Từ đầu đến cuối Tần Chí Quân đều nắm tay cô, cô chỉ khẽ động, anh đã tỉnh dậy.
“Uyển Uyển, em tỉnh rồi?” Trong giọng nói của anh vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa lo lắng.
Cố Uyển gật đầu, xem đồng hồ đeo tay, hơn hai giờ sáng, thấy anh vẫn mặc quân trang, nghĩ trước đó tim mình đập nhanh, bỗng nhiên ngủ mê man, cô dịch vào trong giường một chút, nói: "Em làm anh lo lắng rồi, mau lên đây ngủ đi."
Cứ ngồi ở mép giường trông nom cô hơn nửa đêm, trong lòng Cố Uyển cảm động, nhưng cũng không nói nhiều lời.
Tần Chí Quân ngồi ở mép giường, giật giật môi, muốn hỏi tại sao cô bỗng nhiên ngủ mê man, nhưng sợ cô có gánh nặng nên không dám hỏi.
Cố Uyển nhìn ra sự lo lắng của anh, dịu dàng nói: "Sau này hẳn sẽ không còn như vậy nữa."
Mặc dù không nói tỉ mỉ, nhưng cũng coi như là khiến trái tim anh nhẹ nhõm hơn.
Cô ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình vẫn mặc váy, sau một đêm ngủ dậy thì nhăn nhúm không có cách nào nhìn nổi, cô muốn xuống giường đi lấy quần áo ngủ mặc.
Tần Chí Quân chỉ liếc mắt một cái đã biết cô nghĩ gì, đè cô xuống, chính mình đi đến hành lý lấy ra một chiếc áo cộc vải bông rộng rãi đưa cho cô.
Cố Uyển đỏ mặt, đã là vợ chồng, không lý gì mà bảo anh ra cửa để tránh vào buổi tối, cô quay lưng lại, cởi váy và đồ lót ra, thay quần áo.
Tuy là cô nửa ngồi ở trong chăn, nhưng chăn chỉ che nửa người dưới, dưới ánh đèn vàng ấm áp, bóng lưng che một nửa cũng phong tình vô tận.
Đầu vai mượt mà, da thịt nõn nà, mái tóc dài xõa che đi hơn nửa phong cảnh, chỉ lộ ra eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay.
Tần Chí Quân đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trước mắt là người vợ mình đặt ở đầu quả tim, sao có thể không có phản ứng.
Nghĩ đến nốt ruồi nhỏ màu đỏ vừa nhìn thấy mấy tiếng trước, anh xoay người nhắm hai mắt, tự nhủ bản thân không thể nghĩ bậy, không thể nghĩ bậy, chung đụng với vợ không nhiều, nhưng chảy máu mũi hai lần, phải bình tỉnh mới tốt.
Cố Uyển thay quần áo xong, gọi Tần Chí Quân một tiếng, để anh treo váy giúp mình, rồi nghiêm chỉnh nằm nghiêng ở bên trong.
Tần Chí Quân nhận lấy quần áo cô đưa tới, treo ở dây phơi quần áo xong, còn cẩn thận vuốt nếp nhăn, trở lại mép giường, bưng lên tách trà trên bàn sách uống ừng ực mấy hớp nước lạnh rồi mới cởi áo khoác, nằm lên giường, thuận tay tắt đèn.
Giường đơn vốn không rộng, hai người nằm trên đó đã chật cứng, anh sợ mình không đủ bình tĩnh, không dám ôm cô nhóc.
Tuy Cố Uyển biết hôm nay đã không còn hạn chế, nhưng nghĩ đến anh trông mình đến hơn nửa đêm không ngủ, thấy anh yên ổn tắt đèn thì nghĩ ngủ cũng tốt.
Tần Chí Quân là người bám vợ, tuy không dám ôm, nhưng nằm yên ở đó cũng phải cầm tay Cố Uyển, mười ngón tay quấn lấy nhau mới chịu ngủ.
Cố Uyển nghiêng đầu ở trong bóng tối, môi nhếch lên, ngọt ngào vô cùng.
Từ khi biết mình không giống người khác, tính ra chỉ có ba tháng, nhưng như thể cô đã trải qua khoảng thời gian rất lâu vậy, trong lòng chịu đựng áp lực cực lớn.
Cô biết rõ cô may mắn hơn đám nửa yêu kia rất nhiều, cô có Tần Chí Quân, mặc dù không biết mình sơ sót chỗ nào, nhưng hai lần chung đụng anh đều đặc biệt chú ý đến vết bớt của cô, mặc dù anh không đoán ra gì, nhưng ít nhiều cũng phát hiện cô có hơi lạ thường.
Vậy mà người đàn ông này không hề hỏi cô, vẫn cưng chiều cô, yêu cô, cô may mắn biết bao.
Cô thích Tần Chí Quân, rất thích, không thể nói hai người ai thích ai nhiều hơn.
Trước đây tình yêu của cô luôn bị bóng ma che mờ, sợ có một ngày cô sẽ hại anh, hôm nay tất cả đều tốt, rốt cuộc cô có thể yên tâm bồi bạn với người đàn ông này lâu dài.
Nghĩ đến đây, cô hơi tựa đầu vào vai Tần Chí Quân, quyến luyến mà cọ cọ.
Tần Chí Quân nhận ra được động tác của cô, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, không liên quan đến tình dục, chỉ là sự ấm áp đó có thể khiến trái tim anh mềm ra, mọi suy nghĩ kỳ lạ trong lòng đều tan biến.
Anh nghiêng người ôm lấy Cố Uyển, ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, thấp giọng dụ dỗ: "Ngủ đi."
Vô cùng dịu dàng.
Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Tần Chí Quân tỉnh dậy, anh có thể chất tốt, ngủ hai giờ là tinh thần đã là cực tốt.
Vợ quân nhân lo việc nhà ở khu nhà người thân quân nhân bên kia nuôi mấy con gà đẻ trứng để kiếm thêm tiền cho nhà, hoặc là bồi bổ cho đứa trẻ.
Có điều phần lớn là sẽ nuôi ở tầng một, mỗi ngày nơi đóng quân bên này đều có thể nghe thấy tiếng gà gáy, sớm hơn chuông gọi dậy một giờ.
Cũng không biết đêm qua hai người ngủ thế nào mà khi Tần Chí Quân tỉnh dậy lại phát hiện cô nhóc gần như nằm gọn ở trong ngực anh, ngang hông anh nằng nặng, anh đưa tay sờ, là cái chân trần trụi trắng nõn của cô nhóc vắt ở bên hông.
Cảm xúc dưới tay tốt đến mức không tưởng tượng nổi, mềm mại, mịn màng.
Thật ra thì đàn ông dậy sớm vốn không cần khiêu khích, huống chi hai người ngủ với tư thế ôm nhau trên chiếc giường rộng chỉ một mét, căn bản không đè xuống được bản năng của đàn ông,
Đôi tay anh trở nên ngỗ ngược dưới lớp chăn, một mặt hướng nơi mềm mại kia, một mặt trong lòng phỉ nhổ chính mình, đổ máu trên chiến trường không sao, anh chảy máu mũi như vậy là thế nào.
Trong lòng anh biết nên cách xa chút, nhưng tay anh không nghe lời, chỗ đó cũng không nghe lời.
Ước chừng qua hơn mười phút, Cố Uyển vì bị xoa bóp mà tỉnh dậy.
Cô có hơi mơ hồ, Tần Chí Quân đã phát giác ra, thở hổn hển mà cầu xin ở bên tai cô: "Uyển Uyển, anh sắp chết."
Nói xong anh kéo tay cô, Cố Uyển đột nhiên nhớ tới cái ngày sau đêm tân hôn của bọn họ, mặt cô lập tức đỏ bừng, tay rụt lại giống như bị bỏng.
Đàn ông đã đến giây phút này thì nào còn để cho cô tránh đi, anh vô cớ gây rối, cô vô tình chạm phải da thịt trên người anh, cả người nóng bừng.
Cố Uyển mắc cỡ không thôi, từ khi kết hôn đến bây giờ là gần một tháng, bởi vì ban đầu đáp ứng lời cô nói, anh cứ thế chịu đựng.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô vừa mềm mại lại áy náy, cúi đầu ghé sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Tần đại ca, cái đó, có thể...!Có thể."
Tần Chí Quân chấn động, cái gì...!Có thể?
Ngay sau đó anh hiểu ra, cả người sắp bị sự mừng như điên bao phủ, anh run tay sờ nốt ruồi son kia, không xác định hỏi: "Thật sự, có thể à?"
Cố Uyển đè tay của anh lại, không chịu nói.
Nói một lần đã khiến mặt cô nóng đến mức có thể luộc trứng, thế mà anh còn hỏi.
"Có thể?"
"Có thể à? Vợ?"
Anh hỏi liên tục mấy lần, Cố Uyển giận đến mức lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói không thể.
Tần Chí Quân cười ha ha, tin cô mới ngốc.
Thèm ăn hai tháng, người đàn ông ôm mà không ăn được điên lên thật là đáng sợ.
Lúc đầu bởi vì cô đau đớn, anh còn có thể kiềm chế, về sau thì, tuy là giường xếp làm bằng sắt, Cố Uyển cũng sợ bị anh đẩy ngã, từng âm thanh kẽo kẹt làm cô xấu hổ muốn điên.
Cô cố ý không chịu phối hợp, nhưng ở dưới người anh, cô đã sớm mềm như nước, nào có sức hành động gì, chỉ có thể mặc cho Tần Chí Quân định đoạt, trong miệng đứt quãng mà nhỏ giọng cầu xin anh đừng gây ra tiếng động.
Tần Chí Quân không tự chủ được, lúc nào cũng có thể nghe vợ, chỉ lúc này là nghe không được, anh vừa chơi đùa vừa dụ dỗ: "Đừng sợ, nhà bên cạnh không có người ở."
Dày vò từ lúc sắc trời tối đen đến khi trời sáng choang, nơi đóng quân vang lên tiếng chuông báo thức du dương, lúc này Tân Chí Quân còn nằm ở bên cạnh cô, thấp giọng hỏi cô thoải mái không, có thích không.
Tại sao phải hỏi vấn đề này, sắc mặt Cố Uyển đỏ bừng, thể chất cô đặc thù, sắc mặt đỏ ửng, con ngươi long lanh nước càng thêm quyến rũ, da thịt trên người cũng hồng hồng, Tần Chí Quân nhìn đến càng thêm khó nhịn.
Cách ký túc xá của anh không xa là ao nước, càng ngày càng nhiều người lục tục đi tới đây rửa mặt, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cố Uyển nghe thấy bên ngoài càng ngày càng nhiều tiếng bước chân thì khẩn trương đến điên rồi, cô khẩn trương như vậy khiến thân thể phản ứng vô cùng mãnh liệt, xoắn đến mức Tần Chí Quân kêu lên một tiếng, tê dại từ da đầu đến xương cụt.
Tần Chí Quân ăn uống no đủ, rốt cuộc hoàn hồn lại, hôn Cố Uyển, đi lấy khăn lông ấm lau người cho cô.
Cố Uyển thẹn thùng muốn chết, nhưng cô không thể động đậy, nhắm hai mắt không dám nhìn anh, hàng mi cong cong khẽ run.
Khăn lông chạm vào người cô, cô cắn môi không chịu phát ra âm thanh.
Tần Chí Quân lau người cô sạch sẽ, nằm lại trên giường ôm cô, vuốt ve từng chút từng chút, hôn lên mặt cô, ở bên tai cô lẩm bẩm kêu không phải vợ, Uyển Uyển và cô nhóc, mà là tiểu bảo bối.
Cố Uyển nghe được đỏ bừng mặt, anh lại càng gọi càng thuận miệng, thích ghé vào bên tai đỏ bừng của cô, thấp giọng gọi tiểu bảo bối.
Tiếng chuông báo thức đã vang lên được một lúc, người rửa mặt bên ngoài ít dần, họ đều đi đến sân huấn luyện.
Cố Uyển khẽ đẩy Tần Chí Quân, dịu giọng mà nhắc nhở anh nên đi ra ngoài.
Tần Chí Quân không nỡ đi, kì kèo một hồi, bị Cố Uyển thúc giục mới lưu luyến không rời mà rời khỏi giường.
Trước khi đi, anh dặn dò Cố Uyển đừng dậy, cứ ngủ tiếp, lát nữa anh sẽ mang bữa sáng trở lại cho cô.
Danh hiệu cuồng huấn luyện của Tần Chí Quân không phải là tin đồn vô căn cứ, tư chất quân sự vượt trội là yếu tố hàng đầu, ngoài ra, anh đối với việc ưa thích huấn luyện cũng là không ai có thể so sánh.
Thường ngày anh đều là người đến sân huấn luyện sớm nhất, nhưng hôm nay lại là người cuối cùng đến, vừa vào sân huấn luyện, đám chiến sĩ quân tư đứng nghiêm, nhưng trên mặt trong mắt đều là vẻ đùa cợt.
Tần Chí Quân huấn luyện binh lính dưới quyền, cho tới bây giờ luôn nghiền ép mọi người về thực lực, đám lính già sành đời đều đoán vợ của cuồng huấn luyện tới, hôm nay nhất định bọn họ có thể thoải mái chút.
Đám nhóc thối tha này suy nghĩ cái gì, Tần Chí Quân liếc mắt một cái đều hiểu rõ, ngay cả Chu Dương nghe được tin tức cũng trêu ghẹo anh hôm nay còn có thể huấn luyện không.
Tần Chí Quân liếc mắt nhìn Chu Dương, không trả lời.
Ở trong quân doanh mười năm, anh nghe thiếu gì mấy lời vô nghĩa, trước đây đã chứng kiến người chơi đến điên rồi không chịu nổi huấn luyện cường độ cao ngày hôm sau.
Nhưng anh lại không cảm thấy mệt mỏi, mà như được bồi bổ vậy, trên người dùng không hết sức lực, sảng khoái đến mức mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái.
Cô nhóc yếu ớt, anh không dám thực sự quá càn rỡ, đúng lúc dùng sức lực dư thừa cho đám nhóc thối tha này biết vì sao hoa lại đỏ.
Chờ hôm nay một đám chiến sĩ có thể đùa cợt Tần Chí Quân, chẳng qua chỉ sau nửa giờ huấn luyện ngắn ngủi, họ đã bị hành đến mức quỷ khóc sói gào, trong lòng mỗi người đều điên cuồng than, Tần Chí Quân quả thật không phải người, quá ma quỷ..
Danh Sách Chương: