay Cố Uyển qua, cẩn thận nói: “Nhóc con, đừng giận anh nữa được không? Thời gian anh có thể ở bên em không nhiều nữa, em không để ý đến anh, anh sắp điên rồi.
Thật ra thì buổi tối anh không đứng ngoài cửa sổ phòng em, ở trong phòng anh, anh cũng không ngủ được.”
Cố Uyển làm gì còn giận được nữa, đầu không cúi xuống nhưng cũng gật rồi.
Nếu không phải Tần Chí Quân nhìn cô từ đầu đến cuối, sợ là sẽ bỏ qua mất động tác nhỏ này.
Cô gái này ngủ nên thả tóc ra, mái tóc mềm mại xõa trên vai, trông ngoan ngoãn muốn chết.
Tim anh như bị thứ gì đó đụng phải.
không nhịn được mà ôm cô vào lòng, lại nghĩ đến người mình còn đang lạnh, lại đẩy cô ra, thấp giọng nói: “Người anh lạnh lắm.”
Cố Uyển lấy tay đặt trước ngực anh ra, ôm lấy eo anh, giống như mỗi buổi tối trước đây, tiến sát vào lòng anh.
Tần Chí Quân hô hấp khó khăn, trong chớp mắt ấy anh quên cả thở.
Cô gái trong lòng mềm mại không tưởng tượng nổi, khiến trái tim anh cũng gần như muốn mềm đi.
Suýt chút nữa thì anh đã bật thốt lên lời cầu hôn, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không nói ra.
Muốn kết hôn với cô, nghĩ đến đau cả tim..
Danh Sách Chương: