Trên đường, bọn họ gặp không ít tang thi, nhưng tất cả đều được nam nữ chủ giải quyết hết, cảm nhận được nhiều ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn về phía mình, Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần càng phát ra nhiều dị năng cao cấp hơn, lưu quang lôi điện và băng chuỳ kết hợp, thi thoảng lại lóe lên ánh lửa, màu mè tới chói mắt.
Lăng Tiêu đứng bên cạnh cũng chỉ tuỳ tiện cầm súng mà giải quyết những con tang thi tiến tới gần mình, con chém giết tang thi ấy hả? Không phải là công việc của nam nữ chính sao? Đây là lúc để bọn họ thể hiện, hắn cũng chẳng muốn tới tranh công làm gì, phận làm phá hôi, Lăng Tiêu rất tỏ ve an phận.
Đợi tới tối bọn hắn mới tìm được một cái xưởng bỏ hoang, đoàn xe hơn trăm người, tập tụ hết vào bên trong.
Thấy chẳng có ai chú ý tới mình, Lăng Tiêu mới đi vào góc khuất xây dựng một lối thông đạo, người hắn lúc này vẫn còn dính mùi của tang thi lúc sáng, tới bây giờ hắn đã hết nổi rồi.
Trao đổi với hệ thống dự phòng một lúc, cuối cùng Lăng Tiêu cũng lấy được nước sạch để tắm rửa, đợi tới khi xong việc hắn mới lấy bộ quần áo khác ra thay vào, cả người sạch sẽ thoải mái đi không ít.
Quay trở lại chỗ cũ, Lăng Tiêu mới thấy phía trước đang có người đứng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khẩn trương kia, Lăng Tiêu hơi nhướng mày, tay vươn ra đóng cánh cửa đằng sau lại, làm bộ như vừa mới từ bên trong bước ra mà đi tới chỗ cô.
Nhìn thấy hắn, Lam Tuyết Y hơi sửng sốt một chút, chần chừ một lúc cô ta mới đi tới, giơ tay mà đưa lọ nước khoáng và bịch bánh quy cho Lăng Tiêu, vẻ mặt có chút xấu hổ: “cái này..cho anh”
Giống như nhận ra gì đó, cô vội vàng giải thích:
“Đừng, đừng hiểu lầm, bởi vì lúc nãy tổ đội có phân phát lương thực, nhưng mà bởi vì không thấy anh nên tôi mới cầm đi tìm”
“Cảm ơn” Lăng Tiêu nhận lấy đồ từ trên tay Lam Tuyết Y, giọng nói trầm lặng vang lên khiến cô không khỏi đỏ mặt, Lăng Tiêu vừa mới tắm rửa, giá trị nhan sắc cũng vì thế mà tăng lên không ít, hơn nữa trên người hắn còn có mùi hương thoang thoảng, phảng phất như công tử nhà giàu trước lúc mạt thế tới.
Để yên tâm hơn khi phải ngửi mùi khó chịu, khi nãy tắm rửa Lăng Tiêu còn dùng sữa tắm.
Nếu việc mà này để người khác biết được, e rằng bọn họ đã nhìn Lăng Tiêu rồi chửi ầm lên, con mẹ nó, bây giờ là mạt thế, anh vẫn còn tâm trạng tắm rửa xịt nước hoa à?!
Hai người đứng đó im lặng không nói, bầu không khí không hiểu sao lại có chút xấu hổ, Lam Tuyết Y ngượng ngùng lên tiếng: “việc lúc sáng ở trong nhà kho, cảm ơn anh”
“Không cần, khi ấy..”
“Dương Ca!”
Không biết từ khi nào Hàn Thiên Băng đã đi tới cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, nhìn hai người nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, lại nói Dương Ca luôn miệng nói yêu cô, vậy mà quay sang đã nói chuyện thân mật với cô gái khác như vậy, a, quả nhiên là nam nhân.
Cô ta mất công đi tìm hắn từ nãy tới giờ mà hắn lại đứng đây nói chuyện vui vẻ với cô gái khác như vậy, còn chưa kể, người này lại là cô ta, Lam Tuyết Y, lần đầu gặp mặt cô ta cô đã nảy sinh ra một cảm giác chán ghét.
Hệ thống nói rằng, cô ta là nữ chủ của thế giới này, còn Hàn Mạc Thần thì chính là nam chính, theo như cốt chuyện hai người bọn họ tìm được gen để giải cứu nhân loại, sau đó trở thành kẻ mạnh nhất mạt thế, được mọi người tôn sùng, ân ái bên nhau tới cuối đời.
Vậy nên khi thấy Hàn Mạc Thần và Lam Tuyết Y nói chuyện với nhau Hàn Thiên Băng không khỏi khó chịu cùng tức giận, còn vì cô ta mà cãi nhau với Hàn Mạc Thần, vậy nên Hàn Thiên Băng mới đi tìm Dương Ca, ai biết được tới đây lại gặp phải cảnh này.
Ánh mắt Hàn Thiên Băng nhìn Lam Tuyết Y lạnh hơn vài phần, quả nhiên là kỹ nữ tâm cơ, vừa tới câu dẫn Hàn Mạc Thần xong lại muốn tới gần Dương Ca.
Đồng thời trong lòng Hàn Thiên Băng cũng hận Lăng Tiêu, miệng nói yêu cô mà còn dám đi tìm nữ nhân khác, lúc này, Hàn Thiên Băng đã hoàn toàn quên đi áy náy khi trước đã cho người chặn cửa nhốt Lăng Tiêu và đám nam nữ sinh ở bên trong cùng với tang thi biến dị rồi.
Không phải hắn đã không sao rồi sao? Không những vậy mà còn nhờ việc ấy mới thức tỉnh dị năng, ở trong lòng Hàn Thiên Băng xem ra, bởi vì có cô Lăng Tiêu mới có thể kích hoạt được dị năng, ánh mắt giống như đang ban ơn, nhìn Lăng Tiêu cũng kiêu ngạo thêm vài phần.
Lăng Tiêu nhìn về phía Hàn Thiên Băng, trong nháy mắt vẻ mặt hiện lên vài tia thâm tình, cười cười: “Băng Nhi tìm anh?”
“Hừ, tôi không tới tìm anh thì không biết anh còn đang tán tỉnh cô nương nhà người ta đấy” nói rồi còn liếc mắt nhìn sang Lam Tuyết Y.
Ánh mắt không chút nào che dấu sát khí.