• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quốc vương ngồi phía trên thu hết thảy một màn này vào mắt, hắn ta bỗng cười lạnh một tiếng: "đại tướng Laure còn gì để giải thích? Thượng tướng trong quân đội ngài cũng rất có tiền đồ, vừa hôm qua thừa nhận tất cả, hôm nay lại làm như không có việc gì xảy ra"

"Quốc vương, tôi.."

Laure còn chưa nói xong, người kia đã vội vàng cướp lời: "quốc vương, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, tôi bị người ta mua chuộc, bị người ta mua chuộc, phía trên người của quân Pháp không có sai người làm điều đó, không có, không có.." nói rồi hắn còn bày ra sợ hãi nhìn Laure.

Quốc vương nghe vậy tức giận tới mức bật cười: "vậy thì con trai ta là thế nào? Nó sẽ nói dối?"

Vừa nhắc tới Henry, mặt của quốc vương càng trở lên khó coi, đứa con trai duy nhất của hắn, người mà tương lai sẽ kế thừa ngôi vị, ấy vậy mà giờ lại trở thành kẻ tàn tật.


Mặc kệ việc này là như thế nào, phàm là những kẻ có liên quan, chắc chắn hắn sẽ không tha cho một người!!

Nhưng mà hiện nay hắn còn đang ở bên ngoài, đợi tới khi trở về Anh quốc, hắn sẽ trả thù từng người một, lấy máu của bọn hắn để rửa hận cho đôi chân và đôi mắt của Henry!

Lúc này quốc vương căn bản là vẫn đang chìm đắm trong hận thù, ông ta hoàn toàn không nghe theo những lý lẽ mà Laure khuyên giải, cho nên đàm phán thất bại, Laure chỉ có thể mặt mũi khó coi mà đi ra khỏi dinh thự.

Vừa ra tới ngoài cửa liền gặp phải người kia, biểu tình trên mặt của Laure bỗng chốc giống như ăn phải phân, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhanh chân mà tới trước mặt Lăng Tiêu: "Cố Thừa Duật! Là ngươi!"

Lăng Tiêu ngây người một lúc, vẻ mặt giống như không hiểu vì sao Laure lại tức giận như vậy, hắn chớp chớp mắt, hỏi lại: "gì cơ?"


Laure nhìn hắn, hận không thể ngay tại chỗ phát tiết, lúc sau lại bật cười, tuy đang cười, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh băng: "tốt, tốt lắm, ngài tổng tư lệnh, Cố Thừa Duật, ngươi sẽ phải vì việc ngày hôm nay mình làm mà hối hận"

Lăng Tiêu cũng mỉm cười theo hắn: "từ điển của tôi không có hai từ hối hận"

"Tốt, tốt lắm, rất nhanh sau đó anh sẽ biết!"

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Laure, y không nói không rằng liền bước qua hắn ta mà đi vào trong.

Hối hận sao? Trên đời này còn chưa có kẻ nào làm hắn biết hai từ đó viết như thế nào.

Sau một hồi mưa gió, ngày hôm sau Đông Kinh lại phát hành thêm một loạt báo mới, bên trên toàn là những tin hot nóng hổi.

Quốc vương Anh gấp rút mang theo người trở về Anh quốc, vừa về tới nơi liền tuyên bố sẽ khiêu chiến với quân Pháp.

Hai nước này trước nay đều ngầm đấu đá, nay lại không kiêng nể gì mà xé rách mặt nhau, các nước đế quốc đều bày ra tư thế xem kịch.


Mà sau đó Laure cũng bị triệu tập về Pháp quốc, tuy vậy bọn họ vẫn để lại hơn nghìn người ở đây.

Lăng Tiêu hơi nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào tờ báo, trực giác nói cho hắn biết, bọn chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, theo cốt truyện Laure là một người có dã tâm, thậm chí là mang thù rất lớn, hắn ta đã ăn thiệt ở trên tay y nhiều lần, chắc chắn sẽ còn quay trở lại.

"Đại tướng, hiện giờ là thời cơ tốt, chút ta có nên nhân cơ hội mà đánh đuổi bọn họ?" Tổng tham mưu từ trong đám người bước ra, đối mặt với Lăng Tiêu nói.

Lăng Tiêu im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "hiện giờ cho người đi xây dựng thêm căn cứ phòng thủ, tuyệt đối không được cảnh giác"

Quân Pháp chiếm đóng tại Đông Kinh đã lâu, bây giờ nói buông bỏ là buông bỏ? Bọn hắn lại hơn nghìn người ở đây trông coi, vậy thì chẳng khác nào tự nguyện rút ra khỏi Nam quốc trả lại đất cho bọn họ, Lăng Tiêu nghi rằng hắn ta để người ở đây chỉ là để kéo dài thời gian, kéo dài thời gian..
Thấy Lăng Tiêu nói như vậy, đám người bên trong dần mất kiên nhẫn: "Đại tướng, đây thật sự là một cơ hội tốt.

Bây giờ bên Pháp quốc trong ngoài đều loạn, nhân dân họ nổi lên muốn giành lại chính quyền, Anh quốc thì mang quân sang đánh bọn họ, bộ máy cai trị bên đấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu"

Lăng Tiêu nhìn thiếu niên trẻ vừa đứng ra, hắn bỗng nhiên bật cười một tiếng, sau đó chăm chú mà nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "cậu có biết vì sao lực lượng chống lại chính quyền Pháp quốc đông đảo như thế lại không có một phần thắng không? Bởi vì bọn họ nắm trong tay kỹ thuật vô cùng hiện đại.."

Đúng rồi, Lăng Tiêu nói tới đây bỗng nhiên đứng bật dậy.

"Đại tướng?"An Hàm vẫn luôn đứng đằng sau Lăng Tiêu bị hành động này của y làm dọa sợ.

"Ngay đêm nay, nhanh chóng mang tất cả mọi người đi về phía Nam Kinh gánh nạn"
"Đại tướng?" Đám người ngồi trên bàn họp lúc này cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu, họ còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đã bị một quân lính đẩy ra, quân lính kia dường như rất hoảng sợ, hắn không để ý ánh mắt của mọi người mà chạy thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu: "đại tướng, đại tướng, quân Pháp bên theo rất nhiều quân lính tới đây!! Bọn họ mang máy bay, máy bay..Nam Thành, Tây Thành, tất cả đều, bom nổ nát rồi!!''

Lời vừa dứt, cả đám người trong phòng họp đều hoảng sợ thất thố, Lăng Tiêu nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, xuyên qua lớp cửa kính, hắn trầm lặng ngẩng đầu nhìn lên trời, mà trên bầu trời, dường như đã bị máy bay trực thăng phủ kín!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK